Trên đường phi hành Tần Huyền Trân không kìm nổi tò mỏ liền hỏi:
"Trong mấy cái người ngươi nhắc tới khi nãy thì ai đứng hạng nhất, rồi ta đứng thứ mấy?"
Băng Thần vẫn rất thật thà:
"Hương Thiên Ánh đứng nhất, Mộng Phỉ đứng thứ hai, còn ngươi thì theo ta nghĩ
xếp ở khoảng thứ tư. Ta nói là sự thật nên ngươi đừng giận, dù các ngươi có làm sao thì ta vẫn đối xử công bằng, nếu không thì làm gì có chuyện
Đế Thiên Lan làm đại tỷ đến tận giờ."
Tần Huyền Trân bĩu môi:
"Ngươi không thể nói dối để cho ta vui vẻ được hay sao?"
Băng Thần khẽ giọng nói:
"Ta nói thật bởi vấn đề này ta thấy chẳng có gì phải nói dối, nàng thử nghĩ xem ta nói nàng đẹp nhất, rồi ngày mai ăn cơm lại khen người khác đẹp
nhất. Không cần đến các nàng, chính ta cũng cảm thấy vô lý, chuyện nhỏ
nhưng gặp nhiều sẽ khiến các nàng không tin tưởng ta nữa."
Tần
Huyền Trân biết nàng do tu vi đạt Thần Vương thế nên mới có thể cảm nhận được quá khứ của Băng Thần, những nữ nhân khác thì hoàn toàn không biết được.
Chính vì thế Băng Thần mới cẩn thận trong lời nói như
thế, hành động thì dù nhỏ bé cũng phải chú ý, lời nói thật tuy khó chịu
nhưng nó vẫn thật. Huống chi Băng Thần thừa kinh nghiệm để biết khi nào
lên nói dối, ví dụ như không thể nói ra hắn với Tần Huyền Trân lăn ga
giường hai tiếng đồng hồ được.
Tuy không nói ra ai cũng biết
nhưng đừng nói thì mọi người vẫn tự hiểu được, rất nhanh thôi hai người
liền về tới nơi. Lúc này bàn ăn đã được dọn sẵn nhưng số món ăn lại
không nhiều, rõ ràng có sự thiếu thốn về lương thực trong nhà.
Các nàng có lẽ đã ăn quen đồ do hắn ta nấu nên không chạm vào món khác
được, thế nhưng hiện tại Vô Hạn Giới Chỉ chưa thức tỉnh hắn không có
rảnh nhiều thời gian để nấu ăn.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới chuyện
mình cứ hấp thu năng lượng của mấy cô nàng thì sớm muộn gì cũng sẽ hồi
phục được mấy món thần khí. Tần Huyền Trân thực sự là một cái Thần Vương chẳng lẽ không khiến hắn ta hồi phục được một món, thế thì lại quá vô
lý.
Nghĩ nghĩ một chút hắn khẽ giọng kêu gọi:
"Vô Hạn?"
Giọng nói uể oải của Vô Hạn vang lên:
"Ta vừa mới tỉnh giấc, chủ nhân có chuyện gì cần tới ta gấp vậy sao?"
Băng Thần bĩu môi một cái rồi nói:
"Cần ngươi ngoài để kích hoạt nội tại của bản thể còn làm gì, nhanh lên một chút ta đang cần gấp."
Vô Hạn không đáp chỉ thấy Vô Hạn Giới Chỉ bản thể ở trên tay của hắn ta
sáng lên một cái rồi lại bình thường trở lại, Băng Thần lóe lên vẻ vui
sướng rồi nói:
"Các nàng đợi chút, hai phút thôi."
Hạ Y lên tiếng:
"Không cần đi làm thêm đồ ăn đâu, ngươi không mấy khi về nhà ngồi ăn với các tỷ muội đi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Hai phút, chỉ cần hai phút thôi ta sẽ chiêu đãi các nàng toàn mòn mỹ vị siêu cấp."
Thực ra Vô Hạn Giới Chỉ chính là bài tẩy của Băng Thần khi quyết định đi tới Cấm giới, khi đi vào Cấm giới hắn bị loại bỏ gần như tất cả mọi thứ.
Thế nhưng mười đại bảo vật dính với linh hồn của hắn nên qua mặt được
Thiên Đạo và Thượng Nhân, khi Băng Thần một lần nữa được sinh ra thì mọi chuyện đã định.
Hắn được coi là người của Cấm giới thì mười món
bảo vật cũng là bảo vật của Cấm giới, thứ nằm bên trong Vô Hạn Giới Chỉ
cũng chỉ cần không liên quan tới Tân Sinh thế giới là ổn. Chính vì thế
trong hai chục năm quyết định ở lại bồi tiếp hai mẹ con Bạch gia hắn
cũng tranh thủ sưu tầm đủ các loại sinh vật.
Bây giờ trong Vô Hạn
Giới Chỉ có vô số loài vật sinh sôi vài đời, trong đó toàn bộ đều là
nguyên liệu chế biến đồ ăn hoàn hảo. Trong Vô Hạn Giới Chỉ hắn chính là
Thần thế nên dù cho bọn yêu thú kia có mạnh đến đâu cũng bị hắn bắt lấy
làm thịt một cách dễ dàng vô cùng.
Đám này lại được coi như sinh
linh của thế giới do hắn tạo ra, hắn lại là người của Cấm giới suy ra
bọn nó cũng vậy. Thế nên dùng bọn nó thì vừa tốt lại không lo xúc động
Thiên Đạo trừng phạt, Thượng Nhân thì trong nhà hắn có mấy cô nàng bảo
kê rồi.
Đúng hai phút sau Băng Thần xuất hiện lại, trên bàn đồ ăn hắn ta khẽ vuốt tay một cái liền hóa thành bột phấn. Mấy cô nàng lập
tức trợn mắt, đồ ăn ít còn không biết chia thế nào sao lại hủy đi, Tần
Huyền Trân chiến đầu mệt mỏi đang cần đồ lót dạ muốn phát tác ngay tức
thì.
Băng Thần sau đó khẽ vung tay lập tức một nồi lẩu khổng lồ
xuất hiện đè bẹp cái bàn ăn, mùi thơm nghi ngút tỏa ra cả chục dặm. Mấy
cô nàng lập tức trợn tròn mắt, ngoại trừ Hạ Y mấy người thì chẳng ai rõ
chuyện gì xảy ra.
Hạ Y nhìn Băng Thần giọng vui sướng hỏi:
"Vô Hạn Giới Chỉ thức tỉnh rồi sao?"
Băng Thần gật đầu nàng liền tỏ ra vui sướng vô cùng, hơi nghĩ một chút nàng liền nói:
"Các tỷ muội khoan động đũa, tương lại chúng ta sẽ không bao giờ lo thiếu đồ ăn nữa. Cái này phải cảm ơn Tần Huyền Trân " tỷ tỷ " cống hiến hết
mình, nàng không động đũa trước sao chúng ta dám động."
Tần
Huyền Trân rảnh hơi đâu nghĩ nhiều, nàng lập tức chọn lấy một con cá đã
chín vớt ra bỏ vào cái tô mới được Băng Thần mang ra.
Hắn nhìn nàng khẽ giọng nói:
"Ngươi thật có mắt nhìn, Tần Thủy Thần Ngư quý giá nên cả nồi lẩu chỉ có một
con, hương vị nhất đẳng những thứ khác đều phải kém hơn một chút."
"Lạch cạnh"
Vừa mới chém gió Hạ Y lập tức liền hối hận, một cái ăn hàng nghe người khác cướp mất món ngon nhất thì sao có thể chịu được. Đã thế không não Tần
Huyền Trân ngược lại còn chưa hiểu ẩn ý của nàng, nhìn nàng ta híp mắt
ăn con cá trong hạnh phúc mọi người liền rớt nước mắt.
Ăn hết một mắt của con cá rốt cuộc Tần Huyền Trân mới ngẩng mặt lên vui vẻ nói:
"Đây là con cá ngon nhất ta từng ăn, mọi người thử chút đi nếu không sẽ hối hận đấy."
Thấy nàng hào phóng mấy cô liền mỗi người một đũa phân chia con cá kia, Băng Thần bàn đầu cũng muốn gắp một miếng nhưng nhìn các nàng tranh nhau
liền thôi. Từ trong nồi vớt ra ít nước cùng đồ ăn sau đó chậm rãi nhấm
nháp, nhìn từng cái híp mắt tươi cười ăn thì hắn cũng vui vẻ trong lòng.
Một tiếng sau nồi lẩu đường kính bốn thước bị các nàng ăn đến nước
cũng không còn, từng cái thỏa mãn vỗ bụng nhỏ tán dọc với nhau hăng say. Người biết chia sẻ Tần Huyền Trân bỗng nhiên được hoan nghênh cực kỳ.
Băng Thần ho khan một tiếng rồi nói:
"Huyền Trân ngươi mau nói cho mọi ngươi biết đại sự kiện chuẩn bị diễn ra đi."
Nàng gật đầu nhẹ giọng nói:
"Ta biết được có một sự kiện lớn sắp diễn ra, thời gian nó xuất hiện chính
là thời gian mở cửa Mộng Huyễn Chiến Trường. Không lâu nữa thì ít nhất
phải có 99 cái tinh cầu kết hợp với Thiên Vương Tinh thành một đại
sever."
Hạ Y biết mình có đường riêng thì nàng cũng có bèn hỏi:
"Ngươi nói rõ hơn một chút có được không?"
Tần Huyền Trân khẽ giọng:
"Ta nói đã rất rõ ràng rồi, địa vực bị gộp, quái vật cũng gộp lại, nhân số
thì cũng bao gồm tất cả những người có thể tham gia. Trước tiên tên của
hại sever sẽ được quyết định bằng cách cho những người đầu hành tinh đấu với nhau."
Hạ Y khẽ giọng nói:
"Thế thì gộp lại vẫn tên
Thiên Vương Tinh thôi, chẳng lẽ Băng Thần thua được, thế nhưng nhân số
với địa vực cũng bị gộp là sao ta không hiểu."
Tần Huyền Trân chậm rãi giải thích:
"Các ngươi có thể hiểu là chúng ta đi trong Thiên Vương Tinh chẳng hạn nhưng cũng có khả năng xuất hiện boss của hành tinh khác. Rồi cổng dịch
chuyển mở ra ở khắp nơi, khi đó chẳng khác nào một trăm cái sever gộp
địa vực lại với nhau cả.
Tuy thế nhưng có nhiều hành tinh vốn
diện tích thì nhỏ nhưng nhân số quá nhiều hoặc ngược lại diện tích lớn
dấn số không có bao nhiêu. Thế giới trong Thiên Đạo của họ cũng sẽ có
tình trạng tương tự, gộp trăm cái thế giới làm một chính là để cân bằng
tài nguyên.
Băng Thần nghe xong nhíu mày nói:
"Thế này thì chúng ta sẽ vừa có lợi cũng vừa có hại, tài nguyên thêm nhiều, boss
cũng nhiều hơn nhưng vị trí bá chủ của công hội chúng ta sẽ bị đe dọa
nghiêm trọng. Có lẽ ta cần kết thúc sớm việc ở Nguyệt Thần Tinh sau đó
tập trung lại vào việc ở Thiên Vương Tinh."
Hạ Y nghe hắn nói thế thì liền nói:
"Như thế thì có chút không ổn, ngươi việc cần làm cứ làm thoải mái, nếu
chúng ta không chống được thì mới cần ngươi ra tay. Nguyệt Thần Tinh gộp với mấy cái sever khác sẽ càng có thêm nhiều cơ duyên, chỉ cần đảm bảo
liên lạc thì ngươi có thể thu hoạch chỗ tốt từ cả hai bên."
Hoàng Kỳ nghiêm túc nói:
"Hiện tại tài nguyên còn chưa đắt, đến lúc gộp sever giai đoạn đầu tiên do
người chơi quá đông lại chưa đủ cấp độ để đi săn boss sẽ dẫn tới tình
trạng thiếu các loại thuốc hồi máu, thuốc hồi ma na.
Rồi còn tại Thiên Vương Tinh sẽ xảy ra thiếu boss không chừng, dù sao nơi mạnh nhất sẽ nhiều người đổ tới nhất, chẳng lẽ chúng ta vốn là chủ nhân nơi này
lại phải nhường nhịn cho bọn họ."
Băng Thần nghe nói đến vấn đề
thiếu quái vật thời điểm tiền kỳ thì quả thực lo lắng, công hội ít người đến lúc đó tham gia đại chiến dù có hắn cũng sẽ chỉ có khả năng nhỏ lấy được boss. Bây giờ mới có chút cấp độ thế này lại tập trung vào boss dã ngoại thì sẽ rất mệt, mấy cái tinh cầu đông dân người sẽ như sói đói
cạnh tranh gắt gao với người khác.
Thậm chí hắn nghi ngờ boss
chưa đánh thì đã có hàng tá người ngã xuống vì giành boss rồi, hắn cùng
người trong công hội dù mạnh cũng không thể giết hết người để chiếm boss được.
Còn chạy qua địa vực hành tinh khác kiếm boss nói thì dễ
làm mới khó, ai sẽ là ngươi thông báo có boss cho bọn hắn, lập tức tất
cả mọi người đều rơi vào trầm tư.