Ngay lúc này hai người dường như bị Băng Thần đánh
thức vậy, hắn ta nói không sai chút nào cả. Cùng thi triển chiêu thức
đến tận cùng thì Tiếu Hoan Hỷ kiểu gì cũng thua, vấn đề là Băng Thần thi triển được cả hai thức đã thất truyền, khi đó đỡ kiểu gì được.
Bọn họ cứ đứng nhìn nhau như thế gần mười phút, thực ra về bản chất cuộc
chiến này đã không hề công bằng. Sau khi chiến đấu với Tiếu Hoan Hỷ thì
hắn phát hiện nguyên do khiến nàng ta tự tin như thế, đó chính là khả
năng ứng biến khi chuẩn bị chuyển chiêu của nàng.
Mỗi lần như thế nàng đều có được thời cơ để công kích Băng Thần nhưng hầu như lần nào
nàng cũng thất bại cả. Nguyên do thì cực kỳ đơn giản, nàng không thể nào chuyển chiêu tạo ra lực công kích thực sự khi Băng Thần luôn dùng tư
thế phòng thủ để đỡ.
Tiếp đó hắn ta cũng biến chiêu để thi triển chiêu tiếp theo, nàng cũng bắt buộc phải tiếp tục thi triển đòn tiếp
theo. Càng nối tiếp các cước đằng sau của Tử Tinh Vô Ảnh Cước thì nàng
càng phát hiện mình không còn chiếm được quá nhiều lợi thế.
Băng Thần thì không có chút dấu hiệu nào của vội chiến, hóa ra hắn ta đã nắm điểm mấu chốt của trận đấu trong tay. Có điều nếu đã thế sao hắn ta lại không tiếp tục, chỉ cần thêm hai thức thì hắn có thể đánh bại nàng ngay lập tức.
Hắn không thấy hai người đáp thì liền nói:
“Giống như kiếm pháp ta dạy cho Thiên Hậu, hình như tên là Thần Nữ Như Hoa
Kiếm Quyết, cước pháp này cũng quá mức bá đạo. Xưng chúng là vũ khí tối
thượng cũng không sai chút nào cả, ta lại nắm được nó hoàn toàn thì dù
cho cô nương có mạnh hơn cũng thua.
Kinh nghiệm chiến đấu của
ngươi rất nhiều ta công nhận điều đó, thậm chí nhiều hơn cả ta nhưng như thế chưa đủ. Bây giờ ta quyết định khiến cho thi đấu lần này công bằng
lại, ta sẽ sử dụng một loại khác hoàn toàn do tự ta tạo nên.”
Tiếu Hoan Hỷ trở về trạng thái bình thường:
“Ngươi tính dùng thứ ngươi tự tạo ra để đấu với Tử Tinh Vô Ảnh Cước, hình như
ngươi tự tin thái quá về bản thân mình rồi thì phải.”
Băng Thần mỉm cười thản nhiên:
“Ta thi triển ra thứ mình tự sáng tạo thực ra là để cho cô nương một cơ hội đánh bại ta. Nếu dùng nó không thắng được ta sẽ trực tiếp dùng Tử Tinh
Vô Ảnh Cước chiêu thứ 12 và 13 cầm lấy chiến thắng dễ dàng.”
Tinh Không Chiến Kỹ của Băng Thần sáng tạo ra rất hoàn mỹ, hắn ta nghĩ rằng
nó không thua gì Thần Nữ Như Hoa Kiếm Quyết hay Tử Tinh Vô Ảnh Cước. Với lại nếu hắn ta chiến thắng kiểu này thì thế nào nàng ta cũng không
phục.
Với lại Tinh Không Chiến Kỹ có lẽ chính là khắc tinh của
mấy cái “vũ khí tối thượng “ kia.Đầu tiên là bản chất đối lập hoàn toàn, Tử Tinh Vô Ảnh Cước lấy cảm hứng từ một hành tinh chết với sức hút
cường đại.
Tinh Không Chiến Kỹ lại biến mọi loại lực thành lực
phản, dù Tử Tinh có bá đạo thì nó vẫn chỉ là một phần nhỏ trong Tinh
Không. Người ta nói trứng không thể khôn hơn vịt thì Tử Tinh cũng không
thể nào chiến thắng được Tinh Không.
Lần này chiến đấu cũng không phải sinh tử chiến thế nên hắn ta có thể tùy ý, dù thắng hay thua thì
hắn ta cũng không lỗ gì. Tử Tinh Vô Ảnh Cước đã ở trong đầu của hắn, nếu thua thì cùng lắm là dạy lại cho nàng, cũng mất một hai tuần là nhiều
rồi.
Thủ thế lao tới, Tiếu Hoan Hỷ thấy hắn ta thực sự không dùng Tử Tinh Vô Ảnh Cước thì khóe môi cong lên. Nguyên lực của nàng không
còn nhiều, thế nhưng thi triển thêm một lần từ cước thứ 1 tới cước thứ
11 lại dễ dàng, sau khi hắn ta bất lực thì nàng chiến thắng.
Tinh Không Thần Quyền
Nắm đấm của hắn ta chạm vào chân đang ra cước của nàng lại không hề bị
tổn thương, càng không phải dùng lực đối cứng. Kẻ này hóa giải hoàn toàn thứ mạnh nhất của Tử Tinh Vô Ảnh Cước là sức hút của chiêu thức.
Thực ra mỗi lần thi triển thì Tử Tinh Vô Ảnh cước sẽ tạo ra một vùng có lực
hút cực đại, ở trong vùng đó thì bất cứ cái gì sẽ bị hút hết vào trong.
Thế nhưng bên ngoài lại không hề gì, đó là lý do một cước lướt qua lại
cho thương tích giống như tia laser chiếu vậy.
Băng Thần mỗi
quyền đều chỉ lướt qua mắt cá chân của nàng, hắn đang chờ đợi cơ hội,
bây giờ vội vã ắt sẽ bị trúng đòn. Mất đi lực hút nhưng lực của một cước nàng ta ra cũng đủ để hắn ta đi đời nhà ma, nói chung hai người bọn họ
đều rất cẩn thận.
Thế nhưng Băng Thần có thể nói vẫn là người cao tay hơn rất nhiều, đúng lúc nàng kết thúc thức thứ 10 thì sơ hở liền lộ ra. Thế nhưng nàng không hề biết mà lại mỉm cười, có vẻ như đã nắm chắc chiến thắng vào tay của mình.
Chuẩn bị chuyển sang cước thứ 11
cũng là đại chiêu khiến nàng bị khựng lại trong một phần ngàn giây. Thế
nhưng khoảnh khắc đó bị Băng Thần cũng mỉm cười, chân của nàng ta bị tóm lấy, giống như Tần Huyền Trân nàng bị vật xuống đất.
Băng Thần
lần này không nhẹ tay như lần đấu với Tần Huyền Trân bởi Tiếu Hoan Hỷ
quá mức nguy hiểm. Nếu hắn để hở ra thì kẻ bị lật rất có thể sẽ là hắn,
dù sao Tử Tinh Vô Ảnh Cước quá nhanh, quá nguy hiểm, trúng một chiêu trò chơi liền kết thúc.
Cảm giác được bản thân bị không chế Tiếu
Hoan Hỷ biết mình vào trong hoàn cảnh ngặt nghèo, không chút chần chờ
nàng liền bộc phát nguyên lực. Thế nhưng lực bộc phát của nàng lại như
biến mất trong khoảng không vô tận.
Băng Thần vẫn không chế cứng
lấy nàng ta, thậm chí hắn còn ép ngược lại để nàng không dừng việc bộc
phát nguyên khí lại. Chốc lát thôi nàng liền thở dốc, nguyên khí chính
thức bị rút cạn khỏi cơ thể, thân thể mềm lại trở lại càng bị hắn dễ
dàng nghiền ép.
Một lát sau hắn thấy nàng đã kiệt sức liền buông
nàng ra đứng lên, cả người nàng ta hiện tại đẫm mồ hôi, chân tay run rẩy bởi cơ bắp bộc phát quá độ. Đứng lên là chuyện không thể nào, thậm chí
cựa quậy cũng là chuyện khó có thể nghĩ tới.
Trong lòng của nàng ta ớn lạnh, tên này không ngờ lại từ mười loại siêu cấp chiến kỹ sáng tạo ra thứ để khắc chế lại.
Hắn ta đứng trước mặt nàng mỉm cười thật tươi:“Ta thắng rồi.”
Tiếu Hoan Hỷ vẫn còn đang bận thở nên không đáp lại hắn được, thế nhưng nàng thật sự thua. Lần này nàng thua tâm phục khẩu phục, không giống như
thua Tô Anh, không nghĩ tới nàng có thể thua triệt để như thế.
Nàng thua không oan chút nào, người này đã tự sáng chế ra một thứ sánh ngang với thập đại thần kỹ. Điều này chứng tỏ hắn ta có tổ sư cấp thiên phú,
nàng thua một người như vậy để cho người khác biết cũng có thể tự hào
bởi nàng có thể cầm cự tới tận lúc này.
Nàng hồi phục sau đó liền chịu thua, đi ra ngoài sức lực liền hồi phục lại hết.
Quay sang hỏi Băng Thần:
“Thứ ngươi tự sáng tạo ra chắc hắn phải có một cái tên đúng không?”
Băng Thần gật đầu:
“Nó tên Tinh Không Chiến Kỹ, thế nào không tệ chứ.”
Nàng gật đầu nói:
“Quả thực quá mạnh, cảm giác như không thể chiến thắng được. Trận cá cược
này ta thua, thế nhưng trong giao kèo còn điều khoản quan trọng nhất là
ngươi phải cưa đổ Tô Anh. “
Hắn gật đầu sau đó ôm lấy nàng hôn
lên đôi môi gợi cảm, đầu lưỡi bắt lấy cái lưỡi nhỏ mạnh mẽ quấn lấy. Vài phút sau hắn buông nàng ra khẽ giọng:
“Cái này là ta đánh dấu chủ quyền trước, còn bây giờ thì chúng ta làm việc thôi. Hai người các ngươi cứ chậm trễ mãi.”
Hắn sau đó lấy ra Bạch Phong Cầm, hắn chưa tính để các nàng luyện đan ngay, tốt nhất nhân lúc trời còn sáng tranh thủ giết đi một mớ quái vật dã
ngoại. Làm gì thì làm thế nhưng tốc độ đánh quái thăng cấp không được
chậm trễ.
Hai nàng ngồi kế bên hắn mỗi người một kiểu suy nghĩ,
thế nhưng đều là nhớ về Dạ Trầm Uyên cái người đã khuất kia. Băng Thần
không biết rõ câu chuyện, nếu biết hắn ta liền hiểu được Dạ Trầm Uyên
chứ không như hai nàng.
Muốn lấy được lòng nữ nhân phải có điểm
đặc biệt, phải có chỗ nào đó vượt trội để nàng nhìn vào hâm mộ. Dạ Trầm
Uyên chính vì thế vừa luyện xong cước mười một liền thách đấu Tiếu Hoan
Hỷ, hắn muốn chứng minh cho nàng thấy chỉ có thiên tài như hắn mới xứng
với nàng.
Đây cũng coi như một canh bạc do Dạ Trầm Uyên đánh
cược, nếu hắn thắng thì tất nhiên được nàng nể phục nhìn với con mắt
khác. Giống như Băng Thần dùng thứ mới sáng tạo đấu với nàng vậy, phải ở thế yếu chiến thắng thì điều đó mới đặc biệt.
Chỉ tiếc Băng
Thần là kẻ chiến thắng trở thành nam nhân trong mắt nàng, còn Dạ Trầm
Uyên dù thế nào cũng chỉ là đứa bé bất hạnh trong mắt của nàng.