Cùng với hai nàng chinh chiến ở khu giao tiếp giữa quái vật cấp 300 và
cấp 400 trong một ngày thì hắn ta rời đi. Hắn ta còn nhiều chuyện phải
xử lý ngoài thực tại nữa, đầu tiên là phải gặp mặt hoàng đế Hoàng Anh
Tông để thương thảo một chút chuyện.
Hạ Y tuy thân phận cao nhưng có những thứ nàng không thể trực tiếp nói ra, chuyện như vậy vẫn để hắn ta tự đi làm thì hơn. Với lại khả năng giao tiếp của hắn cũng tốt hơn
nàng ấy rất nhiều, Hoàng Anh Tông dù sao cũng là hoàng đế của Đế Vương
Tinh, nên giữ quan hệ tốt.
Đi ra ngoài thực tại thì Băng Thần cảm thấy đám người hoàng gia thực sự rất có lòng, nơi ở của hắn rộng bằng
một nửa cái hoàng cung. Người hầu thì nhiều vô số kể, đã thế tất cả đều
rất rõ phận sự của mình, tuy tu vi đều là Vũ Thần nhưng không dấu hiệu
coi thường.
Hắn cảm giác được trong nhà hiện tại có người liền đi kiếm, kết cục ở phòng ăn Tô Anh đang ngồi ăn khí thế. Thực ra không
phải bây giờ, từ khi mới tới nàng liền bị đồ ăn làm choáng, chưa kể
không sợ chết như đám Hạ Y nên chỉ cần rảnh nàng liền đi ăn.
“Xì….xụp….xì...xụp”
Nàng ăn hết một tô mì lớn, nước cũng bị nàng ta hút cạn kiệt, do quá tập
trung nên Băng Thần tới nàng cũng không để ý. Đặt bát xuống lấy tay áo
quệt sạch mỡ, nàng thở ra một hợi trên mặt đầy mãn nguyện, miệng nàng
chép hai cái vẻ vẫn còn thèm thuồng.
Nàng khẽ giọng nói:
“Ngon quá, giá mà có thể ăn thêm nhưng đồ ăn trong nhà lại sắp hết rồi.”
Băng Thần đoán không nhầm thì đồ ăn trong nhà sắp hết đều do mấy cô nàng
Thượng Nhân có sức ăn đặc biệt. Mấy người Hạ Y thì có sức lấp đầy bụng
trong trò chơi còn Tô Anh thì dùng số còn lại ở thực tại liều mạng ăn.
Hắn ta khẽ cười lên tiếng:
“Muốn ăn thì phải lăn vào bếp, chứ ngồi ăn không thì đâu có được.”
Tô Anh giật mình quay lại thì thấy Băng Thần đứng nhìn mình cười tươi như
hoa, nàng vội đứng lên như đứa trẻ làm sai chuyện sợ sệt đại nhân trách
phạt.
Băng Thần mỉm cười nói:
“Trong nhà đồ ăn không còn
nhiều ta chuẩn bị làm thêm nhưng cần người phụ giúp, Tô Anh cô nượng phụ bếp giúp ta nhé. Món ăn làm ra cho ngươi nếm thử đầu tiên, thế nào có
hứng thú hay không.”
Tô Anh gật đầu khẽ giọng:
“Hội trưởng nói thế thì ta nhất định phải làm rồi.”
Băng Thần nghe vậy liền nắm lấy tay của nàng, Tô Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn nhưng phát hiện quang cảnh xung quanh đã thay đổi.
Nàng nhìn xung quanh khẽ giọng:
“Bảo vật không gian, thời không pháp tắc, hội trưởng công nhận cũng tích trữ nhiều hàng hiếm thế nhỉ.”
Băng Thần nhẹ nhàng mỉm cười nói:
“Cũng là người biết hàng, thứ này theo ta từ rất lâu rồi, cô nương xuất thân
Thượng Thần Chi Giới chắc cũng có thứ tương tự chứ nhỉ.”
Tô Anh giật mình, Băng Thần tay đang nắm nàng chợt buông ra vỗ nhẹ vai của nàng rất chậm rãi nói:
“Tiếu Hoan Hỷ hai nàng đã nói hết cho ta biết rồi, cô nương không cần phải
ngạc nhiên như vậy. Có điều các ngươi đi lậu sao lại vào công hội của
ta, có Hạ Y đám người phát hiện liền phiền toái quấn thân, may sao bị ta phát hiện chứ người khác thì không hay.” Trong khoảng thời gian ngắn
ngủi nàng đau tim đến hai lần, không rõ là tên này vô ý hay cố ý đùa cợt nàng nữa. Hắn nói chầm chậm kiểu đó nàng nghe câu trước giật mình câu
sau lại bình ổn tiếp đó lại giật mình, thật là một cái thối nam nhân.
Tô Anh khẽ giọng cười trừ:
“Ta đến từ một cái thế lực bé xíu, Hạ Y muội muội không thể nào nhận ra
được ta, chỉ có hội trưởng nhạy bén mới chú ý thôi. Phiền hội trưởng
giúp ta giữ bí mật, nếu không bị mấy vị đại nhân ở Thập Phái sẽ trách
phạt trưởng bối của ta.”
“E hèm”
Băng Thần nhẹ một tiếng khẽ giọng nói:
“Cái này thì tất nhiên được thôi, thế nhưng để ta im lặng thì cô nương nhất định phải bỏ ra phí để chặn miệng ta lại.”
Tô Anh bỗng nhiên trong đầu có suy nghĩ đá nát hai hòn trứng ở phía dưới
của hắn, chỉ cần hắn nói cái gì quá đáng nàng liền phế hắn. Nàng cảm
giác tên này đi vào Thần Nữ Đảo chẳng khác nào mang sói vào giữa bầy
cừu.
Đã thế tên này quá hấp dẫn sẽ khiến đám cừu kia chủ động lao đầu vào chỗ chết, diệt trừ tên này trước cho đỡ phải suy nghĩ. Tất
nhiên là nàng chỉ nghĩ vậy thôi, Băng Thần có quá đáng nàng cũng không
dám làm bậy, bởi hắn ta thực sự quá quan trọng.
Những gì hắn giữ
trong đầu đủ để tất cả những môn phái trong Thượng Thần Chi Giới quay
lưng với Thần Nữ Đảo.Thứ hắn giữ đủ để mang thập môn về thời kỳ hưng
thịnh nhất, thứ mà nàng hiện tại vẫn ao ước, nó được nàng xếp cao hơn cả tính mạng.
“Nó ngọt lắm nhưng sáng nay ta còn chưa nếm đủ, một tuần một lần ta sẽ im miệng đến khi Thiên Đạo kết thúc.”
Tô Anh tức để đỏ cả mặt, thế nhưng Băng Thần lại thấy như thế cũng rất dễ
thương, nụ cười càng trở nên tươi hơn. Dáng vẻ của hắn lúc này thật sự
rất cần được ăn đòn, thế nhưng người muốn đánh hắn nhất lại phải nhịn.
Tô Anh giận quá thành cười:
“Băng Thần công tử nhân lúc người gặp khó mà đi hôi của, không đáng mặt nam nhân lắm thì phải.”
Băng Thần cười nói:
“Không sao, cô nương thả lỏng đi, cứ coi như ta là nữ nhân được rồi. Với lại dù sao cũng không phải lần đầu.”
Tô Anh hừ một tiếng rồi nói:
“Được thôi, nhưng nếu công tử hưởng lợi nhưng không giữ lời nhất định sẽ biết tay ta.”
Thức ra Tô Anh biết thừa kiểu gì mình cũng rơi vào tay người này, tình thế
của nàng hiện tai quá mức hiểm nghèo rồi. Giống như bàn cờ vua không có
hậu, nàng đã mất đi quân cờ nguy hiểm nhất của mình là Băng Thiên Hậu.
Chỉ còn nàng với Tần Huyền Trân phải đấu với Trình Tử Tinh và Tiếu Hoan Hỷ, vốn nàng nghĩ có thể chậm rãi du đấu. Lấy việc ngăn cản Băng Thần tới
với Trình Tử Tinh là chính nhưng nhờ nói chuyện với Tiếu Hoan Hỷ nàng
biết được họ muốn bỏ ra cái giá gì.
Băng Thần say đắm mỹ sắc đã
ăn sâu vào trong máu rồi, muốn ngăn cản hắn với Trình Tử Tinh khó như
lên trời. Cũng như khi kinh doanh muốn một người từ chối món đồ tốt thì
chỉ có thể cho họ thấy món đồ tốt hơn với giá cả tương tự.
Thế
nên muốn ngăn cản thì chỉ có cách tự đưa mỹ nhân đẹp hơn cho hắn, hiện
tại chỉ có nàng với Tiếu Hoan Hỷ mới đáp ứng được yêu cầu đó. Đã thế
Tiếu Hoan Hỷ con hồ ly chết tiệt kia lại có vẻ yêu mị trời sinh khiến
nàng ta hơn một chút.
Tô Anh lần này nhắm mắt lại, nàng đã không
còn giữ được tâm lặng giống như mới bắt đầu gặp hắn. Với lại nàng nhận
ra hắn ta rất chú ý đến đôi mắt của nàng, thế nên nàng không muốn cửa sổ tâm hồn của mình bị người ta soi vào rồi nhìn ra tất cả.
Băng
Thần đương nhiên càng cảm thấy sung sướng, nữ nhân càng mạnh mẽ, càng
nguy hiểm chiếm được mới càng cảm thấy kích động. Vài giây sau Băng
Thiên Hậu bị hắn nhấc bổng lên, nàng thực sự còn thấp hơn hắn một cái
đầu nên như thế này cho tiện.
Không muốn giống lần trước bị hắn
công chiếm hoàn toàn, lần này nàng cắn chặt răng của mình lại không cho
hắn ta tùy ý lộng hành. Băng Thần bị cản trở tay liền bóp mạnh rồi khẽ
xoa bóp vòng ba đầy đặn của nàng, nàng khẽ rên lên một tiếng vì cảm giác lạ lẫm kia.
Miệng khẽ mở ra thì như con báo đã chực chờ con mồi
thật lâu, đầu lưỡi nhỏ liền bị con cá lớn quấn lấy không buông. Kẻ bắt
người truy, cả hai dây dưa nhau đến tận mười phút thì một nụ hôn kiểu
Pháp đầy ướt át mới kết thúc.
Thế nhưng lúc này tay của Tô Anh
lại quàng lên cổ của Băng Thần từ vào giờ, mặt nàng đỏ hồng, hóa ra lần
trước Băng Thần vẫn chưa ra toàn bộ công lực. Nàng ta ánh mắt mông lung
hơi thở như lan phả vào mặt hắn.
Hắn thử cúi xuống nhẹ mổ một
cái thì nàng liền đáp lại, có vẻ Tô Anh cũng thích việc này thì phải.
Lần này còn lâu hơn lần trước, Tô Anh buông tay ra thân thể trượt xuống, rồi nàng e thẹn ngước lên nhìn hắn.
Mặc đồ ngủ ở nhà theo phong
cách hiện đại thế nên trên người chỉ có một bộ pijama bằng lụa đỏ. Bàn
tay của Băng Thần không biết từ khi nào đã luồn vào trong, cảm giác vòng ba đầy đặn đang bị hắn chiếm tiện nghi không.
Làn da mềm mại cảm nhận rõ bàn tay như mang theo điện của hắn, tên này quả thật cần phải
ăn đòn. Hắn yêu cầu một nụ hôn nhưng rõ ràng thế này thì vượt xa yêu cầu ban đầu rồi, chiếm tiện nghi của nàng thì phải trả giá.
Miên Dương Liệt Dương Cước
“Bụp”
Một chiêu đi vào huyền thoại của Thượng Thần Chi Giới kỳ nữ sáng tạo ra
được nàng tái hiện. Tác dụng của một cước này là nhân lên một vạn lần
mức độ đau đớn, đích đến của nó lại là chỗ hiểm của Băng Thần, đang hí
hửng Băng Thần nụ cười chợt tắt.