Dựa theo tình hình hiện tại thì chỉ có Lý Văn Hàng là có hiềm nghi lớn nhất.
Nhân chứng hay vật chứng dù thiếu một thứ cũng không được. Hiện tại trong
tay nàng đã có người làm chứng, nhưng chỉ dựa vào một khối ngọc bội làm
vật chứng thì căn bản là không đủ thuyết phục.
Vì sao Tiểu hầu gia lại đưa ngọc bội cho Liên Đình Vân?
Nàng cẩn thận suy nghĩ, xuất thân và ngoại hình của Liên Đình Vân đều thuộc
dạng nhất đẳng. Vì vậy mà tiểu hầu gia đó sẽ không có gan làm loạn đến
nông nỗi này.
Nhưng nếu thật sự như lời Tần Vị Trạch nói tên này
là một tên bất tài chuyên đi gây sự, như vậy cũng không phải không có
khả năng.
Có lẽ...... Nàng có thể tương kế tựu kế!
Nhìn
nàng cau mày cắn chặt môi dưới, trên môi đã hiện lên dấu răng, Tần Vị
Trạch không vui nên đưa tay ta giữ cằm nàng: "Không cho cắn!"
Thập Hoan có hơi sững sờ, sau đó đẩy tay hắn ra, trong lòng lại giống như gõ trống. Từ ánh mắt, ngữ khí đến hành động của Tần Vị Trạch thật sự không phải giống như đối với một gã sai vặt bình thường.
Tất nhiên là hắn đã biết cái gì rồi!
Suy nghĩ này làm Thập Hoan có chút ảo não, nàng cảm giác mình hẳn là không
có sơ hở mới đúng, nhưng vì sao vẫn bị Tần Vị Trạch nhìn thấu.
Lui về phía sau một bước, kéo giản khoảng cách giữa mình và Tần Vị Trạch.
Trước kia với thân phận của một gã sai vặt nên nàng có thể không kiêng
nể gì, nhưng hiện tại nàng không muốn quá thân cận với hắn nữa.
Xúc cảm non mềm trên tay bỗng biến mất, phảng phất như còn lưu lại độ ấm
của nàng. Động tác vừa rồi của Tần Vị Trạch chỉ là theo phản xạ, hắn
không muốn thấy nàng cắn mình bị thương.
Thấy khuôn mặt nhỏ của
nàng hiện lên vẻ xa cách, bỗng dưng Tần Vị Trạch cảm thấy tức giận,
nhưng hiện tại chỗ này không phải là nơi để phát hỏa. Hắn xoay người đi
ra ngoài.
"Đi theo!" Thấy nàng vẫn cứ bất động, hắn lạnh giọng nói.
Liều chết đi theo phía sau hắn, nhưng nàng vẫn giữ khoảng cách hai bước chân với người phía trước.
Hắn dẫn nàng ra khỏi ngôi chùa, phía trước của ngôi chùa này có một cái hồ
rất lớn, hồ nước có ba mặt đều là núi vây quanh. Bên cạnh ngôi chùa là
rừng cây rậm rạp, xanh um tươi tốt, lại vô cùng tĩnh mịch.
Tần Vị Trạch vẫn không lựa chọn đi đường lớn, mà dẫn theo nàng đi vào một con
đường nhỏ bên cạnh. Biết nàng không muốn đơn độc ở cạnh mình, nếu không
cũng sẽ không cách mình xa như vậy. Vậy thì hắn càng muốn để nàng một
mình đối mặt!
Đi được một lúc đột nhiên phía trước truyền đến giọng của vài nam nhân đang nói chuyện.
"Dạo này khí sắc của Văn Hàng huynh không tệ nha!"
"Đó là đương nhiên!" Một giọng nam tục tằn truyền đến.
Vừa nghe là Lý Văn Hàng, Thập Hoan lập tức tỉnh táo lại. Nàng nhìn quanh
bốn phía, thấy chỗ sâu bên trong rừng có một cái cây rất cao, vừa lúc
thích hợp để nàng tránh ở nơi đó, tuyệt đối là chỗ nghe lén tốt nhất.
Nàng vừa muốn chạy tới đã bị Tần Vị Trạch ngăn cản. Hắn nhìn qua một vòng,
thấy cách đó không xa bên cạnh đình hóng gió có một cây liễu thật lớn,
nhướn mày, nhảy người lên một cái, hắn còn không quên xách theo Thập
Hoan trốn trên cây.
Cây liễu này rất kỳ lạ, giống như một cái ô
to đang bung xòe ra vậy, tuy gốc cây khô héo nhưng cành liễu xung quanh
lại xanh tươi rậm rạp rũ xuống đất, che kín hai người bên trong.
Bởi vì có một cái rễ chính nên thân cây có thể chịu được trọng lượng của
hai người bọn họ. Thập Hoan hết cách, đành phải ở cùng một chỗ với Tần
Vị Trạch, dựa lưng vào ngực hắn, hai tay giữ chặt cành liễu bên cạnh.
Chỗ bụi cỏ không ẩn nấp, một hai phải đến chỗ hẹp như vậy mới chịu.
Ngược lại, Tần Vị Trạch vô cùng hài lòng với quyết định này của mình. Nàng
càng muốn xa cách hắn thì hắn lại càng muốn tới gần nàng!