Ở phía Nam của Thần giới, trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp, sắc màu rực
rỡ, bừng bừng sức sống. Ân trưởng lão nhìn cuộn giấy được phong ấn, tức
giận đến mức đạp mạnh chân.
Quý trưởng lão đứng bên cạnh thấy
vậy, kinh ngạc liếc nhìn Ngọc trưởng lão. Ân trưởng lão là người chững
chạc nhất, sao lại tức giận đến như vậy? Rốt cuộc trong phong thư
này nói cái gì mà khiến Ân trưởng lão tức giận như thế?
"Ân trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?" Quý trưởng lão mở miệng hỏi.
"Tiểu tử khốn kiếp! Hắn dám hạ 'Tỏa hồn chú' với Thượng thần!" Ân trưởng lão
thật sự bị chọc tức, người bình tĩnh như hắn mà sau khi biết được chuyện này cũng nhịn không được chửi bậy.
"Cái gì! Chẳng lẽ Ma
quân hạ 'Tỏa hồn chú' với Thượng thần của chúng ta! Hạ với ai?" Quý
trưởng lão nghe vậy cũng hết sức khiếp sợ, trong đó còn có chút tức
giận. Nhưng mà Quý trưởng lão vẫn còn rất lý trí, nhất định phải hỏi rõ
ràng xem ai bị hạ thần chú với Thượng thần của bọn họ. Nếu như biết là
ai thì quá tốt rồi, nắm giữ người đó trước thì sẽ không sợ Thượng thần
bị uy hiếp nữa.
"Chính là Ma quân Đoạn Thần! Không ngờ hắn
ra lại hạ 'Tỏa hồn chú' với Thượng thần vào ngày người xuất thế! Hơn nữa còn gắn kết với linh hồn của hắn nữa! Đúng là yêu ma âm hiểm, thật sự
đáng chết!" Ân trưởng lão lại gắt gỏng.
Ngọc trưởng lão xưa
nay trầm mặc ít nói nghe thấy thì cũng không nhịn được tức giận, cũng
mắng Đoạn Thần hai câu giống Ân trưởng lão.
Mặc dù Quý
trưởng lão cũng rất tức giận, hắn đang muốn nói gì đó thì bỗng chốc liền nghĩ đến ý của Ma quân. Nhăn lông mi trắng lại, chậm rãi lên tiếng nói: "Xem ra Ma quân đang uy hiếp chúng ta. Chắc là hắn đã biết tin tức
Thượng thần Kỳ Lân xuất quan, hắn sợ Thiên đế sẽ phái Thượng thần Kỳ Lân lãnh binh tấn công Ma giới cho nên mới truyền tin này cho chúng ta, mục đích là muốn chúng ta ngăn cản Thiên đế xuất binh đánh Ma giới."
Ân trưởng lão khôi phục lại vẻ tỉnh táo, đồng ý gật đầu, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, nghiêng đầu nhìn Quý trưởng lão,
hỏi: "Ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào để Ma quân cam tâm tình
nguyện trả Thượng thần lại cho chúng ta?"
Quý trưởng lão
trầm mặc không nói, suy nghĩ bay xa. Ngọc trưởng lão lắc đầu, nói: "Có
cơ hội tốt kèm cặp hai bên của tộc chúng ta như vậy, sẽ rất khó để Ma
quân chủ động buông tay."
Ân trưởng lão phất tay, nói một
câu sâu cao khó lường: "Nhất định phải làm cho hắn chủ động buông tha
mới được? Chúng ta không thể chủ động xuất kích sao?"
Nghe thấy thế thì Quý trưởng lão liền nhìn chằm chằm Ân trưởng lão, nói: "Ân trưởng lão có cách nào thì mau nói đi!"
"Cách thì tất nhiên là có, dù sao cũng bí quá hóa liều, Thượng thần phải chịu chút khổ rồi." Ân trưởng lão thừa nước đục thả câu.
"Ngươi nói trước đi xem là cách nào." Quý trưởng lão thúc giục Ân trưởng lão.
"Chẳng lẽ các ngươi đã quên Chu Tước chính là Linh thú cổ rồi sao? Linh thú cổ có linh hồn rất ương ngạnh, dù bị trọng thương đến mức chỉ còn lại một
hồn hai phách thì cũng có thể luân hồi chuyển thế, làm lại lần nữa!" Ân
trưởng lão có hàm ý sâu xa.
"Ngươi nói là lấy độc trị độc,
cắt đứt sự liên lạc giữa linh hồn của Thượng thần và linh hồn Ma quân
sao?" Quý trưởng lão chăm chú hỏi.
"Không sai! Bây giờ đây
là cách duy nhất để có thể giải cứu Thượng thần một cách triệt để đi!
Chúng ta nhất định phải thử!" Ân trưởng lão kiên định nhìn Quý trưởng
lão.
Ngọc trưởng lão do dự nhìn về phía Quý trưởng lão, chờ Quý trưởng lão lên tiếng phát biểu.
Quý trưởng lão im lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi gật đầu. Hỏi Ân trưởng
lão: " Nếu Ân trưởng lão đã nghĩ ra cách này thì có biết làm cách nào để áp dụng không?"
"Áp dụng? Chuyện này không dễ làm! Chúng ta đi cầu Thiên đế làm chủ cho Phượng Hoàng tộc thì có lẽ còn hợp với tâm
tư Thiên đế, vừa vặn viện cớ đi thu thập Ma giới. Đến lúc đó chúng ta
tranh thủ lúc tham chiến, gian lận trong chiến đấu, không được sao!" Khi Quý trưởng lão vừa mới quyết định thì Ân trưởng lão liền nghĩ kỹ đường
đi nước bước tiếp theo.
Nếu không phải tiếp xúc với Ân
trưởng lão nhiều năm như vậy, hiểu rõ Ân trưởng lão là người thế nào thì Quý trưởng lão sẽ hoài nghi dụng tâm của hắn. Nhưng đúng như Ân trưởng
lão nói, trước mắt chỉ có phương pháp này, cũng chỉ có thể bí quá hóa
liều. Vì vậy nên Quý trưởng lão gật đầu đồng ý.
Ngược lại
Ngọc trưởng lão đứng bên cạnh mở miệng hỏi: "Nếu Ma quân biết chúng ta
không làm theo lời hắn thì hắn có trút lửa giận lên người Thượng thần
của chúng ta không?" Dù sao thân thể Thượng thần cũng đang rất yếu, linh hồn có thể sẽ thiếu một hoặc hai, nhưng thân thể nhất định phải còn
nguyên vẹn! Linh hồn không hoàn hảo thì nhiều nhất cũng chỉ làm Thượng
thần không có thất tình lục dục mà thôi, nhưng thân thể bị tổn hại thì
sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thọ của Thượng thần, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của Đại thượng thần đời sau.
"Ừ, Ngọc
trưởng lão suy tính không sai. Nếu Ma quân tức giận vì hành động của
chúng ta thì chỉ sợ sẽ trút hết lửa giận lên người Thượng thần. Nếu thân thể Thượng thần bị tổn thương thì dù linh hồn có hoàn mỹ ra sao, sau
này nàng cũng sẽ không thể sinh hạ được Thượng thần Chu Tước thuần khiết cho đời sau." Quý trưởng lão phụ họa gật đầu.
Ân trưởng lão im lặng sờ râu bạc trắng, băn khoăn rất lâu rồi nói: "Nhị vị trưởng lão suy tính có đạo lý. Vì để bảo đảm thân thể Thượng thần không có việc gì thì chúng ta nên đưa Thượng thần từ Ma giới về đây trước, sau đó mới bí quá hóa liều dùng cách ‘Lấy độc trị độc'."
Quý trưởng lão gật đầu: "Đúng! Trước tiên phải giành lại Thượng thần từ tay Ma quân đã rồi muốn làm gì thì làm!"
Nói đi nói lại thì cũng tóm lại một điều: Nên làm cách nào để Ma quân cam
tâm tình nguyện trả Thượng thần lại cho bọn hắn? Dù sao nếu muốn cướp
người từ tay Ma quân đúng là một chuyện cực kỳ khó khăn. Đừng nói là
cướp người từ chỗ Ma quân, tối thiểu cũng phải phá được kết giới bên
ngoài Ma giới mà Ma quân thiết lập trước đã. Nếu không thì chỉ cần người ngoại tộc bước vào sẽ liền hóa thành bột phấn, hồn phi phách tán. Hôm
đó nếu không có Thượng thần phá tan kết giới thì không ai trong đám Linh điểu Phượng Hoàng tộc bọn họ vào được Ma giới. Dựa vào tu vi bây giờ
của bốn vị trưởng lão thì vẫn chưa đủ để phá kết giới của Ma tộc.
Ba vị trưởng lão đều an tĩnh, im miệng không nói gì cả, nhìn lẫn nhau.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi đều không cần nói cũng tự hiểu. Bọn họ
biết tự lượng sức mình, nhưng mà cũng vì biết quá rõ ràng thực lực của
mình cho nên đều không phản đối.
Bây giờ nếu muốn cứu Thượng thần thì chỉ có hai cách. Một là bẩm báo Thiên đế, để Thiên đế kiếm một cái cớ tấn công Ma giới, nhân cơ hội gian lận trong trận chiến, giải
cứu Thượng thần và phá giải ‘Tỏa hồn chú’ của Ma quân. Hai là cứu Thượng thần khỏi tay Ma quân trước rồi mới gian lận trong trận chiến! Hai cách này đều không tốt, đầu tiên nhất định phải bảo đảm thân thể Thượng thần không có việc gì, nhưng mà lại quá khó khăn khiến mấy vị trưởng lão đều ưu sầu.
Không biết ba vị trưởng lão trầm mặc bao lâu, sau
đó bị Mạc trưởng lão đi từ bên ngoài vào phá vỡ sự yên tĩnh. Mạc trưởng
lão vừa mới dạy đệ tử học pháp thuật xong, vừa về đến thì liền muốn tìm
nước uống. Uống hai ngụm, cảm thấy kỳ quái tại sao ba vị trưởng lão khác đều nhìn chằm chằm hắn như vậy?
"Các ngươi cũng muốn uống nước sao? Vậy ta rót thêm ba ly cho các ngươi." Mạc trưởng lão vừa nói chuyện vừa rót ba ly nước.
Thấy tên ngu ngốc này, Ân trưởng lão và Quý trưởng lão đều im lặng lắc đầu.
Ngọc trưởng lão nghiêm mặt, cực kỳ bình tĩnh, mặt không có chút cảm xúc.
Mạc trưởng lão cảm thấy bầu không khí hôm nay thật là kỳ lạ, hỏi: "Các
ngươi làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Là có chút vấn đề khiến chúng ta hết sức ưu phiền. Chúng ta đã tìm được
Thượng thần, nhưng nàng lại ở trong tay Ma quân, chúng ta không biết
phải làm thế nào mới khiến Ma quân cam tâm tình nguyện trả Thượng thần
lại cho chúng ta." Cân nhắc một chút, Quý trưởng lão nói với Mạc trưởng
lão.
"Chuyện này không phải rất đơn giản sao! Chúng ta trực
tiếp đến thương lượng với Ma quân! Thượng thần là của Phượng Hoàng tộc
chúng ta, nhất định phải trả lại cho chúng ta. Có những thứ mà Thượng
thần nhất định phải sử dụng nhưng chỉ có ở trong tộc của chúng ta. Nếu
Thượng thần đạt đến một độ tuổi nhất định mà không được hấp thụ vật đặc
biệt đó của Phượng Hoàng tộc thì nàng sẽ xảy ra chuyện!" Mạc trưởng lão
cảm thấy hôm nay thật sự quá kỳ lạ, chuyện đơn giản như vậy mà sao ba
người này lại ưu phiền?
Ba vị trưởng lão nghe vậy thì sáng
mắt lên. Bọn họ đều không nghĩ tới, cái tên đại ngu ngốc ngày thường
cũng có lúc cơ trí như vậy, sự thông minh tới thật đúng lúc!