Hạ Thiên Tứ nhìn Trình Tử Tinh một hồi sau đó khẽ giọng:
“Không liên quan đến ta.”
Nói xong hắn ta tiếp tục uống rượu, đã tuyên bố trước nhiều người rằng mình đã trở thành Thượng lại can thiệp thì không hay. Đây cũng là lần đầu
Vân Dũng giao phong với đám cáo già này, nếu thắng sau này con đường hắn sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.
Thượng Thần Chi Giới quy tắc lễ
giao cao tầng rất nặng, đừng nhìn họ nói chuyện thoải mái như thế lại
nghĩ họ vô nguyên tắc. Lằn ranh giữa có thể và không thể rất mỏng manh,
một khi vượt qua thì hai vị lão giả đang nhắm mắt kia sẽ nhiều vài câu.
Một khi họ lên tiếng thì ai cũng phải câm miệng, thế nhưng lúc đó thì chắc
chắn không ai còn vui nổi. Thậm chí trong một khoảng thời gian không
ngắn môn phái đó sẽ chịu xa lánh của hai cái thế lực này, lúc đó chuyện
sẽ không dừng lại ở vui hay không.
Thế nhưng cũng không phải
không có người đỡ lời cho Vân Dũng, với tư cách chủ nhà Băng Thiên Hậu
không thể để tình hình xấu đi. Vân Dũng nếu bị làm mất mặt ở đây thì coi như nàng cũng bị tổn hại, ngày vui của nàng không thể xảy ra chuyện.
Nàng nhìn Trình Tử Tinh khẽ giọng nói:
“Ngươi vừa phải thôi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của ta, ít nói đi vài câu ngươi cũng không chết đâu.”
Trình Tử Tinh che miệng cười:
“Thế nào lại giận rồi, tiểu lang quân kia có vẻ vui tính như thế, ngươi lấy
hắn có hợp không, bị càm ràm suốt ngày chắc mệt mỏi lắm.Hắn ta xinh đẹp
như vậy nếu bị hao mòn thì ta đây cũng sẽ thương tiếc lắm đấy.
Đúng rồi sư phụ ta còn nói hảo bằng hữu đi chơi lại không kêu nàng, bây giờ
hai nàng chắc cũng sắp hội ngộ với nhau rồi. Còn người kia ta với sư phụ đều thật sự nể phục, sư phụ ta còn phải thốt lên “ hay cho một cái Họa
Nhân Sinh “, thật sự hiếm thấy.”
Ngồi ở đây người liền biết được
Trình Tử Tinh biết được thân phận của người kia, dữ kiện nàng ta đưa ra
cũng có nên mọi người bắt đầu khoanh vùng. Thượng Thần Chi Giới rộng lớn gấp chục lần một cái vũ trụ nhưng nam nhân như thế nói quá nhiều cũng
không sai.
Xinh đẹp nam nhân ở giới tu luyện không thiếu, thế
nhưng để đi vào mắt của Băng Thiên Hậu thì không nhiều. Huống chi nói
“tiểu nam nhân “ tức người này cũng chưa bao nhiêu tuổi, thiếu môn chủ
của thập phái được đưa vào tầm ngắm.
Thế nhưng nhìn ấn ký trên
trán của nàng thì người này tất phải là yêu thú, lập tức mọi người bị bế tắc. Kể cả những vị trưởng môn đã gặp được Băng Thần cũng không thể ngờ tới được, họ khi đó cũng không rảnh để dòm ngó huyết mạch của hắn.
Kể cả đã hắn đã hóa hình cho họ thấy nhưng vẫn không liên tưởng tới, cuối
cùng suy nghĩ của mọi người đổ dồn về Cửu Vĩ Thần Hồ đại gia tộc. Theo
suy đoán của họ thì chỉ có thể là cái ẩn thế gia tộc đó thôi, còn là ai
thì họ thực sự đoán không ra.
Câu sau thì họ không hiểu cũng
không muốn hiểu, ân oán của hai cái cặp đôi này thật sự quá nổi tiếng.Ai không may vướng vào bên trong thì người đó chắc chắn khổ sở, sống không bằng chết.
Nếu không may còn bị các nàng mang ra làm vũ khí sử
dụng, chết cũng không biết mình chết làm sao. Trong quá khứ ngồi ở vị
trí cao nhất người bị các nàng đùa chơi cũng không ít, trải qua vấp ngã
mới ra một đám cáo già như ngày hôm nay.
Như Hạ Thiên Tứ hỏi hắn
sợ nhất ai thì chắc chắn là Tô Anh và Tiếu Hoan Hỷ hai cái ác ma này.
Hiện tại trải qua vạn trận mưa gió nhưng hỏi hắn dám đắc tội các nàng
không thì chỉ có thể nói xin lỗi, trò chơi này nguy hiểm quá các hạ tự
chơi một mình đi.
Băng Thiên Hậu cười mỉm:
“Trò chơi đó
thực sự không có cách thắng, làm bằng hữu ta khuyên ngươi không nên dính vào hắn ta. Một khi dính vào thì Trình Tử Tinh đánh mất trái tim vì một nam nhân sẽ không giống Băng Thiên Hậu ta đâu.”
Thực sự Băng Thần
cưa cẩm nàng nhưng lại tỏ ra rất tự nhiên, nàng thấy được hắn chân tâm.
Dù biết nàng tới tìm hắn vì nhiệm vụ nhưng trong ánh mắt kia vẫn chỉ có
ấm áp, kiên định, ánh mắt kia nhìn vào một lần nàng liền biết cả đời này mình khó thoát ra.
Trình Tử Tinh khẽ giọng mỉm cười:
“Ngươi còn non thôi, trò chơi của ta với hắn chỉ cần ngươi không nhúng tay vào ngươi thắng chắc chắn là ta.”
Băng Thiên Hậu nhìn nàng rồi nói:
“Chúng ta cùng chống mắt lên xem.”
Hai nàng nói chuyện khiến cho người khác càng tò mò hơn nam nhân kia là ai, với lại Trình Tử Tinh vẫn nghĩ lấy tình cảm người khác ra làm trò đùa.
Bữa tiệc sau đó lâm vào bế tắc, rõ là một ngày vui nhưng bây giờ hết vui rồi.
Ai cũng mang theo một câu hỏi to đùng về nhà, lúc này họ
lại ước mình là phàm nhân tu vi cùi bắp chắc không nghe được. Bây giờ
không thử tìm hiểu thì tò mò, thế nhưng dính đến Tô Anh và Tiểu Hoan Hỷ
hai cái ma nữ kia thì thật sự quá đáng sợ.
Cửu Vĩ Thần Hồ gia
chủ trên đầu hiện ra một đống dấu hỏi chấm, hắn không biết cái bất hiếu
từ nào lại đi cua tình nhân trong mộng của hắn. Đã thế bây giờ cả gia
tộc từng người sẽ bị điều tra từng chút một, nghĩ thôi cũng phiền chết
đi được.
Dù sao gia tộc của hắn ẩn thế cũng không phải không có
lý do, bị người điều tra toàn bộ từ trong ra ngoài còn ẩn thế cái quái
gì. Bàn cơm chính thì có không khí cực kỳ khác thường, ai cũng suy nghĩ
lung tung, thế nhưng Vân Mỹ lại nhìn ra một thứ khác thường.
Trên tay của Băng Thiên Hậu lại đeo một cái nhẫn cấp độ Thần Khí, loại rác
rưởi đồ phụ trợ như thế ai còn đeo. Phải biết Thượng Thần Chi Giới thì
xài đô cùi bắp cũng đã có cấp Chân Thần rồi, luyện khí sư cũng chẳng ai
rảnh hơi đi làm thứ này.
Điều này khiến nàng lập tức liên tưởng
đến nam nhân thần bí của Băng Thiên Hậu, thế nhưng người tặng thứ kia
tại sao lại tặng thứ đó.
Nàng lập tức lên tiếng hỏi:“Đảo chủ không biết chiếc nhẫn xinh đẹp kia từ đâu tới?”
Băng Thiên Hậu dường như đã chuẩn bị trước liền đáp:
“Cái này do ta tự làm, vốn vứt vào trong Thiên Đạo nhưng nó thật sự quá đẹp
nên tự làm một cái để đeo. Vân Mỹ tiểu thư hỏi làm gì, chẳng lẽ ngươi
cũng thích nó hay sao? “
Vân Mỹ vội vàng lắc đầu khẽ giọng:
“Ta chỉ hiếu kỳ thôi.”
Những người khác nghe thế thì cũng không để ý tới nữa, dù sao cũng chẳng có tý logic nào cả.
Lão giả đến từ Đan Tháp đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí im lặng:
“Thiên Đạo trò chơi hiện tại thế nào rồi?”
Hạ Thiên Tứ thường sẽ đáp trước nhưng hiện tại hắn ta lại không nhiều lời, những người khác thì biết quá mơ hồ. Chỉ có Trình Tử Tinh vừa mới tiến
hành điều tra không lâu coi như biết rõ mọi thứ mới dám lên tiếng hồi
đáp.
Nàng hơi cúi đầu nhẹ giọng thái độ kiêu căng không thấy đâu:
“Thưa Đan lão mọi chuyện vẫn ổn, cấp độ ban đầu đã có những thiên tài xuất
hiện, bọn họ thiên phú còn vượt qua mấy đứa bé chúng ta phái xuống.Người đứng đầu bây giờ tên Băng Thần, vận khí lẫn năng lực đều cực mạnh, mấy
cái tiểu bối của chúng ta còn thua xa.”
Đan lão nhìn qua lão giả tới từ Thần Phù Hội lên tiếng:
“Thực ra chúng ta hỏi thể bởi Đan Tháp và Thần Phù Hội muốn tham gia vào
Thiên Đạo. Thời gian gần đây thiên tài Đan Phù ở Thượng Thần Chi Giới
quá ít, lại không có người từ dưới phi thăng lên đây tinh thông.
Nhu cầu của các thế lực tăng cao, chúng ta muốn đạp ứng thì trong thời gian ngắn cần có thêm máu mới. Đây cũng là vì đôi bên cùng có lợi, không
biết các vị môn chủ có ý kiến như thế nào, nếu phản đối thì chúng ta
cũng không cưỡng ép.”
Nhậm Kiến Thành cười nói:
“Cái này
cũng được, chúng ta sẽ ra tay để cho Thiên Đạo có hơi hướng của Đan Đạo
và Phù Đạo dành cho những kẻ đam mê. Chỉ là cần phiền chính hai vị tiền
bối ra tay hỗ trợ chúng ta xây dựng con đường cho họ bước đi.”
Hai vị lão giả cũng biết đào tạo Đan sư và Phù sư không dễ chút nào, bọn họ có kinh nghiệm thì tất nhiên phải góp sức. Về chuyện này không ai phản
đối, cả hai gật đầu cho Nhậm Kiến Thành đáp án hắn cần.