Cuối thu, không khí nóng nực của tháng chín, trời mùa thu lúc nào cũng
khô, bầu trời xanh thẳm. Mùa thu đến nghĩa là mùa đông cũng sắp sửa đến. Yêu ma ở Ma giới cũng đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông.
Bên ngoài những yêu ma muốn ngủ đông cũng đang xôn xao đi chuẩn bị thức ăn
dự trữ, nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến Đoạn Thần.
Lúc này Đoạn Thần giống như mất đi một lớp da vậy, pháp lực mất đi một
nửa.
Vốn dĩ hắn cho rằng ấp quả trứng này rất đơn giản, chỉ cần
rót pháp lực rót vào trong trứng là được. Không ngờ quả trứng này rất kỳ lạ. Lúc mới bắt đầu Đoạn Thần rót pháp lực vào cho nó, nó không những
không hấp thu mà ngược lại còn trả lại hết ba phần công lực lúc trước
hấp thu lại cho Đoạn Thần.
Đoạn Thần bắt đầu nghi hoặc khó hiểu,
thử rót pháp lực vào cho nó thêm lần nữa. Kết quả nó thuận lợi hấp thu
pháp lực, hơn nữa còn lấy không ngừng nghỉ! Suy tính việc này có nguy
hiểm đến việc ấp trứng nên Đoạn Thần dùng lại cách ban đầu, tự mình đả
thương mình để tách ra khỏi nó. Nhưng có vẻ quả trứng nhìn thấy ý đồ của hắn nên bỗng chốc lại phun hết pháp lực đã hấp thụ ra.
Điều này
khiến Đoạn Thần buồn bực không thôi, suy đi nghĩ lại. Đoạn Thần cảm thấy nó quả thật rất có ma tính, xem ra hoặc là không cho nó pháp lực,
hoặc nếu muốn cho thì phải cam tâm tình nguyện mới
được! Đối với lần này, Đoạn Thần nhẹ cắn răng, truyền pháp lực lại cho
quả trứng.
Hắn cam tâm tình nguyện cho pháp lực, rót vào quả
trứng suốt ba ngày ba đêm! Quả thực tốc độ hấp pháp lực này gần như muốn mạng của Đoạn Thần! Khi Đoạn Thần đang rối rắm mình chỉ còn dư lại
khoảng hai ba phần pháp lực thì một luồng sáng lóe lên đánh bay Đoạn
Thần đến mức hôn mê bất tỉnh.
Không biết hôn mê bao lâu, phát
giác được trong lòng mình có gì đó đang cựa quậy, Đoạn Thần đột nhiên
bừng tỉnh. Mở mắt ra, nhìn thấy trong lòng có một tiểu cô nương khoảng
bảy tám tuổi, điều này khiến Đoạn Thần sợ hết hồn.Vươn tay đánh bay nàng ra ngoài, Đoạn Thần bỗng nhiên đứng dậy.
Tiểu cô nương non nớt
bị Đoạn Thần đánh bay ra ngoài, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Tóc dài đỏ như
lửa, đôi mắt tròn vo màu hổ phách, sặc sỡ chói mắt như ngọc Lưu Ly. Trên người trơn bóng, lúc này bị đánh bay ra ngoài, đầu đụng vào tường, vẻ
mặt mờ mịt trông khá buồn cười.
Đoạn Thần đang hồi tưởng lại
chuyện xảy ra trước khi hắn hôn mê, bất thình lình tiểu cô nương bị hắn
đánh bay lại bổ nhào về phía hắn. Đoạn Thần vươn một tay chặn ngay trán
của nàng lại, không cho nàng đến gần mình.
"Ngươi là ai?" Đối với một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện như vậy, Đoạn Thần có chút tò mò.
Bởi vì trán bị tay của Đoạn Thần chặn lại nên nàng không thể đến gần Đoạn
Thần mà đứng cách hắn khoảng một cánh tay. Nhưng tiểu cô nương lại không cam lòng, tỏ vẻ nhất định phải đến gần Đoạn Thần. Vươn hai bàn tay mập
mạp ra, không ngừng quơ quơ về phía Đoạn Thần.
"Sao không nói gì hết? Câm sao?" Đoạn Thần vươn tay ra, ngón trỏ chọc chọc vào khuôn mặt bánh bao của nàng.
Thấy cánh tay hắn duỗi đến trước mắt mình, tiểu cô nương dứt khoát ôm chặt lấy nó.
Đoạn Thần không còn gì để nói, vì sao hành vi của tiểu cô nương này lại có
vẻ giống trái trứng kia vậy... Trứng! Nhớ tới lúc hắn đang ấp trứng, sau đó đột nhiên xuất hiện một luồng sáng mạnh đánh bay hắn ra ngoài! Quả
trứng xấu đó đi đâu rồi! Đoạn Thần vội vàng nhìn bốn phía, không thấy
quả trứng đó đâu. Hắn muốn đẩy tiểu cô nương này ra, nhưng lại bị nàng
này quấn lấy chặt hơn.
Tiểu cô nương dùng hành động thực tế biểu đạt suy nghĩ của mình, không chỉ
là hai tay quấn lấy cánh tay của Đoạn Thần mà còn có cả hai chân, tay
chân trơn bóng quấn chặt lấy cánh tay dài của Đoạn Thần.
Sắc mặt Đoạn Thần khó coi, âm u nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nói: "Ngươi có buông ra không!"
Cả người Tiểu cô nương đều đu lên cánh tay Đoạn Thần, đầu cọ xát vào vai hắn.
Thấy động tác của nàng, Đoạn Thần nghiêng đầu qua một bên. Kéo cái mặt bánh
bao đang dụi vào vai hắn lên, Đoạn Thần nhìn cẩn thận, thứ này không
phải là nở từ quả trứng kia đó chứ!
Im lặng một lát, Đoạn Thần mở miệng hỏi: "Ngươi là quả trứng mà bản quân dùng pháp lực để ấp sao?"
Lần này tiểu cô nương có phản ứng, ngọt ngào cười với Đoạn Thần một cái,
đưa mặt lại gần mặt Đoạn Thần. Khuôn mặt nhỏ cọ xát với khuôn mặt to của Đoạn Thần.
Đoạn Thần khẳng định tiểu cô nương đang quấn quít lấy hắn chính là quả trứng lúc trước thích kề cận hắn! Xách nàng lên đối
diện mặt mình, đánh giá từ trên xuống dưới, Đoạn Thần ném nàng lên
giường. Mắt thấy nàng lại muốn chạy về phía hắn, Đoạn Thần đen mặt,
nghiêm nghị trách mắng: "Không được nhúc nhích! Dám chạy qua thì đừng
trách bản quân ném ngươi đi!"
Quả nhiên tiểu cô nương ngồi im. Trơ mắt nhìn Đoạn Thần, trên mặt đầy vẻ uất ức.
Đoạn Thần thấy vậy thì đau đầu, trong điện chỉ có y phục của hắn, nhưng hắn
cũng không quan tâm được nhiều thứ như vậy, vội vàng tìm y phục của mình khoác lên người nàng. Truyền âm gọi thuộc hạ tới.
Bởi vì mấy
ngày nay Ma Quân bế quan cho nên tứ đại hộ pháp đều cùng nhau trực. Nghe thấy Ma Quân truyền âm, Viêm hộ pháp hất cằm về phía Linh hộ pháp, nói: "Quân thượng cho gọi, Linh hộ pháp đến xem coi Quân Thượng có gì dặn
dò."
Viêm hộ pháp là hộ pháp có pháp lực cao nhất trong Tứ đại hộ pháp, lời nói cũng rất có giá trị. Bị Viêm hộ pháp ra lệnh, Linh hộ
pháp lạnh nhạt gật đầu. Trong lòng lại thầm mắng: Pháp lực cao cường rất giỏi sao! Không phải cũng chẳng bằng một bàn tay nhỏ bé của Ma Quân
sao!
Dẫn ma sĩ đến Điện Lăng Hoa, Linh hộ pháp truyền âm nói: "Thuộc hạ Linh, nghe Quân Thượng gọi nên tới đây nghe dặn dò!"
Đoạn Thần gỡ bỏ kết giới, ôm tiểu cô nương đang quấn lấy mình đi ra.
Thấy Ma Quân ôm một tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu trong lòng, Linh hộ pháp
hiếu kỳ, nhưng lại không dám hỏi. Ngược lại hỏi: "Quân Thượng triệu
thuộc hạ đến đây có gì muốn dặn dò?"
"Ngươi đi lấy ba Ma quả ngàn năm đến đây. Còn nữa, tìm quần áo thích hợp cho nàng mặc." Đoạn Thần
lạnh lùng, giọng nói không nghe ra đang giận hay vui.
Linh hộ pháp có chút do dự, ma quả ngàn năm chỉ có chín quả. Nếu không phải
vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng đến. Cẩn thận quan sát sắc mặt Ma Quân, Linh hộ pháp không thấy có gì khác lạ nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Quân
Thượng, có phải ngài đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có cần gấp như vậy
không?"
Đoạn Thần thầm mắng Linh hộ pháp ngu xuẩn, chuyện như vậy sao có thể nói ở trước mặt ma sĩ được? Lạnh lùng liếc nhìn Linh hộ pháp một cái, Đoạn Thần nói: "Chuyện của bản quân tới phiên ngươi quản từ
lúc nào vậy?"
Thấy sắc mặt Ma Quân khó coi, Linh hộ pháp vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Thuộc hạ biết sai, sẽ lập tức đi lấy Ma quả ngay!""Đừng quên còn quần áo nữa!" Đoạn Thần dặn dò.
"Thuộc hạ biết rõ! Cái này để đám ma sĩ đi chuẩn bị đi!" Lúc nói chuyện, Linh
hộ pháp nháy mắt với hai gã ma sĩ ở sau lưng, ma sĩ lập tức hiểu đi làm.
Dặn dò xong, Đoạn Thần quay trở về trong điện. Khi mọi thứ đều đã mang tới
thì Đoạn Thần bế tiểu cô nương trong lòng lên đặt nàng ngồi xuống. Lạnh
lùng nói: "Ngồi cho đàng hoàng, không được nhúc nhích!"
Thấy tiểu cô nương nghe lời, Đoạn Thần lại quay đầu lại cầm lấy quần áo đưa cho nữ ma sĩ, nói: "Cầm quần áo đưa cho nàng thay."
Ai ngờ nữ ma sĩ vừa mới đến gần tiểu cô nương thì đã bị nàng đạp bay. Sắc
mặt Đoạn Thần lập tức trầm xuống, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn chằm chằm
nàng, giọng nói lạnh lùng: "Không muốn mặc quần áo sao? Vậy sau này
ngươi cứ để trần truồng như vậy đi! Bản quân không cần một người có da
mặt dày như vậy!"
Tiểu cô nương méo mó miệng, đôi mắt ngập nước nhìn Đoạn Thần.
Nhìn một lúc lâu, cuối cùng tiểu cô nương bước xuống đất, khoác áo bào dài
chạy đi nhặt quần áo bị nàng đạp bay rồi ôm đến trước mặt Đoạn Thần, đôi mắt ngập nước mở thật lớn, đáng thương ngước nhìn Đoạn Thần.
Linh hộ pháp ôm một cái hộp gấm trong tay, nhìn hình ảnh kỳ lạ bên trong điện thì không dám thở.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau rất lâu, Đoạn Thần kiên quyết không chịu nhượng
bộ. Mới bé xíu như vậy mà đã tranh cãi với hắn, nếu hình thành thói quen thì phải làm sao! Không bay sau này sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay
hắn, leo lên đầu của hắn để đái ỉa sao? Đoạn Thần lạnh mặt, không phản
ứng lại.
Tiểu cô nương từ từ chảy nước mắt. Linh hộ pháp đứng bên cạnh thấy tiểu cô nương đáng yêu khóc, nhịn không được mở miệng nói:
"Quân Thượng, hay là để thuộc hạ thay quần áo cho nàng đi!"
Đoạn
Thần gật đầu, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt bánh bao đầy nước
mắt ở trước mặt. Giọng nói có chút uy hiếp: "Nghe chưa? Hoặc là cút ra
ngoài, hoặc là để cho hắn thay quần áo cho ngươi."
Cuối cùng tiểu cô nương vẫn lựa chọn để cho Linh hộ pháp thay quần áo cho mình. Đi ra
sau điện thay y phục, đầu tóc cũng được Linh hộ pháp búi thành búi tóc
đơn giản. Tiểu cô nương nõn nà mềm mại lúc nãy mặc y phục xinh đẹp vào,
búi tóc đáng yêu, khiến cho nhiều người yêu mến. Nhất là Linh hộ pháp,
cực kỳ hài lòng với tác phẩm của mình. Vươn tay nhéo nhéo thịt ở tay của tiểu cô nương, dịu dàng hỏi: "Sao ngươi lại chạy đến chỗ của Quân
Thượng? Quân thượng không phải người dễ trêu chọc, hay là ngươi đến chỗ
ta, ta sẽ nuôi dưỡng ngươi!"
Lúc này Linh hộ pháp vẫn chưa đoán
được thân phận của tiểu cô nương, chỉ là hiếu kỳ vì sao bên cạnh Ma Quân lại xuất hiện một đứa bé quá xinh đẹp như vậy. Nhìn thấy Ma Quân cũng
không thích tiểu cô nương này lắm nên Linh hộ pháp mới nảy ra ý tưởng
nhận nuôi nàng.
Thấy tiểu cô nương này hiếu kỳ sờ mó y phục trên
người, vốn không hề để ý tới hắn, Linh hộ pháp bị bỏ lơ nên có chút bi
thương. Khom người xuống, nhẹ vỗ tiểu cô nương một cái, thu hút sự chú ý của nàng, Linh hộ pháp không từ bỏ hỏi lại: "Quân Thượng không phải là
người dễ đối phó, hay là ngươi đi với ta, ta nuôi dưỡng ngươi có được
không?"
Tiểu cô nương đột nhiên cười sáng lạn, lộ ra bốn cái răng cửa. Linh hộ pháp cho rằng nàng đồng ý, trong lòng vui mừng, mới vừa
muốn mở miệng, thì nghe thấy sau lưng có âm thanh vang lên, còn có một
trận gió lạnh.
"Linh hộ pháp, ngươi lặp lại những lời ngươi vừa nói xem." Giọng của Đoạn Thần bén như dao, khiến người nghe sợ hãi.
Linh hộ pháp đã bị hù dọa đến mức chân nhũn ra, xoay người quỳ xuống không
ngừng dập đầu: "Thuộc hạ biết sai! Thuộc hạ thấy Quân Thượng có vẻ không thích đứa bé này nên mới nghĩ muốn chia sẻ phiền muộn với Quân Thượng,
tuyệt không có ý gì khác!"
Đoạn Thần lười phải nhìn tên ngu xuẩn
như Linh hộ pháp, lướt qua Linh hộ pháp, đi đến đến trước mặt tiểu cô
nương, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt. Mặc dù mắt thì nhìn nàng
nhưng miệng vẫn không quên nói với Linh hộ pháp: "Không còn chuyện của
ngươi nữa, lui xuống đi!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Linh hộ pháp âm
thầm cảm kích Ma Quân rộng lượng, tha cho cái mạng nhỏ của hắn. Không
dám quay đầu nán lại một phút, nhanh nhẹn chạy thoát thân.
Linh
hộ pháp đi rồi, chỉ còn lại Đoạn Thần và tiểu cô nương. Liếc nhìn nàng
một cái, Đoạn Thần tự nhiên đi ra ngoài điện. Nàng thấy Đoạn Thần bỏ đi
thì cũng vội vàng nhấc cái chân ngắn đuổi theo.
Ngồi ở trước bàn, mở hộp gấm ra, lấy cái vạc ra. Mở nắp, đập vào mắt là ba trái Ma quả đỏ tươi như máu. Nhớ tới cái gì đó, Đoạn Thần hét lớn với tiểu cô nương
đang muốn tới gần hắn: "Không được phép đến đây! Nếu dám đến, bản quân
phế chân của ngươi!"
Tiểu cô nương đỏ mắt lên, mím miệng đứng tại chỗ, quả thật không dám cử động nữa. Đoạn Thần hài lòng, ngón tay thon
dài như ngọc cầm lấy một trái Ma quả, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm
nháp. Một viên vừa vào bụng, Đoạn Thần liền cảm thấy có một dòng nhiệt
nóng trong đan điền. Lấy thêm một quả thứ hai bỏ vào trong miệng nhai.
Đoạn Thần nhắm mắt chậm rãi cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể. Sau đó cầm lấy quả thứ ba...
Thấy tay đã duỗi ra để bỏ Ma quả vào trong
miệng nhưng lại không có cảm giác, Đoạn Thần bỗng nhiên mở mắt ra. Chẳng biết từ lúc nào tiểu cô nương đã chạy tới bên cạnh hắn, cái miệng hồng
hào đang cố gắng nhai vật gì đó. Hai mắt vốn đang ửng đỏ muốn khóc lúc
này lại đang lóe sáng.
Thấy vậy Đoạn Thần đã đoán được nàng nhai
cái gì trong miệng. Vì vậy nên hắn giận dữ. Đánh bàn trà trước mặt nát
thành bột phấn, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang vui vẻ
nhai nhai trước mặt, đôi mắt trắng bóc đầy sát khí.
Nhưng tiểu cô nương lại rõ ràng không để ý Đoạn Thần. Ăn xong trái cây ngon ngọt thì nàng chỉ cảm thấy thân thể nóng hầm hập.
Sau đó, một luồng sáng màu đỏ chói mắt phát ra từ trên cơ thể nàng, khiến Đoạn Thần lập tức tạo kết giới để bảo vệ mình.
Ánh sáng đỏ chiếu sáng một lúc lâu mới chậm rãi tắt hẳn xuống, sau đó Đoạn
Thần thấy rõ ràng nàng đã lớn thêm hai ba tuổi nữa. Ngay cả y phục cũng
bị rách, mặc trên người nàng có vẻ rất chật chội. Vốn dĩ lúc nãy nhìn
chỉ có bảy tám tuổi, bây giờ lại biến thành đứa trẻ khoảng mười tuổi.
Cười lạnh thu kết giới lại, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, Đoạn Thần
đến gần nàng, nâng cằm nàng lên."Hút bảy phần pháp lực của bản quân, bây giờ ngay cả Ma quả để bản quân khôi phục pháp lực cũng cướp lấy. Ngươi
không muốn sống nữa phải không?"
Phát giác được Đoạn Thần tức giận, tiểu cô nương nhào vào trong lòng Đoạn Thần, ôm chặt lấy hắn.
Nhưng Đoạn Thần lần này không chịu thua nữa, không hề thương hương tiếc ngọc
kéo nàng ném qua một bên. Lạnh lùng nói: "Nhỏ như vậy mà đã có tâm cơ,
xem ra không thể giữ lại!" Nói xong lòng bàn tay của Đoạn Thần nổi lên
một ánh lửa sáng, đi từng bước về phía nàng.
Có thể nói là nàng
rất sợ, muốn bỏ chạy. Bị Đoạn Thần nhìn thấu ý đồ, cười lạnh nói: "Chạy
đi! Để bản quân xem ngươi có thể chạy đi đâu. Ma giới to như vậy cũng
không ai dám nuôi ngươi!"
Nghe vậy, tiểu cô nương dừng chân lại,
không dám động nữa. Trong lúc nói, Đoạn Thần đã
đi tới trước mặt nàng. Đẩy ánh lửa sáng trong tay mình vào đầu nàng.
Bởi vì có vật lạ tiến vào trong cơ thể nên nàng khó chịu không ngừng run
lẩy bẩy. Khuôn mặt vốn đỏ thắm đáng yêu lúc này lại trở nên cực kỳ tái
nhợt, bộ dạng giống như sắp chết vậy.
Không biết qua bao lâu,
tiểu cô nương ngã xuống đất, ngất đi. Đoạn Thần cúi người xuống, ghét bỏ ôm nàng lên. Ôm trở về tẩm điện, vứt xuống giường bạch ngọc. Mặc kệ
nàng sống hay chết, Đoạn Thần cầm quần áo sạch sẽ, đi ra sau điện tắm
rửa.