Sau bốn tiếng phi hành, Bạc Hùng đã đặc chân lên tổng thành. Thông
thường, để đi hết quảng đường vừa rồi, phi thuyền dân dụng phải mất hơn
hai ngày, nhưng phi thuyền này của đại tướng quân Hoắc Cách, là chiến cơ cấp bạch ngân của quân đội, chuyên dụng để di chuyển trong môi trường
có trọng lực, tốc độ nhanh hơn không chỉ vài lần.
Bạc Hùng đang
bước sau đại tướng Hoắc Cách trên hành lang tiếng vào phòng bầu dục,
khác với mấy tiếng trước đây trong không gian ảo, lần này tâm trạng Bạc
Hùng lại rất bình tĩnh. Cái chết của đại sư Lý Khanh, cùng tràn chiến
đấu vừa rồi, đối với hắn mà nói, chính là một lần tâm cảnh đột phá. Bạc
Hùng lúc này đã khôi phục lại không ít, năng lượng sinh mệnh tinh thuần
vô cùng quý giá, nếu chỉ tính giá trị vật chất đơn thuần, thanh năng
lượng tinh thuần màu đỏ vừa rồi Bạc Hùng nhận được, có lẽ gấp đôi giá
trị của Thanh Thương. Nó là thứ có thể giữ lại một mạng của tướng quân
trên sa trường, độ trân quý không phải dùng tiền có thể so sánh. Bạc
Hùng lòng vô cùng cảm kích đại tướng quân Hoắc Cách.
Khôi phục
lại quân trang cấp bạch ngân như cũ, cầm trong tay tấm huy chương màu
vàng kim, là bản thu gọn của Thắng Khuê giáp, hai tay để tấm huy chương
lên bàn, Bạc Hùng nghiêm trang, cúi đầu chắp tay nói:
_Mạc tướng
Bạc Hùng, tham kiến ngài lãnh tụ, cùng các tổng lãnh sự. Nhiệm vụ của
mạc tướng đã thất bại, xin chịu trừng phạt, nhưng xin cho mạc tướng được ra chiến trường không gian, lấy công chuộc tội.
Trong phòng bầu
dục lúc này vẫn là những người vừa rồi, chỉ có thêm Hoắc Cách tướng quân đang nhìn chăm chăm vào hoa văn trên tường, thỉnh thoảng liếc nhìn gia
chủ La gia và Lý gia.
Tay cầm lên tấm huy chương, người lên tiếng nói chuyện với Bạc Hùng là ngài thư ký Raphen:
_ Nếu đây là do Lý Khanh đưa cho ngươi, ngươi cứ việc giữ lấy, ngươi đã
làm rất tốt rồi, sau này cố gắng thêm, đừng phụ tấm lòng của Lý Khanh.
Bạc Hùng rung động, thật sự hắn rất muốn có được Thắng Khuê giáp, không
phải chỉ vì sự quý giá của nó, Bạc Hùng lý tưởng, sẽ có một ngày mặc
Thắng Khuê giáp ra chiến trường, anh dũng diệt địch, dùng chiến công để
bái tế đại sư Lý Khanh.
_ Có thể cho ta xem nó một thoáng không.
Gia chủ Tần gia Tần Chính Khuê lên tiếng, tay cầm tấm huy chương, im lặng cảm nhận một hồi, trầm trọng nói tiếp,:
_Giáp tốt, đúng là giáp tốt, ngoài ba năng lượng đặc thù ra, ta còn cảm nhận
được dòng năng lượng sinh mệnh ẩn chứa, đẳng cấp của bộ giáp này, đã
vượt qua cấp hoàng kim, đạt đến cấp hằng tinh rồi. Lý Khanh nói gì về
nó.
Bạc Hùng chắp tay:
_ Đại sư gọi nó là Thắng Khuê giáp, nói là thứ lúc rảnh rỗi chế tạo ra.
_ Thắng Khuê giáp, Thắng Khuê giáp... Tên Lý Khanh đó đến phút cuối cùng, thật sự đã hơn được ta. Ha ha ha tên hay lắm, suy cho cùng, chính hắn
mới là kẻ hẹp hòi,.
Ngậm ngùi một hồi, Tần Chính Khuê ném tấm huy chương lại cho Bạc Hùng, khôi phục vẻ trầm lặng.
Liếc nhìn gia chủ Lý gia Lý Khang cử động, định lên tiếng rồi lại thôi, thư kí Raphen nói tiếp:
_ Mọi người đều đã đọc bản báo cáo ngươi gửi về, nay chỉ muốn biết Lý Khanh trước đó có di ngôn gì không.
Mạc Hùng nói lại không sai một chữ:
_ Dạ có, trước đó đại sư có dặn mạc tướng nói lại với ngài " ngài đã làm
tốt hết mức rồi, có một người huynh đệ như ngài, là niềm tự hào của đại
ca, và của tất cả chúng ta. Nói với ngài, cốt nhục của đại ca và ngũ
muội, không cần phải đi tìm. Một ngày không xa nó sẽ trở thành nam nhi
đỉnh thiên lập địa, ngài sẽ tự biết thôi". Chỉ nhiêu đó thôi.
Raphen vẫn giữ nguyên nét điềm nghiêm không đổi:
_Được, ngươi lui về đi. Ở lại tổng thành trong hai ngày, sau đó sẽ có quân
lệnh mới. Đi đi, nhớ đừng phụ tấm lòng của đại sư Lý Khanh.
Sau
khi Bạc Hùng lui ra, cuộc họp trong phòng bầu dục bắt đầu giai đoạn
chính, xoay quanh di ngôn của Lý Khanh. Người đầu tiên lên tiếng là ngài lãnh tụ, từ khi " quả bom " của Lý Khanh được quăng ra, cảm xúc của
ngài xao động rất nhiều, có là điều hiếm hoi của một " cây đại thụ"
chống đỡ cả nhân loại như ngài. Nhưng cũng vì vậy ngài càng không được
xao động:
_ Raphen, ngươi nghĩ sao?
Máy tính hình người Raphen bắt đầu N8b6hle phân tích.
_ Sự việc quan trọng như vậy, Lý Khanh sẽ không nói sai. Việc lâu nay vẫn không công bố ra,chắc chắn là do ủy thác của đại sư huynh. Từ lời nói
của Lý Khanh ta có thể rút ra ba điểm chính.
_ Thứ nhất, sư huynh và sư tẩu có con trai, vẫn còn sống, hiện nay khoảng hơn 20 tuổi
_ Thứ hai, Lý Khanh đã có sự sắp xếp, có thể là phân phối của sư huynh dành cho đứa trẻ.
__ Thứ ba, quan trọng nhất đứa trẻ đó có thể đã kết thừa " giới " của ngài lãnh tụ. Đây là điều liên quan đến sinh tồn của nhân loại trong tương
lai.
__ Thưa lãnh tụ, dựa trên việc các tiên đề trên là đúng, tôi đã soạn sẵn phương án giải quyết, mời ngài xem qua.
Ngài lãnh tụ phẩy tay nói:
__ Không cần, ngươi cứ tùy ý là được rồi, một chút chuyện nhỏ thôi. Điều ta muốn hỏi là việc của Lý Khanh,ngươi định ra sao.
Raphen lui lại, chắp tay cúi xuống thật sâu với mọi người:
_ Việc của phi hành đoàn tàu hy vọng năm xưa cho tới nay vẫn chưa thể
công bố ra. Đó là điều tốt nhất cho nhân loại lúc này. Một lần nữa, xin
mọi người chọn lại phương án năm xưa.
Trừ Hoắc Cách vẫn đang ngơ ngác ra, mọi người ở đây đều hiểu rõ điều Raphen nói, việc người thân
của họ, việc bảy người anh hùng của nhân loại lần lượt hi sinh vì bảo
hành tinh, lại phải dấu kín,vô thanh vô thức đều khiến họ ngậm ngùi.
Nhưng ở vị trí của mình, họ phải chọn điều đúng đắn nhất. Mọi người đều
lặng im không nói gì. Thảo luận thêm một chút nữa, khi cuộc họp kết
thúc, mọi người rời đi với nhiều nét suy tư. Chỉ có Hoắc Cách là đang
háo hức đứng chờ ở cửa chính.
Trở về phòng riêng, Raphen đóng
cửa lại rồi ngồi cầm lên khung hình đặt trên bàn làm việc. Rung rung,
nhìn vào những thân ảnh thân thương trong khung hình, tám người năm xưa
giờ chỉ còn lại mình hắn. Tới tên Lý Khanh xấu xa nhất cũng đã đi rồi.
Nhớ ngày nào hắn lon ton chạy theo đại ca, lúc nào cũng phải đề phòng
hai tên Lý La ám toán. Trương đệ thì thật thà, ai nói gì cũng nghe, hắn
với Tần đệ là hay bị hai tên đó gạt nhất, Mạc đệ thì suốt ngày ở trong
phòng, lần nào bước ra cũng đầu tóc bù xù, chạy đi kiếm cơm ăn. Đại tẩu
thì hiền lành, chữa trị cho mọi người tới kiệt sức mà vẫn mĩm cười. Còn
đại ca, nụ cười vừa ngốc nghếch vừa ấm áp như ánh mặt trời của đại ca là động lực để hắn từ một người bình thường phấn đấu đến vị trí ngày hôm
nay. Nhớ lần đầu tiên hắn phi hành, là nhờ đại ca mang theo, giống như
anh trai cõng em út đi dạo vậy. Tất cả giờ đã không còn nữa, chỉ còn một mình hắn mà thôi. Nhưng lúc này, hắn đã có niềm hy vọng mới, cũng là
niềm hy vọng mới của nhân loại. Con trai của đại ca và đại tẩu, hắn nhất định tìm được, lời của tên gian xảo Lý Khanh, mấy chục năm trước hắn đã không thèm nghe theo rồi. Nắm chặt tay ngồi xuống bàn làm việc, Raphen
bắt đầu soạn thảo hàng loạt văn bản. Trong đó có một cái cho Bạc hùng.
Chủ yếu là bãi bỏ tình trạng giới nghiêm, giữ nguyên vòng bảo vệ, hạn
chế việc ra vào xuất nhập thành, thông tin công bố bên ngoài là do tai
nạn sụp lở mỏ hầm.
Ngài lãnh tụ đang đứng trước cửa sổ trong căn phòng rộng rãi nhất của tổng hành dinh, đây là phòng của Chung Tình,
nghĩa nữ của ngài. Khu vườn trước mặt vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận,
mấy con thú nhỏ kì lạ năm xưa đang nằm uể oải trên thảm cỏ, nhìn đám con của chúng nhảy nhót xung quanh. Đứa nghĩa nữ này của ngài thật khờ
khạo, lại bị thằng con trai đốn mạt của ngài dụ dỗ dắt đi. Đi một lần là không bao giờ về nữa. Giá nó có thể mãi là đứa bé ham chơi bay vòng
quanh khu vườn này thì tốt rồi. Tốt nhất vẫn là Chung Tình, vẫn nhớ để
lại đứa cháu trai cho ông, không biết nó giống mẹ hay giống thằng nhóc
chết tiệt kia. Giống mẹ là tốt nhất, không biết nó có người yêu chưa,
tìm được thì phải bắt nó sinh ra một đàn con cho ông bồng bế, khu vườn
kia có lẽ sẽ không còn thiếu sức sống như bây giờ nữa. Ài, mơ mộng đủ
rồi, lỡ nó lại giống cha nó thì khổ rồi, tấm thân già này phải gắng
gượng thêm vài năm nữa thôi. Bước được vài bước ngài lại nghĩ, cùng lắm
bắt nó sinh một đàn con rồi muốn đi đâu thì đi, không biết trong mấy nhà kia có đứa con gái nào tốt không, cái gì mà tự do yêu đương chứ, nhốt
vào phòng tắt đèn vài ngày là gạo nấu thành cơm thôi, trong chuyện này
dân chủ là không cần thiết, cứ vậy mà làm.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, ngài lãnh tụ bắt đầu mơ mộng, gương mặt già nua của ngài đã có
thêm vài phần sức sống, cái lưng cũng bớt đau hơn. Nhìn ngài bước đi có
vẻ tung tăng, mấy hộ vệ thân tín như bị hoa mắt, không lẽ lục đại gia
tộc muốn tạo phản, tính dùng xuân dược đầu độc ngài, giờ đang phát tác,
thật là vất vả cho ngài lãnh tụ quá, trăm tuổi rồi chứ ít đâu,gắng chịu
đựng a.
Còn nhân vật chính của chúng ta lúc nào thì đang vừa bay
vừa chạy tiến tới nhà sư phụ, sáng ngủ dậy không thấy mấy tấm huy chương đâu, Vương Lang cũng không lo gì lắm. Vơ lấy bọc đồ ăn sáng, thưa mẹ
một tiếng, Vương Lang phóng đi ngay. Chắc chắn là hôm qua suy nghĩ lại,
tiếc của, sư phụ lão bản đó lén lấy lại đây mà, may là túi tiểu ngân
thạch vẫn còn. Dù sao, tình cảm thầy trò đã thương tổn trầm trọng rồi,
phải dùng thật nhiều đồ tốt để bù đắp mới được.