Chậm rãi tìm kiếm từng con phố, cuối cùng A Sửu nhận ra con phố nàng và
Đoạn Thần đã đến đi dạo. Đến bên cạnh cây cầu đá nơi mà nàng và Đoạn
Thần bị lạc nhau, A Sửu không thấy Đoạn Thần đâu, trong lòng cấp hoang
mang rối loạn, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Mãi cho đến khi trời
rạng sáng, A Sửu vẫn không tìm được Đoạn Thần. Gã người hầu A Cát đi
theo A Sửu tìm cả đêm mệt mỏi mở miệng nói: "Cô nương, tìm một đêm rồi
vẫn không tìm được người ngươi muốn tìm, hay là theo tiểu nhân về Tô gia trước đi. Sau đó tiểu nhân báo với công tử để cô nương vẽ ra dung mạo
người mình muốn tìm, rồi công tử sẽ nhờ Phủ Doãn dán lên bảng thông báo
để tìm người. Cô nương cảm thấy như vậy thế nào?"
A Sửu im lặng
một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng hỏi: " Phủ Doãn? Là cái gì? Rất lợi
hại phải không? Có thể giúp ta tìm được sư phụ sao?"
Nghe A Sửu
liên tục hỏi, A Cát thấy hơi kinh ngạc, hoài nghi nhìn A Sửu, có lòng
tốt giải thích: " Phủ Doãn là Quan lão gia lớn nhất ở Bình thành, dân
chúng Bình thành cũng phải nghe lời Phủ Doãn đại nhân nói. Công tử nhà
ta và Phủ Doãn đại nhân có chút giao tình, nên nếu mở miệng nhờ Phủ Doãn đại nhân giúp đỡ thì nhất định Phủ Doãn đại nhân sẽ không từ chối. Có
phủ Doãn đại nhân giúp thì sẽ mau chóng tìm được người cô nương muốn
tìm."
Nghe A Cát nói, A Sửu cũng hiểu đôi chút. Kích động nói:
"Nếu Phủ Doãn đã lợi hại như vậy thì chúng ta mau trở về kêu chủ tử
ngươi đi tìm hắn giúp đi! Ta phải nhanh chóng tìm được sư phụ ta!"
"Được! Cô nương cin về Tô gia với tiểu nhân." A Cát khom lưng mời A Sửu.
A Sửu không nghi ngờ gì, đi theo A Cát trở về Tô gia. Chờ đến Tô gia thì A Sửu được mời đến đại sảnh, kêu tỳ nữ tiếp
đãi. A Cát kêu A Sửu chờ một lát, chờ hắn báo cáo mọi chuyện cho Tô Ngọc xong thì lại mời A Sửu vào.
Tô Trạch ngồi trong thư phòng, Tô Ngọc nghe A Cát nói xong, ngồi ở trên ghế im lặng thật lâu.
A Cửu đứng bên cạnh Tô Ngọc đã tỉnh lại và được băng bó kỹ miệng vết
thương. Thấy công tử ngồi im lặng nửa ngày, A Cửu nhịn không được lên
tiếng nói: "Công tử, thuộc hạ thấy cô nương kia chính là một kẻ ngốc.
Ngay cả Phủ Doãn là ai mà cũng không biết, nghĩ đơn giản thôi cũng biết
là người ngu ngốc đần độn. Mặc dù võ công của nàng cao cường nhưng chúng ta không đối phó được, nhưng chúng ta có thể dùng trí, dùng cách khác
đối phó với nàng!"
Tô Ngọc phất tay, nhẹ lắc đầu, bên trong đôi
mắt phượng đầy vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không thể. Cô nương này
không phải đồ ngốc, mà là không hiểu chuyện đời thôi. Chẳng lẽ các ngươi không thấy nàng rất giống đệ tử của cao nhân tu hành trong núi sao? Một chút chuyện đời cũng không biết, xem ra là ở ẩn tu hành từ nhỏ."
Nghe vậy thì A Cửu và A Cát đều kinh ngạc. A Cát là tâm phúc của Tô Ngọc,
hắn cơ trí nhưng lại không biết võ nghệ. Đêm qua bị Tô Ngọc phái đi giám thị A Sửu, thuận tiện giúp A Sửu tìm người. Nghe Tô Ngọc nói vậy thì A
Cát nghiêm túc nhớ lại khoảng thời gian đi tìm người với A Sửu cả đêm.
Sau đó mở miệng nói: "Công tử, thuộc hạ nhớ lại đêm qua đi với vị cô
nương kia thì phát hiện quả thật như thế. Cô nương kia nhìn cái gì cũng
không hiểu, nhưng đôi mắt linh động, tuyệt không phải người dễ bị lừa.
Người nàng muốn tìm là sư phụ nàng, không hoàn toàn như công tử nói, cô
nương kia chính là người tu hành. Có lẽ đây là lần đầu tiên vào đời nên
khi bị lạc sư phụ thì nàng mới nóng lòng như vậy."
Lại nhớ đến
chuyện nửa năm qua có yêu quái làm loạn ở Tề quốc, mà bên cạnh công tử
bọn họ còn có một vị thầy thuốc biết pháp thuật. A Cát lo lắng nói:
"Công tử, ngươi nói xem thầy trò bọn họ có phải là yêu quái lúc trước
không? Giữ cô nương này lại có thể phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ không?"
"Đêm qua nàng đã nhìn thấy Mạnh lão, Mạnh lão không phải là đối thủ của
nàng." Bình tâm tĩnh khí nói xong, thấy A Cát khiếp sợ như thế thì Tô
Ngọc lại nói: "Cô nương kia nhìn ra Mạnh lão là yêu quái chỉ trong chốc
lát, hơn nữa pháp thuật của Mạnh lão còn không làm nàng bị thương nữa.
Ta và nàng tạm thời đưa ra điều kiện, nhận lời nàng phái người dẫn nàng
ra ngoài đường tìm người nên nàng mới tạm thời đồng ý buông tha Mạnh
lão. Nhưng ta thấy rõ ràng nàng không có ý buông tha cho Mạnh lão mà là
nghĩ cách tìm sư phụ xong sau đó sẽ dẫn sư phụ tới bắt Mạnh lão."
"Là thuộc hạ nhìn lầm nàng ta, không ngờ nàng ta lại thông minh như vậy.
Công tử, chúng ta không thể để cho sư phụ nàng dẫn Mạnh lão đi được!
Mạnh lão là cái phao cứu mạng công tử, nhất định phải bảo vệ hắn! Theo
thuộc hạ thấy chúng ta nên để nàng ta ở lại rồi sau đó âm thầm cho nàng
ta dùng thuốc, giết chết nàng rồi tính!" A Cửu tức giận nắm chặt hai
đấm.
Tô Ngọc liếc mắt nhìn A Cửu, không đếm xỉa tới lời nói không suy nghĩ này. Bình tĩnh trầm ngâm.
A Cát không có gì để nói với A Cửu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Công tử,
ngay cả Mạnh lão đều không phải là đối thủ của cô nương kia. Xem ra tu
vi của cô nương đó khá cao, hay là ta tạo quan hệ tốt với nàng trước.
Chờ khi giúp nàng tìm được sư phụ thì cầu xin sư phụ nàng giúp đỡ, để
hắn giúp công tử trị bệnh, chữa thương! Công tử thấy ý của thuộc hạ thế
nào?"
Nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo, Tô Ngọc lên tiếng nói: "Đêm
qua nàng nói với ta. Chủ yếu là muốn nói cho ta biết tất cả pháp thuật
đều được biến hóa ra, đều là hư vô, đều không duy trì được bao lâu. Ta
nghĩ nàng nói không sai. Lúc ban đầu được Mạnh lão chữa trị, ta cảm thấy thân thể có chuyển biến rất tốt đẹp, tinh thần dư thừa. Sau đó dần dần
thân thể ta lại suy yếu như trước. Cơ thể nhờ pháp lực duy trì sẽ bị
phản phệ rất lớn."
Nghe Tô Ngọc nói vậy A Cát và A Cửu đều kinh
ngạc. A Cửu tức giận nói: "Công tử, sao người không nói cho chúng ta
biết! Mạnh lão vốn là yêu quái, yêu quái đều không phải thứ tốt lành gì, sớm biết như thế thì lúc trước chúng ta sẽ không để hắn đến gần công
tử!"Tô Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, khép tay lại, ngón tay
cái vuốt ve mu ngón trỏ."Lúc ấy ta phải sống sót, nếu không thì Tô gia
đã sớm biến mất!"
Tô Ngọc thở dài tiện thể nói: "Thật ra ta đã
gần đất xa trời rồi, cố gắng níu kéo để sống. Tô gia được bảo vệ đã phát triển hơn một bậc rồi, trong mười năm sẽ không có ai dám động đến Tô
gia. Thời gian mười năm cũng đủ để Kỳ nhi trưởng thành, một mình đảm
đương Tô gia."
Nghe nói vậy thì A Cát và A Cửu đau khổ, A Cát
không đành lòng nói: "Công tử, người đừng nói như vậy. Chỉ cần chưa tới
bước cuối cùng thì sẽ có hy vọng, không được buông tay! Kỳ thiếu gia còn cần người! Công tử nhất định không thể cam chịu!"
"Đúng vậy!
Công tử! Chỉ cần còn có một tia hy vọng, chúng ta sẽ không buông tay! Tô gia còn cần công tử chống đỡ, Kỳ thiếu gia còn cần công tử dạy bảo!
Công tử không thể từ bỏ!" A Cửu quỳ xuống phụ họa lời nói của A Cát.
Thấy thế thì A Cát cũng quỳ xuống, khẩn cầu Tô Ngọc: "Công tử, chỉ cần còn
chưa tuyệt vọng thì sẽ có cơ hội, xin công tử vì Tô gia, vì Kỳ thiếu
gia, xin đừng buông tay!" A Cát nghe thấy thì bi thương đến chết. Nếu
công tử nhà bọn họ tự từ bỏ, tâm trạng không còn ý chí thì dù có thể tìm được cách trị liệu tốt hơn cũng không có hiệu quả. Cho nên hắn và A Cửu nhất định phải cùng khuyên bảo công tử mới được!
"Đạo lý đó ta
cũng hiểu, nói những lời kia chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, ta cũng đã nhìn ra thái độ của sư phụ nàng từ trong lời nói của nàng, thầy trò
bọn họ sẽ không giúp ta. Bọn họ đến Bình thành chính là vì chuyện của
yêu quái. Bọn họ nhất định sẽ đưa Mạnh lão đi. Được rồi, ta không muốn
nhiều lời, A Cát, ngươi đi kêu cô nương kia vào vẽ dung mạo sư phụ nàng
đi. Ngày mai A Cửu cầm lấy bức họa đó đến quan phủ tìm Triệu đại nhân,
kêu hắn giúp đỡ ta dán bố cáo trong thành. Nói cho Triệu đại nhân biết
sau khi chuyện này thành công, ngày khác ta nhất định sẽ báo đáp." Không muốn nói nhiều về đề tài này nên Tô Ngọc chuyển đề tài.
"Dạ. Thuộc hạ đi mời vị cô nương kia đến ngay." A Cát khom người đi ra ngoài.
Thấy A Cát đóng cửa lại, A Cửu nắm chặt quả đấm, đứng lên rồi nhịn không
được hỏi dò Tô Ngọc: "Công tử cô nương này xử trí thế nào? Chúng ta thật sự phải giúp nàng tìm được sư phụ sao? Nếu nàng tìm được sư phụ rồi, sư phụ nàng đến sẽ bắt Mạnh lão thì công tử làm sao bây giờ?"
"Thuận theo tự nhiên đi! Có lẽ không có pháp lực làm loạn thân thể, ta sẽ dần
dần khỏe lên cũng không chừng." Tô Ngọc đã nhận ra, chuyện nên làm hắn
đã làm. Không có phụ lòng Tô gia, không uổng công Tô gia cho hắn một
mạng. Hoa nở tất có lúc tàn, có loại nở lâu nhưng có loại nở rất ngắn
hạn, không có loại nào nở mãi không tàn. Mà hắn Tô Ngọc thuộc loại ngắn
hạn. Mặc dù hắn chỉ sống trong thời gian ngắn nhưng hắn cũng đã được
vinh quang nhất thời. Ai mà không biết Tô Ngọc công tử của Tề quốc chứ?
Ha ha!
Thấy Tô Ngọc cười, A Cửu không nhận ra tâm trạng của công
tử bọn họ. Chỉ có thể an ủi nói: "Ừ. Yêu quái đều không phải thứ tốt!
Không Mạnh lão không chừng thân thể công tử sẽ khỏe hơn!"
Trên mặt Tô Ngọc nở nụ cười nhưng trong lòng thì lại lạnh lẽo. Gật đầu một cái, cúi đầu tiếp tục kiểm tra sổ sách trên bàn.
A Sửu đến thư phòng Tô Ngọc, vẽ chừng mười trang giấy vẫn thấy bất mãn.
Tô Ngọc đứng bên cạnh tra sổ sách thì liếc mắt hỏi thăm: "Cô nương gặp
vấn đề gì sao?"
"Ta vẽ bộ dáng sư phụ nhưng ta lại cảm thấy hơi là lạ, hết sức khó chịu." A Sửu để bút xuống, buồn bực nhìn kiệt tác của mình.
Tô Ngọc cũng chẳng biết tại sao, nhìn bức tranh lờ mờ của A Sửu, đột nhiên bật cười."Vậy có thể để Tô mỗ nhìn tác phẩm của cô nương một chút được
không? Cũng không phải là Tô mỗ tự đại, nhưng bàn về họa kỹ thì Tô mỗ
đứng đầu ở Tề quốc. Ngươi kể cho Tô mỗ biết tính tình sư phụ ngươi, Tô
mỗ sẽ lấy đó làm cơ sở sẽ lại bản vẽ một chút, tăng thêm chút khí chất,
có lẽ sẽ giống sư phụ cô nương hơn."
A Sửu hoài nghi đánh giá Tô
Ngọc một chút rồi suy nghĩ nhích qua một bên nói."Vậy cũng tốt, ta nói
cho ngươi biết, ngươi giúp ta vẽ ra."
Tô Ngọc đứng dậy, đi đến
trước bức họa, cúi đầu nhìn thì phát hiện mặc dù người trong bức tranh
tuấn lãng nhưng lại rất cứng nhắc, không có linh
khí. Tô Ngọc quay đầu nhã nhặn nói với A Sửu: "Cô nương nói cho Tô mỗ
biết về sư phụ ngươi đi."
"Ừ! Sư phụ ta là người ta thích nhất!
Hắn đẹp nhất! Có đôi khi sư phụ hết sức hung dữ, có đôi khi lại hết sức
dịu dàng. Hắn sẽ không nuông chiều ta mà vô cùng nghiêm khắc với ta.
Bóng lưng của ngươi quá giống sư phụ ta cho nên ta mới nhận lầm ngươi.
Nhưng mà ngươi chỉ giống bóng lưng thôi, nếu nhìn từ chính diện thì
ngươi lại hòan toàn khác với sư phụ ta. Mặc dù ngươi trông hết sức nhã
nhặn nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng nghiêm nghị. Mặc dù
ngày thường sư phụ ta thường xuyên nghiêm mặt nhưng thật ra tính tình
hắn hay thay đổi thất thường, có lúc dễ chịu lại có lúc táo bạo..." A
Sửu chống cằm, thao thao bất tuyệt nói về Đoạn Thần.
Tô Ngọc đứng một bên lẳng lặng nghe, khi thì liếc mắt nhìn A Sửu đang suy nghĩ sâu
xa, khi thì hạ bút sửa chữa bài vẽ của A Sửu. Chẳng biết tại sao, mặc dù dung mạo nữ tử bên cạnh bình thường nhưng lại cho hắn cảm thấy rất linh động đầy sức sống. Có lẽ đây chính là sức quyến rũ của nàng? Trong lòng Tô Ngọc nghĩ như vậy.