Thần giới, trong Kỳ Lân tộc, Hoa Dục vừa uống chút rượu vừa suy ngẫm nhìn chằm chằm cỗ thân thể trước mặt.
"Thượng thần, ai vậy?" Các đại trưởng lão của Kỳ Lân tộc không nhịn được hỏi
hắn điều mình tò mò mấy ngày nay. Rốt cuộc cỗ thân thể này là ai, tại
sao lại xuất hiện ở Kỳ Lân tộc? Bộ dáng giống Thượng thần đã cho biết rõ ràng thân phận của cỗ thân thể, nhưng lại không có chút hành vi khác
thường gì, điều này khiến Thanh trưởng lão hết sức nghi hoặc.
"Đây là Phượng Hoàng Chu Tước." Nhấp một ngụm rượu, Hoa Dục mím môi.
Nghe vậy, Thanh trưởng lão không thể tin trừng to mắt, cả kinh nói: "Cái gì! Đây là Phượng Hoàng Chu Tước? Thượng thần đời sau của Phượng Hoàng tộc? Thượng thần, sao thân thể Phượng Hoàng Chu Tước lại đột nhiên xuất hiện ở tộc ta? Linh hồn nàng đi đâu rồi?"
"Bổn thần cũng thật sự rất hiếu kỳ và khó hiểu." Hoa Dục lại uống một hớp rượu, nheo mắt lại, hàm ý sâu xa.
Thanh trưởng lão cảm thấy nhất định Thượng thần của mình biết chút gì đó,
nhưng Thượng thần đã nói như vậy thì nhất định là lười giải thích với
hắn nên mới trả lời cho có lệ. Thanh trưởng lão có chút thất lạc, dầu gì hắn cũng trung thành hầu hạ Thượng thần mấy trăm
năm, tận tâm tận lực giúp Thượng thần xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong Kỳ
Lân tộc một cách thích đáng.
"Rượu hết rồi, ngươi đi lấy hai vò khác tới đây cho Bổn thần. Mấy trăm năm rồi không uống rượu, bây giờ uống một ngụm liền không dừng lại được!" Hoa Dục đổ đổ cái vò rượu,
không còn rượu nữa nên nâng vò rượu lên cười tủm tỉm với Thanh trưởng
lão.
"Thượng thần, người đã uống ba vò rồi, không thể uống
nữa! Người mới vừa khôi phục không bao lâu, không thích hợp uống rượu!"
Thanh trưởng lão đau lòng nói. Đây chính là rượu hoa đào hắn ủ năm trăm
năm! Tổng cộng chỉ có hai mươi vò, hôm nay Thượng thần uống liền ba vò,
bây giờ còn muốn uống hai vò nữa, Thanh trưởng lão không làm được. Rượu
năm trăm năm, chỉ mấy chén thôi mà hắn còn không dám uống, bỗng chốc
liền mất đi năm hũ, đây không phải là cắt thịt trong lòng hắn ra sao!
Nhìn thấu tâm tư của Thanh trưởng lão, Hoa Dục khẽ cười nói: "Thanh trưởng
lão, không phải ngươi muốn biết vì sao Phượng Hoàng Chu Tước lại ở đây
ư? Ngươi đi lấy hai vò rượu đến đây, Bổn thần liền nói rõ ràng cho ngươi biết."
Bị lòng hiếu kỳ điều khiển, Thanh trưởng lão đấu
tranh trong lòng, đau lòng gật đầu: "Vậy thuộc hạ đi lấy rượu, chờ thuộc hạ mang tới Thượng thần nhất định phải nói cho thuộc hạ biết."
Sau thời gian nửa chén trà, Thanh trưởng lão ôm đến hai vò rượu. Đặt trước
mặt Hoa Dục, khẩn cấp mở miệng hỏi: "Thượng thần, rốt cục đã xảy ra
chuyện gì, vì sao linh hồn và thân thể của Thượng thần Phượng Hoàng tộc
lại chia lìa, sao lại xuất hiện ở trong Kỳ Lân tộc chúng ta? Việc này có liên quan đến Thượng thần sao?"
Hoa Dục thong thả ung dung
mở nút rượu ra, hít hà, rồi hài lòng gật đầu, không thèm đếm xỉa nói:
"Ừ, hình như có chút liên quan đến Bổn thần. Mấy ngày trước Bổn thần khó chịu nên đến Phượng Hoàng tộc đi dạo một vòng. Bổn thần rất muốn vào
rừng Tịch Vụ nên vào đó đi dạo một vòng. Nhưng sau khi phát hiện Phượng
Hoàng Chu Tước nằm hỏa ao chữa thương. Bổn thần cảm thấy thật là ngoài ý muốn nên đi tới gần để nhìn. Còn chưa đến gần thân thể Phượng Hoàng Chu Tước thì đã bị một luồng huyễn lực công kích. Bổn thần vội vàng ứng đối những chiêu thức kia, chờ khi gió êm sóng lặng xong thì đã không thấy
Phượng Hoàng Chu Tước đâu." Nói đến đây, Hoa Dục ôm vò rượu, ngửa đầu
uống.
Thanh trưởng lão nghe thấy thế thì mắt tỏa sáng, thấy
Hoa Dục không nói nữa mà chỉ nâng vò rượu đổ ào ào vào miệng thì mặt
nhăn thành một đoàn, lòng đang rỉ máu. Thanh trưởng lão khẽ cắn răng
hỏi: "Sau đó thì sao? Thượng thần, sao Thượng thần Phượng Hoàng lại biến thành như vậy?"
Hoa Dục không để ý tới Thanh trưởng lão, uống xong một vò lại mở vò khác ra, rót một hết vào mồm.
Thấy Hoa Dục uống rượu ngon như uống nước, còn không thèm để ý hắn thì Thanh trưởng lão có dự cảm xấu, vội vàng đau lòng lên tiếng: "Thượng thần,
rượu nhiều hại thân! Không thể uống nhiều như vậy!
Uống hết
giọt cuối cùng, Hoa Dục vừa lòng thỏa mãn để vò rượu xuống, hé miệng
khen: " Rượu năm trăm năm, hương vị quả thật không tệ."
Nói
nhảm! Rượu ủ năm trăm năm sao có thể không tốt. Thanh trưởng lão nhìn
hai vò rượu nằm nghiêng ngả trên bàn đá, cảm thấy trong lòng rất đau. Vẻ mặt đau khổ, Thanh trưởng lão hỏi: "Thượng thần, sau đó thì sao? Sao
lại trở thành bộ dáng như bây giờ ? Chẳng lẽ trong do Thượng thần cho
nên Thượng thần Phượng Hoàng mới biến thành như vậy?" Đây là nghi vấn
lớn nhất của Thanh trưởng lão.
"Ta? Bổn thần thật sự không
làm gì cả. Bổn thần cũng đang nghi hoặc tại sao lại biến thành như vậy!" Hoa Dục vô tội nhún vai.
Thanh trưởng lão sụp đổ, hai bình
rượu nha! Vấn đề mấu chốt muốn biết thì lại không được biết! Thanh
trưởng lão khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm Hoa Dục. Rõ ràng là hắn bị lừa gạt! Người bày hố hại hắn lại là Thượng thần Kỳ Lân tộc bọn họ.
Nếu như lúc này người trước mặt không phải là Thượng thần Kỳ Lân tộc thì Thanh trưởng lão đã sớm tức giận chửi ầm lên và xắn tay áo động thủ
rồi.
Thấy Thanh trưởng lão nghẹn khuất nhìn chằm chằm mình,
Hoa Dục nhíu mày, nói: "Sao, Thanh trưởng lão không tin bản quân sao?"
Thanh trưởng lão uất ức lắc đầu, khổ sở không nói được gì.
Thấy rõ trưởng lão đen mặt đứng một bên, Hoa Dục vốn muốn nói thêm chút nữa, nhưng thấy gương mặt hắn khó coi thì không nói được nữa. Hoa Dục mở
miệng nói với Thanh trưởng lão: "Không có việc gì nữa, ngươi tùy ý đi!"
Ngụ ý là nơi này không cần ngươi nữa, ngươi có thể đi.
Thanh trưởng lão đứng im không động đậy, sắc mặt từ uất ức chậm rãi khôi phục lại vẻ thâm trầm như trước. Im lặng đứng im đó, giống như không nghe thấy lời Hoa Dục nói.
Nhìn Thanh trưởng lão đột nhiên trở nên trang nghiêm, Hoa Dục tò mò hỏi: "Thanh trưởng
lão nghĩ đến chuyện gì, sao sắc mặt lại ngưng trọng như thế?"
"Thượng thần, vừa rồi thuộc hạ nghiêm túc phân tích thế cục. Thiên đế đã già,
lúc tuổi còn trẻ từng đại chiến với Hổ vương Thái Thường, nguyên thần đã bị tổn thương nặng nề. Mặc dù an dưỡng mấy trăm năm, nhưng nhất định
không thể khôi phục được tu vi như trước. Nếu không thì sao pháp lực lại không địch lại Ma quân Đoạn Thần chứ?" Thanh trưởng lão chậm rãi lên
tiếng diễn giải.
Hoa Dục liếc xéo Thanh trưởng lão, nói:
"Ngươi muốn nói cái gì thì nói thẳng đi, Bổn thần lười phải hao tâm tốn
sức đoán mò."
"Thượng thần, ý thuộc hạ là... Bây giờ giữa
tam đại cổ Linh trong Thần giới, Phượng Hoàng tộc đã sớm không còn được
như quá khứ, hiện tại tình huống của Thượng thần Phượng Hoàng tộc không
rõ, thân thể lại ở trong tay Kỳ Lân tộc chúng ta, sinh tử tùy ý chúng
ta. Mà Long tộc, ngoại trừ Thiên đế có huyết mạch Thanh long ra thì năng lực của những hậu duệ khác đều không bằng Kỳ Lân tộc chúng ta. Thuộc hạ cho rằng năng lực của Thượng thần vượt trên Thiên đế, năng lực Kỳ Lân
tộc vượt hơn Long tộc. Thần tộc đã do Long tộc làm chủ vài ngàn năm cũng nên đổi chủ rồi." Thanh trưởng lão vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc
mặt Hoa Dục.
Đuôi mắt nhếch lên, Hoa Dục nghiêm túc nhìn
Thanh trưởng lão. Người ít khi mở miệng như hắn giờ lại không mặn không
nhạt nói thế, "Đã nhiều năm như vậy, Bổn thần không còn nhìn ra dã tâm
của Thanh trưởng lão nữa rồi."
Nghe hắn nói vậy, Thanh
trưởng lão không biết ý Hoa Dục là gì nên lập tức quỳ xuống, nói:
"Thượng thần, Long tộc dùng Kỳ Lân tộc của ta để giẫm đạp Phượng Hoàng
tộc đã lâu. Thượng thần Chu Tước, thủy tổ của Phượng Hoàng tộc từng phát lời thề trọn đời Phượng Hoàng tộc không được đối địch với Long tộc.
Phượng Hoàng tộc không thể ra tay với Long tộc, nhưng bị Long tộc giẫm
đạp nhiều lần, chỉ sợ tất cả oán khí trong lòng đều đổ lên đầu Kỳ Lân
tộc chúng ta. Thời gian lâu dài Kỳ Lân tộc và Phượng Hoàng tộc sẽ có một trận đại chiến. Đến lúc đó, Long tộc sẽ đạt được kết quả bọn họ muốn,
nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Nếu ngồi đợi sau này đấu với
Phượng Hoàng tộc thì không bằng nhân cơ hội thế cục có lợi bây giờ, Kỳ
Lân tộc chúng ta chủ động ra tay thống trị Thần giới!"
Tay
vuốt vuốt cây sáo ngắn, Hoa Dục nghe Thanh trưởng lão nói thì im lặng
không nói gì, suy ngẫm nhìn chằm chằm vò rượu trống rỗng trước mặt.