"Ngươi có chuyện gì
quan trọng muốn nói với bản quân thì nói đi!" Đoạn Thần ngồi ở trên ngai vàng làm bằng bạch ngọc, lạnh lùng liếc nhìn Ân trưởng lão.
"Tại hạ tham kiến Ma quân bệ hạ. Nếu không phải chuyện liên quan đến tính
mạng của Thượng thần tộc ta thì tại hạ cũng không dám vụng trộm rời khỏi Thần giới, tự mình đến Ma giới trò chuyện với Ma quân bệ hạ." Ân trưởng lão hành lễ đơn giản một cái rồi nói.
"Nói thẳng vào trọng
điểm, bản quân không muốn nghe ngươi nói nhảm!" Vội vàng đuổi lão già
này đi, hắn còn phải về đọc sách cho đồ xấu xí nghe! Mới vừa đọc đến
phần đặc sắc, đồ xấu xí đó nhất định rất muốn biết phần còn lại. Lão bất tử này hết lần này tới lần khác đến vào những lúc này, thật sự là nhìn
thế nào cũng đều không vừa mắt, muốn phế đôi chân của hắn đi!
Nhìn ra Ma quân không nhẫn nại thì Ân trưởng lão cũng không dám chọc giận
Đoạn Thần, nghe lời nói ra trọng điểm."Nghĩ rằng Ma quân bệ hạ biết rõ
chuyện của Thượng thần tộc ta. Ma quân bệ hạ gặp tại hạ thì có thể cho
thấy rõ Ma quân bệ hạ còn quan tâm Thượng thần tộc ta. Lần này đến đây
là vì tại hạ muốn nói cho Ma quân bệ hạ biết Thượng thần chính là Chu
Tước, bây giờ còn đang trong tuổi vị thành niên nên
còn chưa xảy ra vấn đề gì. Chờ đến khi lớn thêm mấy tuổi thì nhất định
phải hấp thu linh khí đặc biệt của Phượng Hoàng tộc và nhất định phải ăn Thánh quả của Phượng Hoàng tộc. Nếu không có được những thứ này, tuổi
thọ của Thượng thần sẽ ngắn ngủi giống như người phàm."
Đoạn Thần nghe xong thì sắc mặt lạnh lùng, âm trầm nhìn chằm chằm Ân trưởng
lão, âm u hỏi: "Cho nên ngươi đang uy hiếp bản quân, muốn mang nàng đi?"
Ân trưởng lão nghe vậy thì vội vàng phất tay, trông cực kỳ sợ hãi, vội
vàng nói: "Tại hạ tuyệt đối không có ý uy hiếp Ma quân bệ hạ. Tại hạ chỉ là vì thượng thần hảo, cho nên bất chấp nguy hiểm, một mình chạy đến Ma giới đến nói cho ma quân bệ hạ."
Đoạn Thần tối chán ghét ở
trước mặt hắn ngoạn đầu óc người, ánh mắt như hàn băng, nhìn chằm chằm
Ân trưởng lão, giọng nói bất thiện: "Bản quân ghét nhất là người không
có đầu óc đứng trước mặt bản quân! Loại người ngu ngốc như vậy nói dối
đứa nhỏ ba tuổi nó còn không tin, các ngươi chạy tới trước mặt bản quân
nói vậy thật là buồn cười, thật sự là sống quá lâu rồi nên não bị cứt
chèn mất rồi sao! Thừa dịp bản quân còn chưa tức giận thì rời khỏi Ma
giới đi. Nếu không thì bản quân sẽ phải truyền tin tức cho những lão đầu khác của Phượng Hoàng tộc đến đây nhặt xác cho ngươi!"
Tuy
trong lòng Ân trưởng lão tức giận nhưng cũng không dám thể hiện ra
ngoài, chẳng những không dám phát hỏa mà còn phải che dấu mình đang tức
giận. Gương mặt già cười làm lành, giải thích: "Ma quân bệ hạ hiểu lầm
rồi, tại hạ tuyệt đối không có ý lừa gạt Ma quân bệ hạ! Câu nào tại hạ
nói cũng đều là thật!"
"A! Câu nào cũng là thật sao? Nếu
ngươi nói những câu này là thật thì bản quân cũng nói cho ngươi nghe.
Đưa linh khí và Thánh quả của Phượng Hoàng tộc đến đây, bản quân sẽ đút
cho nàng. Như thế thì ngươi không còn gì để nói nữa đúng không? Ngươi có thể đi rồi, bản quân còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không rảnh
nói chuyện với ngươi!" Lúc này sắc mặt Đoạn Thần rất bình tĩnh, nhưng
dưới sự bình tĩnh lại ẩn chứa một sự tức giận.
Ân trưởng lão á khẩu không trả lời được, tất nhiên hắn biết rõ Ma quân có năng lực
đưa Linh khí từ Thần giới tới Ma giới. Điều khiến Ân trưởng lão giật
mình nhất là: Ma quân tỏ vẻ 'Ai dám đem Thượng thần đi thì sẽ tiêu diệt
người đó lập tức', không ngờ Ma quân không có ý buông tay! Điều này
khiến Ân trưởng lão khó xử. Mấy vị trưởng lão bọn họ đã thương lượng rất tốt ở Thần giới rồi. Chỉ cần nói với Ma quân nếu như Thượng thần không
thể hấp thu Linh khí và dùng Thánh quả, đến lúc đó sẽ đoản mệnh tan
biến. Vốn dĩ cho rằng sau khi Ma quân biết thì sẽ sợ Thượng thần tan
biến mà lập tức thả Thượng thần về Phượng Hoàng tộc. Không ngờ Ma quân
nghe xong thì lại có dự định như vậy! Đây không phải là kết quả bọn họ
dự đoán!
Ân trưởng lão cân nhắc một chút, sợ hãi nói với
Đoạn Thần: "Ma quân bệ hạ, tuy rằng có thể làm như vậy nhưng có nguy
hiểm quá lớn. Cho đến bây giờ người người ở Thần giới đều cho rằng thế
hệ Thượng thần Chu Tước này của Phượng Hoàng tộc đến nhân gian một cách
ngoài ý muốn, đầu thai chuyển thế chịu khổ ở đó. Họ không biết Thượng
thần ở Ma tộc. Nếu bị người khác phát hiện Phượng Hoàng tộc và Ma tộc
lén lút lui tới thì sao Phượng Hoàng tộc có thể đặt chân ở Thần giới
được nữa?"
"Vậy thì không cần ở lại Thần giới ngây ngốc nữa, để Phượng Hoàng tộc chuyển đến Ma giới đi. Ma giới rộng lớn, bản quân
vẫn có thể cho các ngươi một vùng đất để dừng chân." Đoạn Thần đột nhiên cười rộ lên, cười hết sức kỳ lạ.
Ân trưởng lão bắt đầu hoài nghi bản thân, hoài nghi đầu óc hắn bị vật gì đó ngăn chặn rồi. Sao hôm nay khi ứng đối với Thượng thần Kỳ Lân và Ma quân đều b lực bất tòng
tâm vậy, hắn đều thấy tức giận mà không dám nói? Chẳng lẽ là do hắn lớn
tuổi rồi ư? Trầm mặc một lát, Ân trưởng lão lại lắc đầu, nghiêm túc nói
với Đoạn Thần: "Đa tạ ý tốt của Ma quân bệ hạ. Nhưng Phượng Hoàng tộc ta từ xưa đến nay đều ở Thần giới, sớm đã hấp thụ tiên khí của Thần giới
vào trong xương cốt rồi. Nếu tùy tiện thay đổi hoàn cảnh thì chỉ sợ sẽ
có nhiều Linh điểu không thích ứng được, từ đấy tuyệt chủng."
'À' một cái là xong rồi sao? Không có gì để nói nữa ư? Ân trưởng lão thấy
tức giận, hắn là người có đầu óc tốt nhất Phượng Hoàng tộc, sao khi đối
diện với mấy người trẻ tuổi có tu vi lợi hại thì lúc nào cũng không kiềm chế được mà tức giận vì những lời nói của đối phương vậy? Ân trưởng lão bắt đầu nghĩ lại, trong lòng thầm niệm Thanh tâm chú để cho mình tỉnh
táo lại. Rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Ma quân bệ hạ, khi
Thượng thần đến một độ tuổi nhất định thì bắt buộc phải hít Linh khí của Phượng Hoàng tộc, nhất định phải dùng Thánh quả. Vì muốn tốt cho Thượng thần nên bây giờ chỉ có thể tạm thời dẫn nàng về Phượng Hoàng tộc, để
cho nàng chậm rãi hấp thụ Linh khí Phượng Hoàng tộc, như vậy mới có thể
để Thượng thần trường sinh cùng giống vị khác." Ngụ ý là: Nếu ngươi muốn sống lâu thì trước hết phải để Thượng thần sống lâu. Muốn cho Thượng
thần sống lâu thì nhất định phải để cho nàng về Phượng Hoàng tộc!
Đoạn Thần cười lạnh, không chút khách sáo vạch trần Ân trưởng lão: "Nói đến
đi nói lại không phải là ngươi muốn đưa nàng đi sao? Bản quân nói cho
ngươi biết, đừng nghĩ đến việc dẫn nàng ra khỏi Ma giới!"
Thấy Ma quân đã từ chối thì Ân trưởng lão cũng không giả bộ nổi nữa. Khuôn
mặt co quắp nhìn thẳng vào ánh mắt đầy khí lạnh của Đoạn Thần, Ân trưởng lão nói: "Chu Tước rất quan trọng với Phượng Hoàng tộc ta, rốt cuộc
phải làm gì thì Ma quân bệ hạ mới có thể trả Thượng thần lại cho tộc
ta?"
"Bản quân đã nói sẽ không trả nàng lại cho các ngươi!
Bản quân và nàng đã có “Tỏa Hồn chú” ràng buộc, linh hồn hai người khóa
chặt với ngươi. Ai biết được khi nàng rời khỏi tầm mắt của bản quân thì
có xảy ra chuyện gì không!" Cả người Đoạn Thần tỏa khí lạnh, thái độ cực kỳ kiên định.
"Thì ra Ma quân bệ hạ lo lắng điều này.
Chuyện này thì xin Ma quân bệ hạ không cần lo lắng, Phượng Hoàng tộc ta
đã nghĩ kỹ xem làm sao để giải được “Tỏa Hồn chú” giữa Ma quân bệ hạ và
Thượng thần rồi. Nhất định bảo đảm Ma quân bệ hạ sẽ không phải chịu một
chút tổn thương gì!" Ân trưởng lão thành thật bảo đảm với Đoạn Thần.
Trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu Ma quân sợ Thượng thần gặp chuyện không
may rồi liên lụy đến mình thì vì sao lúc trước lại hạ “Tỏa Hồn chú” trên người Thượng thần chứ?
"Ngươi nói cái gì? Các ngươi có biện pháp giải “Tỏa Hồn chú” của bản quân sao? Hơn nữa còn bảo đảm bản quân
sẽ không chịu một chút tổn thương nào?" Giọng nói của Đoạn Thần bình
tĩnh, khí lạnh quanh thân bỗng chốc được thu lại.
Ân trưởng
lão cho rằng Ma quân đang vui vẻ, gật đầu khẳng định: “Đúng vậy! Vừa có
thể giải “Tỏa Hồn chú” mà vừa bảo đảm Ma quân bệ hạ không chịu một chút
tổn thương nào."
Lấy được lời khẳng định của Ân trưởng lão,
Đoạn Thần không hề phản ứng lại. Thân thể nghiêng về một bên rồi vịn một tay vào đầu hổ, nhắm hai mắt lại rơi vào trầm tư.
Bỗng
nhiên nghĩ đến cái gì đó Đoạn Thần lại mở mắt ra, đầy tức giận đứng bật
người lên, mắt nhìn Ân trưởng lão, cắn răng nói: "Không phải các ngươi
muốn làm nàng trọng thương, tổn thương linh hồn rồi để nàng đầu thai
chuyển thế, sau đó trùng sinh đó chứ!"
Ân trưởng lão ngậm
chặt miệng, thấy Ma quân này đằng đằng sát khí thì lúc này có chút sợ
hãi. Ân trưởng lão cũng không đoán ra thái độ bây giờ của Ma quân là gì.
Thấy Ân trưởng lão chột dạ, Đoạn Thần biết rõ hắn đoán đúng rồi. Vừa nghĩ
tới Phượng Hoàng tộc dám dùng cách thức cực đoan này để giải “Tỏa Hồn
chú” giữa hắn và A Sửu, Đoạn Thần liền nổi trận lôi đình. Hắn không ngờ
Phượng Hoàng tộc lại có ý nghĩ điên cuồng này! Nếu không phải coi bọn họ là đồng loại của A Sửu thì Đoạn Thần sẽ không truyền thư nói cho Phượng Hoàng tộc biết chuyện về “Tỏa Hồn chú”. Sở dĩ nói cho Phượng Hoàng tộc
biết là vì muốn dùng nó để cảnh cáo Phượng Hoàng tộc, đừng bao giờ đi
theo Thiên đế Hạ Hi làm chuyện ngu xuẩn. Nhưng lại tuyệt đối không thể
tưởng tượng được sau khi Phượng Hoàng tộc biết rõ chuyện “Tỏa Hồn chú”
thì không chỉ không thành thật ngây ngốc mà còn dám suy nghĩ ra cách
thức nguy hiểm này!
Đoạn Thần tức giận đến mức sùi bọt mép,
tay đều run lên, trợn mắt nhìn Ân trưởng lão, cắn răng nghiến lợi nói:
"Bản quân nói cho ngươi biết, biện pháp này sẽ chỉ làm cho huyết mạch
duy nhất của Chu Tước biến mất. Trong trận chiến cách đây không lâu nàng đã bị tổn thương đến linh hồn, nếu các ngươi muốn nàng chết thì bất cứ
lúc nào cũng có thể mang nàng đi!"
Ân trưởng lão không thể
tin trừng to mắt, miệng run rẩy: "Chuyện này, không, không thể nào!
Thượng thần sẽ không khinh địch để mình bị thương như vậy!"
"Không thể nào? Sao lại không thể nào! Nàng chỉ mới có hai tuổi! Ngày đó đối
thủ đánh nhau với nàng là ai? Đó là Hổ vương uy phong lẫm liệt, hùng bá
một phương của mấy trăm năm trước. Từ Bạch hổ hóa thành Hắc hổ, cho dù
là Hạ Hi ra sân thì cũng không thể an toàn rút lui!" Đoạn Thần tức giận
cười, nghiến răng nghiến lợi nói với Ân trưởng lão.
Ân
trưởng lão thất bại lui về sau hai bước, thân thể cong lên, trông cực kỳ già nua. Miệng liên tục run rẩy, thật lâu sau mới nói lắp: "Nếu đã vậy, Thượng thần, linh hồn Thượng thần, linh hồn bị thương, vậy, vậy thì
không có cách nào tách linh hồn ra khỏi Ma quân rồi."
Đoạn
Thần lạnh lùng nhìn Ân trưởng lão một cái, giọng nói cực kỳ kém: "Nếu
mục đích lần này đến đây đã không thành rồi thì lập tức biến mất khỏi Ma giới đi! Bản quân không muốn lãng phí thời gian với ngươi nữa, không
muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Ân trưởng lão lấy lại tinh thần, kêu Đoạn Thần: "Ma quân bệ hạ! Thượng thần nàng, bây giờ nàng như thế nào?"
"Không khác gì vật chết." Nói xong, Đoạn Thần đầu cũng không quay lại, tiếp tục nhấc chân bỏ đi.
Ân trưởng lão đuổi theo, vội vàng hô: "Ma quân bệ hạ! Tại hạ có thể cứu Thượng thần! Có thể làm cho Thượng thần tốt hơn!"
Đoạn Thần nghe vậy thì dừng lại. Lúc này tim hắn đập nhanh gấp ba lần. Mặc
kệ Ân trưởng lão nói thế nào cũng không nghe, nhưng
Đoạn Thần biết rõ hắn động tâm. Thậm chí dưới đáy lòng Đoạn Thần cũng
hướng về phía lời nói của Ân trưởng lão, tin tưởng Ân trưởng lão thật sự có thể cứu A Sửu. A Sửu vốn là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng tộc nhất định có cách để cứu A Sửu!
Đuổi theo Đoạn Thần, Ân trưởng lão
không dám thở, mở miệng nói: " Ma quân bệ hạ nhất định phải tin tưởng
tại hạ! Tại hạ có cách giúp người tốt hơn! Thượng thần là huyết thống
cao quý nhất của Phượng Hoàng tộc, Phượng Hoàng tộc sẽ không lấy huyết
mạch của Chu Tước ra để nói đùa! Trước kia có nhắc tới cách giải “Tỏa
hồn chú”, nhưng điều kiện tiên quyết là thân thể Thượng thần và linh hồn phải hoàn chỉnh mới được. Bây giờ biết được linh hồn Thượng thần bị
thương, Phượng Hoàng tộc nhất định không dám dùng cách kia nữa!"
Đoạn Thần lé mắt quan sát Ân trưởng lão, thấy thái độ hắn chân thành, trên mặt đầy lo âu và sợ hãi thì trong lòng do dự.