Cận Ngụ Đình rút hai trăm đồng ra, lại vẩy vẩy phong bao lì xì mấy cái, một xu tiền nữa cũng không có.
"Thật keo kiệt."
"Có là tốt lắm rồi." Cố Tân Tân mặt không đổi sắc nói.
"Em nhìn tôi vì em mà cuối năm chạy tới chạy lui, vậy mà cuối cùng cũng chỉ được chút phí khổ cực này thôi?"
Cố Tân Tân liếc anh một cái, "Là anh tự mình chạy theo mà."
Khổng Thành ngồi ghế cạnh tài xế suýt chút nữa thì phì cười thành tiếng. Cố
Tân Tân nói không sai, chính xác thì đều là Cận Ngụ Đình muốn đi theo.
Xe một đường chạy băng băng trên đường cao tốc, Cố Tân Tân ngồi trong xe,
cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng bên ngoài vẫn còn đang có tuyết rơi, dù
là không lớn như hai ngày trước nhưng bởi gió đông lạnh lẽo nên cũng
không thể mở cửa được.
Cận Ngụ Đình nhìn ra cô đang khó chịu, "Làm sao thế? Không sao chứ?"
Đang trên đường cao tốc nên cũng không thể dừng lại ăn cơm, Khổng Thành liếc biển chỉ đường phía xa, "Cửu gia, còn mấy km nữa sẽ đến trạm dừng chân, nếu không lúc đi qua chúng ta qua đó dừng lại một chút?"
(*)
trạm dừng sân là một cơ sở công cộng, nằm bên cạnh một đường phố lớn như đường cao tốc, đường cao tốc hoặc xa lộ, nơi người lái xe và hành khách có thể nghỉ ngơi, ăn uống hoặc tiếp nhiên liệu mà không cần đi ra đường thứ cấp.
"Được."
Dù bên trong trạm dừng chân không thể so với nhà hàng, nhưng đồ ăn để lấp đầy bụng thì vẫn phải có. Chiếc xe của bọn họ chậm rãi tiến vào, năm mới nên nơi này cũng đặc biệt vắng vẻ.
Tài xế dừng xe lại, Khổng Thành chuẩn bị xuống xe, "Cửu gia, tôi đi
mua."
"Không cần," Cố Tân Tân không thể chờ được nữa đẩy cửa xe
đi ra ngoài. "Tự tôi mua được rồi, tôi phải hít thở không khí một chút."
Cận Ngụ Đình thấy vậy, cũng nhanh nhẹn đi theo. Khổng Thành đưa ô cho anh,
Cận Ngụ Đình mở ô, bước nhanh đến bên cạnh Cố Tân Tân.
Hơi gió
lành lạnh phả vào mặt, Cố Tân Tân đi được vài bước đã cảm thấy dễ chịu
hơn hẳn. Trạm dừng chân này trừ một siêu thị nho nhỏ bán đặc sản ở ngoài thì cũng chỉ còn một quán ăn nhỏ. Cố Tân Tân nhìn bảng menu phong phú
dựng bên ngoài, lại vòng tay kéo lại vạt áo run rẩy đi vào trong.
Chủ quán đang lấy bánh ra, nồi bánh cá hầm đặt bên cạnh sôi sùng sục, khói
trắng tỏa ra từng vòng bốc lên trên, chỉ nhìn thôi đã thấy muốn chảy
nước miếng rồi.
Cận Ngụ Đình đưa ô cho cô, Cố Tân Tân cầm lấy rồi đặt sang bên cạnh.
Cận Ngụ Đình chỉ chỉ vào trong nồi, "Lấy cái này, cái này, cái kia nữa, thêm cả một bát canh rong biển....."
Anh lúc nào cũng mặc rất phong phanh, đứng nơi đầu gió một lúc thôi mà
chiếc cổ thon dài đã bị lạnh đến đỏ ửng. Cận Ngụ Đình quay sang nhìn cô. "Muốn ăn khoai lang không? Mua thêm cả bánh và sữa bò nóng nhé, mua
nhiều một chút."
"Vậy thì lấy cả bánh đi, một bình sữa bò nữa."
Cận Ngụ Đình tự vươn tay lấy một bình sữa bò, bóc ống hút rồi cắm vào, đưa cho Cố Tân Tân.
Cô nhanh chóng cầm lấy, nhưng vừa mới đưa đến miệng đã bị Cận Ngụ Đình đè
lại cổ tay. "Suýt nữa thì quên, bụng đói không được uống sữa tươi."
Chủ quán cẩn thận đặt bánh cá hầm trước mặt Cận Ngụ Đình, anh cầm lấy ô bên bàn của cô rồi mới đưa bánh cá hầm cho cô. "Ăn cái này trước."
Cô cầm một xiên lên, ăn vài viên, sau đó mói uống nửa cốc sữa bò.
Trong bánh cá hầm(*) còn có nước dùng, Cố Tân Tân bưng bát lên uông một ngụm, Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh nhẹ giọng nhắc. "Uống ít thôi."
Cô nhấp khóe miệng, Cận Ngụ Đình cầm chiếc ô chọc nhẹ vào khuỷu tay cô.
Cận Ngụ Đình cũng không ăn trưa, nhưng bây giờ vẫn không thấy đói bụng. Anh trả tiền, một tay cầm chiếc túi nhỏ một tay cầm ô. "Đi mua thêm vài thứ nữa."
"Được."
Bên cạnh còn bán cả gà chiên giòn, Cố Tân Tân đi qua gọi mấy phần.
Lúc trở về đều là Cận Ngụ Đình xách, một tay lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Cố Tân
Tân tay trái cầm sữa bò, tay phải cầm xiên bánh cá hầm, sau đó giống như một đứa nhỏ ôm bình sữa bò trước ngực, vừa đi vừa ăn xiên bánh cá hầm.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi không ngừng, chỉ cần không cần thận sẽ làm ướt
quần áo. Cận Ngụ Đình vươn tay trái ra, khuỷu tay kề sát một bên gò má
Cố Tân Tân để cô ép sát vào mình.
"Cẩn thận ướt."
Cố Tân Tân nhìn anh một cái, theo bản năng dịch về phía anh một chút, "Như vậy được chưa?"
Trên mặt người đàn ông xuất hiện tia cười, đột nhiên cảm thấy dù gió có lạnh hơn nữa cũng không thể thấm được vào trong lòng.
Ngồi vào xe, Cố Tân Tân nhìn dưới chân rồi nói, "Đừng làm bẩn xe anh."
"Không sao, tôi cũng bẩn lắm."
Khổng Thành ở ngoài thu ô rồi mới đi vào, Cận Ngụ Đình đóng cửa, liếc nhìn
chiếc túi trong tay, "Hôm nay thả cho em một lần, nhưng nước canh trong
bánh cá hầm này không được uống."
"Biết rồi." Ăn thôi mà cũng phải dài dòng như vậy.
Tài xế tiếp tục cho xe chạy đi, Cố Tân Tân ăn uống thỏa thuê, căng da bụng chùng da mắt, liền tựa lưng về sau rồi ngủ thiếp đi.
Tòa nhà Đông.
Cận Hàn Thanh ôm điện ngoại ngồi thất thần trên mép giường. Anh ta không
dám đánh rắn động cỏ nên chỉ có thể để lại lời nhắn cho người đó, ngỏ ý
muốn đặt làm riêng.
Nhưng đối phương không thường xuyên online, Cận Hàn Thanh cũng chỉ có thể ngồi đó chờ đợi.
Anh ta đã tận lực che đậy thân phận, giả làm một người khách hàng bình
thường, hi vọng đối phương có thể trả lời lại anh ta, dù là một câu thôi cũng được
Điện thoại tinh tinh một tiếng, Cận Hàn Thanh vội bật lên nhìn, nhưng cũng không phải.
Anh ta cứ ngơ ngác ngồi đó, mãi đến khi có một tiếng thông báo khác truyền vào trong tai.
Cận Hàn Thanh mở ra, thấy đối phương đã trả lời lại, trái tim bất giác đập
nhanh hơn mấy nhịp, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào màn hình.
Người kia trả lời một câu ngắn gọn. "Anh muốn đặt gì?"
Cận Hàn Thanh gõ chữ, ngón tay đều run rẩy, "Tôi muốn đặt làm riêng một cây tram, là quà mang đi tặng, muốn một kiểu thật độc đáo không giống ai."
Đối phương gửi cho anh ta không ít mẫu thiết kế, "Như vậy được không? Nếu
vẫn không được thì anh có thể nói ra yều cầu cụ thể với tôi, tôi vẽ mẫu
thiết kế cho anh."
Cận Hàn Thanh hít sâu một cái, "Vòng tay cũng có thể đặt làm riêng phải không? Tôi muốn đặt mấy chiếc."
"Có thể."
Người đàn ông thấy phần mở màn đã đủ rồi, liền thử đặt ra yêu cầu. "Chúng ta
gặp mặt nói chuyện đi, có một vài chi tiết vẫn là nên nói trực tiếp sẽ
dễ hơn. Nếu lần này hợp tác thành công, sau này tất cả những món quà
muốn đặt riêng đều sẽ tìm cô."
Đối phương cũng trả lời rất thẳng
thắn, "Gặp mặt nói chuyện thì bỏ đi, anh nói cho tôi biết yêu cầu của
mình thế nào là được rồi."
Vậy mà lại không muốn gặp mặt, theo lý thuyết thì người bình thường sẽ không có phản ứng như vậy.
Cận Hàn Thanh tiếp tục gõ chữ, "Yêu cầu của tôi tương đối cao, cũng không
thích phải sửa đi sửa lại. Cô xem khi nào rảnh rỗi chúng ta có thể tìm
một chỗ gặp mặt nói chuyện, yên tâm, tôi sẽ trả chi phí một ngày này."
"Không cần, nếu anh vẫn chưa nghĩ ra cụ thể là muốn gì thì cứ tiếp tục nghĩ đi."
Cận Hàn Thanh đọc qua, nhanh chóng trả lời, "Tôi đều nghĩ xong cả rồi, chỉ
là về công đoạn vẽ thiết kế muốn bàn bạc thêm một chút."
"Anh có thể nói ra yêu cầu cho tôi."
"Nhưng tôi cảm thấy gặp mặt trực tiếp bàn bạc sẽ càng rõ ràng hơn."
Đối phương không trả lời lại nữa, Cận Hàn Thanh càng lúc càng cảm thấy
người này không bình thường. Một yêu cầu hết sức dĩ nhiên như vậy, nhưng ở trước mặt cô ấy lại liên tục bị từ chối. Cận Hàn Thanh không từ bỏ,
tiếp tục nhắn đi, "Giá tiền không là vấn đề, chỉ cần tôi hài lòng thì
bao nhiêu cũng được. Chỉ là tôi với món quà này yêu cầu tương đối cao
nên mới muốn gặp mặt bàn bạc cụ thể."
Đầu kia vẫn không trả lời,
Cận Hàn Thanh hơi hoang mang, giống như đột nhiên tìm ra một manh mối
nào đó rồi lại đột nhiên phát hiện ra manh mối này đang dần đứt đoạn.
Anh ta liên tục gửi đi mấy tin, đối phương cuối cũng cũng trả lời lại.
"Thật ngại quá, tôi rất bận, khi nào anh nghĩ xong thì hãy liên hệ lại
với tôi."
Người kia bỏ lại một câu này, liền dứt khoát thoát ra, dù Cận Hàn Thanh có nói gì nữa cũng không thấy trả lời.
Đối với Thương Lục mà nói, nhiều hơn hay ít hơn một mối làm ăn cũng không
phải là chuyện gì to tát. Cô cũng chỉ có một mình, cả ngày bận bịu quay
cuồng, trước đó có một đơn đặt làm riêng cũng đã phải xếp xuống hai
tháng sau, danh sách chờ có hàng cũng dài tít tắp.
Loại yêu cầu
gặp mặt nói chuyện này cô ấy tuyệt đối sẽ không có ý định đáp ứng, càng
với những chuyện này thì cô lại càng phải cẩn thận hơn.
Thương Lục đúng giờ online, sau khi nhận được thêm hai đơn nữa liền trực tiếp thoát ra, triệt để ngó lơ Cận Hàn Thanh.
Người đàn ông đầu bên kia khổ sở vò đầu bứt tai, nhưng có thể đi đâu tìm cô
ấy đây? Cô ấy là thật lòng muốn tránh, anh ta muốn cùng chỉ như mò kim
đáy biển.
Chiếc xe của Cận Ngụ Đình trực tiếp lái đến bệnh viện.
Khổng Thành vốn nghĩ gặp Tu Phụ Thành không dễ dàng, không ngờ đến nơi
liền nhận ra ngay cả ngoài cửa cũng không có người canh giữ. Cận Ngụ
Đình cũng cảm nhận được điểm kỳ quái này, Khổng Thành và anh nhìn nhau,
Cố Tân Tân đứng bên cạnh, thấy hai người đứng đó không nhúc nhích, liền
tiến lên muốn mở cửa ra.
Cận Ngụ Đình kéo cô về, Khổng Thành tiến lên vặn tay nắm cửa.
Cửa bị đẩy nhẹ, Cố Tân Tân nhìn thấy Tu Phụ Thành nằm trên giường bệnh.
Người đàn ông nghe được động tĩnh, mí mắt hơi nhấc lên, nhưng rất nhanh
lại rũ xuống.
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đi vào, Cố Tân Tân vừa nhìn sắc mặt Tu Phụ Thành liền biết chuyện anh ta trúng độc tám phần là thật.
"Cô đến xem tôi chết thế nào đấy à?" Tu Phụ Thành uể oải lên tiếng.
Cô dừng chân, nhìn quanh bốn phía, thê thảm đến mức ngay cả người đi theo
chăm sóc cũng không có. "Đúng, chính là tới xem anh thảm đến mức nào,
chỉ là nhìn bộ dạng bây giờ của anh lại cảm thấy có chút thất vọng."
Tu Phụ Thành cười lạnh, "Cô thắng rồi, hết thảy đều đã nằm gọn trong lòng
bàn tay cô. Tôi cũng không tranh không đoạt lại được nữa, mọi thứ của Tu gia đều là của cô rồi."
Cố Tân Tân nhìn sang Cận Ngụ Đình đứng bên canh, "Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn nói riêng với anh ta vài câu."
Cận Ngụ Đình khẽ cau mày nhìn cô, Cố Tân Tân ung dung nói với anh, "Yên
tâm, bộ dạng này của anh ta không thể làm tôi bị thương được."
"Vậy tôi chờ ngay bên ngoài, có việc thì gọi tôi."
"Được."
Cận Ngụ Đình liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, sau đó xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tu Phụ Thành gắng gượng ngồi dậy, lấy gối đặt sau lưng, "Cố Tân Tân, cô
đúng là rất lợi hại. Lúc trước để Tư Mân vì cô mà đột ngột muốn kết hôn, bây giờ lại nắm Cửu gia trong tay mà xoay vòng vòng......"
"Cận
Ngụ Đình không liên quan đến chuyện này, anh không cần phải kéo anh ta
vào. Bây giờ anh cũng đã là kẻ sắp chết rồi, cắn ngược lại có tác dụng
gì đây?"
"A, nắm tin tức thật nhanh."
Cố Tân Tân khẽ cắn
răng. "Đương nhiên, bởi vì từng giờ từng khắc tôi đều ngóng trông sớm
một chút được nhìn thấy anh xuống địa ngục."
"Bây giờ đã như ý nguyện của cô rồi."
"Đúng đấy." Cố Tân Tân hờ hững đáp lại, nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén
liên tục chém về phía Tu Phụ Thành, "Bách thảo khô không có cách nào cứu chữa, vào cơ thể một chút thôi cũng sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, hẳn là uống phải cũng không nhiều lắm?"
Sắc mặt người đàn ông liên tục thay đổi, "Dáng vẻ hiện tại của tôi thế nào cô cũng đã thấy, cô có thể đi rồi."
Cố Tân Tân không khỏi tiến lên một bước, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn với Tu Phụ Thành. "Chỉ là muốn thay Tu Tư Mân hỏi anh một câu, vì sao
lại nhất định muốn mạng của anh ấy?"
"Cô cần gì phải biết rõ còn hỏi, nếu cậu ta không chết thì tôi chẳng chiếm được thứ gì cả."
"Lẽ nào trong mắt anh tình thân không đáng giá một chút nào như vậy sao?"
Cố Tân Tân cảm thấy bản thân mình thật rảnh rỗi, lúc này lại có thể đứng đây nói những lời này với anh ta. Nhưng cô chính là cảm thấy không đáng cho Tu Tư Mân, "Anh hết lần này đến lần khác muốn mạng Tu Tư Mân, có
bao giờ từng nghĩ đến anh ấy là em trai anh không?"
"Tôi không có em trai, cũng không có em gái, chỉ một mình tôi cô độc mà thôi."
"Nhưng anh ấy luôn tâm niệm trong lòng anh là anh trai của mình, anh ấy không
nỡ lấy mạng anh, bởi vậy nên mới bị anh làm hại. Tu Phụ Thành, anh không phải người."
Người đàn ông trào phúng nói, "Tôi vốn không phải người, tôi thừa nhận, như vậy đã được chưa?"
Cố Tân Tân nhìn anh ta, cảm giác vô cùng bi ai, anh ta như vậy xem ra cũng có thể coi là bị người người xa lánh rồi phải không?
"Tu Tư Mân nói anh ấy nhớ nhất là khi còn nhỏ không phải tranh đoạt lợi
ích, mỗi khi anh ấy bị người khác bắt nạt sẽ lại được anh chạy ra đứng
chắn cho anh ấy, bởi vì anh là anh trai anh ấy."
Tầm mắt Tu Phụ
Thành rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, thần sắc rốt cuộc cũng có chút
thay đổi, "Không cần phải nói mấy lời như vậy."
"Trước khi chết
anh ấy đã kể rất nhiều chuyện về anh với tôi, nhưng tôi cảm thấy anh ấy
làm vậy không đáng. Một tên anh trai ác ma như vậy thì có gì phải tâm
niệm? Sai lầm lớn nhất Tu gia làm ra chính là nhận nuôi anh, mà sai lầm
lớn nhất đời này của Tu Tư Mân, chính là mềm lòng với anh!"
Sắc
mặt Tu Phụ Thành thay đổi liên tục, hắn âm thầm sắp xếp một người bên
cạnh anh ta như vậy, nhưng đến tận trước khi Tu Tư Mân chết Tu phu nhân
cũng không hề động thủ.
Lẽ nào thật sự giống như lời của Cố Tân Tân, là bởi vì Tu Tư Mân không đành lòng xuống tay với anh ta sao?
Tu Phụ Thành không làm thế nào tiếp thu được lý do này. Anh ta và Tu Tư
Mân trước giờ vẫn luôn chém giết lần nhau, hắn cũng đã sắp xếp đến tỉ mỉ như vậy, vì sao có thể không đành lòng lấy mạng anh ta được?
"Cô nói bậy!"
"Có lẽ người sắp chết thường nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Trước khi chết Tu
Tư Mân đã nói tôi đừng tranh với anh, anh muốn cái gì thì cứ để cho anh
lấy đi. Anh ấy chung quy không ngờ được anh trai mình lại có thể tàn
nhẫn mà dứt khoát muốn thật sự lấy mạng mình. Anh ấy là thật sự coi anh
như anh trai, nhưng anh thì sao? Anh chỉ coi anh ấy như kẻ địch nhất
định phải tiêu diệt."
Tu Phụ Thành suy nhược thở hổn hển, bất kỳ
phương pháp cứu chữa nào đều đã không còn ý nghĩa nào với anh ta nữa.
Ánh mắt anh ta ghim chặt một chỗ, trong đầu không khỏi mường tượng ta
khung cảnh Cố Tân Tân nhắc tới.
Không ngờ Tu Tư Mân vẫn còn nhớ, hắn đáng ra phải hận anh ta thấu xương mới phải.
"Anh bị ai hại vậy?"
Khóe miệng cong lên của Tu Phụ Thành hơi rũ xuống, bây giờ nói chuyện này
còn có ý nghĩa gì? Rồi cũng sẽ phải chết, không phải sao?
"Tự tôi uống."
Cố Tân Tân nghĩ rằng đây chính là câu nói buồn cười nhất cô được nghe
trong đời mình. "Một kẻ dã tâm bừng bừng như anh, một khắc trước còn
nhất định muốn đoạt lấy công ty, vậy mà lại có thể trong một khoảnh khắc nghĩ không thông mà đi uống bách thảo khô?"
Tu Phụ Thành khép mắt lại, vẻ mặt rất bình tĩnh. "Chính là tự tôi uống, cầm nhầm."
Cứ để chuyện này kết thúc vậy đi, anh ta đã không thể cứu chữa rồi, cũng không thể để con anh ta đến mẹ cũng không có.
Cố Tân Tân chuyển tầm mắt đi, "Tôi thật không ngờ lần cuối nhìn thấy anh sẽ là bộ dạng như vậy đấy."
Còn có thể thế nào khác sao, anh ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong,
chính là trong thời kỳ ôm ấp tham vọng lớn nhất. Thế nhưng châm chọc
nhất là, anh ta lại cứ như vậy bị người ta hại chết.
Nếu là thua
trong một âm mưu tính toán nào đó thì anh ta không có gì để nói, thế
nhưng lại cứ phải là một lượng nhỏ bách thảo khô đó, còn là bị người
thân nhất hại.
Tu Phụ Thành càng lúc càng cảm thấy bi ai. Cuộc
sống của anh ta từ khi sinh ra đến nay đều như một tấm bi kịch, sống quá mức mệt mỏi, cũng chưa từng được cảm nhận chút ánh sáng mặt trời.
"Văn Văn đâu?" Anh ta khàn giọng hỏi.
"Con bé không muốn gặp anh."
Cũng đúng thôi, anh ta hại chết người anh trai cũng là người thân duy nhất
của cô bé, cô bé hận anh ta thấu xương, sao còn có khả năng muốn gặp anh ta?
"Văn Văn phải nhờ cô chăm sóc rồi."
Cố Tân Tân mặt
không đổi nhìn chằm chằm Tu Phụ Thành. "Chuyện này không cần anh phải
bận tâm. Văn Văn như em gái tôi, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc cho con bé
thật tốt."
Tu Phụ Thành ho khan, trong lồng ngực chất đầy bức
bối, thở không ra hơi. Cố Tân Tân cũng coi như có chút hiểu biết với
bách thảo khô, lúc trước xem tin tức còn nhớ được một câu nói khác. Bách thảo khô đi vào cơ thể sẽ hút cạn sức sống của một con người một khắc
trước còn tươi cười rực rỡ, khoảnh khắc chết đi sẽ phi thường thống khổ.
Cô nhìn bộ dạng của Tu Phụ Thành, đoán được anh ta cũng không sống thêm được lâu.
Cố Tân Tân chủ động tìm đến đây, cũng coi như cuối cùng đã có một cái kết.
Cô không biết Tu Phụ Thành sau khi nghe những lời cô nói ra có thể nảy
sinh một chút cảm giác hối hận với tất cả những gì đã làm với Tu Tư Mân
hay không. Không phải đều nói con người trong thời khắc cận kề cái chết
thường sẽ nghĩ thông rất nhiều chuyện sao?
Nhưng với tính cách của anh ta, đoán chừng nếu lại cho anh ta một cơ hội lựa chọn, có lẽ anh ta vẫn sẽ đi theo con đường này.
Một kẻ máu lạnh, máu lạnh đến cực điểm, sao có thể để ý đến sống chết của người khác.
Cố Tân Tân xoay người đi ra ngoài, cô đi đến cửa, nghe được Tu Phụ Thành
gắng gượng chút sức lực cuối cùng lên tiếng, "Nếu tôi chết rồi, nợ các
người và nợ câu ta coi như đã thanh toán đầy đủ, tôi hi vọng cô sẽ không gây khó dễ cho người nhà của tôi."
"Anh yên tâm," Cố Tân Tân
cũng không quay đầu lại, "Tôi không giống anh, chỉ cần một mạng đổi một
mạng, tôi sẽ không làm khó bọn họ."
"Tài sản tôi để lại cho họ cũng đủ để họ sống vô ưu vô lo đến hết đời, cô để cho bọn họ trở về cuộc sống của chính họ đi."
Bàn tay Cố Tân Tân đặt trên tay nắm cửa thu về, cô quay đầu nhìn người đàn
ông nằm đó. Hóa ra cũng không phải anh ta không có trái tim, chí ít thì
vào lúc này anh ta cũng có chuyện không yên lòng, cũng biết lo lắng Cố
Tân Tân sẽ giận chó đánh mèo lên người nhà của mình. Dù sao bây giờ bọn
họ đã coi như không còn anh ta che chờ, nếu cô thật sự muốn làm bọn họ
khổ sở thì hoàn toàn dễ dàng như một cái nhấc tay.
Môi mỏng hơi
nhấc, cô muốn nói vài câu nhẫn tâm, để ngay cả giây phút cuối đời anh ta cũng không thể được trải qua dễ dàng. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó, Cố Tân Tân rốt cuộc vẫn không đành lòng. "Tôi và bọn họ
không thù không oán, chỉ cần bọn họ không chọc vào tôi và Văn Văn thì
tôi sẽ không làm gì bọn họ."
Tu Phụ Thành nghe được lời này, triệt để yên lòng.
Cố Tân Tân mở cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt khi một chân bước ra khỏi
cánh cửa đó đột nhiên muốn nói một câu xin lỗi với Tu Tư Mân. Nhưng vợ
con của Tu Phụ Thành vô tội, cô cũng không tàn nhẫn được đến mức đi tổn
thương họ.