Giản Hàn Chi khẽ mỉm cười: "Cái này thì tùy thôi."
Cùng ngày, lúc đầu Thái Hậu cùng với mọi người đi thăm và dâng hương, lúc sau cùng phương trượng giảng kinh luận đạo.
Tới chạng vạng tối là lúc mọi người lần lượt trở về nghỉ ngơi.
Nơi này thanh tịnh, cảnh sắc hợp lòng người, quả thật là một nơi thích hợp để tham thiền ngộ đạo.
Vì vậy mà có rất nhiều các phu nhân cùng tiểu thư sau khi nghỉ ngơi đều ra ngoài cùng nhau ngắm phong cảnh, hoặc cùng nhau vừa thưởng thức trà và
nghe kinh thư.
Từ xa đã nhìn thấy Liên Đình Vân ngồi dưới gốc cây tùng, đang từ từ phẩm trà. Mà nha hoàn Liễu Nhi lại không thấy bên cạnh.
Thập Hoan tránh sau núi giả cách đó không xa, quả thực nàng rất muốn xem Giản Hàn Chi sẽ làm như thế nào.
Đột nhiên, không biết từ nơi nào xuất hiện một con mèo trắng chạy về phía
Liên Đình Vân, móng vuốt của nó bắt được miếng ngọc bội bên hông khiến
nàng ta bị dọa sợ đến mặt mũi biến sắc. Lập tức đứng lên, xô còn mèo
trắng đó xuống dưới đất. Mà miếng ngọc bội cũng theo đó mà rơi xuống.
"Làm càn, mau lại đây!" Âm thanh ôn nhu của Giản Hàn Chi truyền đến, con mèo trắng kia lại có thể nghe hiểu tiếng người, ngoan ngoãn chạy đến trước
mặt Giản Hàn Chi.
Bế mèo trắng lên, Giản Hàn Chi vươn tay nhặt
miếng ngọc bội bị dánh rơi, cười xin lỗi Liên Đình Vân: "Dọa đến Liên cô nương rồi, là tại hạ không phải."
Liên Đình Vân vốn không vui,
nhưng nhìn thấy người đến là Giản Hàn Chi thì nàng ta cũng không có phát tác, nàng khẽ vuốt ngực ổn định tâm trạng lại: "Không sao, chỉ là con
mèo này lao tới có chút đột ngột, ta cũng không bị thương, đại nhân
không cần tự trách."
Giản Hàn Chi nhìn miếng ngọc bội trong tay, trên mặt miếng ngọc xuất hiện một vết nứt
Thấy thần sắc hắn có chút khó xử, Liên Đình Vân hỏi: "Có gì không ổn sao?"
"Do con mèo này quá mức bướng bỉnh nên đã làm hỏng miếng ngọc bội của Liên cô nương rồi."
Nàng đưa tay tiếp nhận miếng ngọc bội, quả thực đã bị nứt ra.
Đang nhìn, đột nhiên Thập Hoan cảm thấy bả vai mình bị chụp, vừa quay đầu nhìn lại thấy Tần Vị Trạch đang đứng phía sau.
Vẻ mặt Thập Hoan hưng phấn chỉ về phía trước, Tần Vị Trạch theo tay nàng nhìn qua, nhìn thấy Giản Hàn Chi và Liên Đình Vân.
"Lần sau nhớ tìm chỗ nào chốn kỹ một chút, Bổn Vương ở lối vào bên kia đã có thể nhìn thấy ngươi dẩu mông rồi!"
"Vương gia cũng thật kì lạ, chỗ khác thì không xem, lại đi nhìn chằm chằm mông người khác! Hay là... Vương gia có sở thích gì đặc biệt?" Tức giận mà
trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng lại tiếp tục xem diễn.
Tần Vị
Trạch khẽ nhếch khóe miệng, tiểu nha đầu này đúng là không chịu thiệt
chút nào. Hắn cũng không nói gì, cũng nhìn qua phía bên kia.
"Ngọc bội này vô cùng độc đáo và tinh xảo, hẳn là Liên cô nương rất thích nó. Nhưng không biết Liên cô nương mua được miếng ngọc bội này ở đâu, Giản
mỗ cũng muốn mua một miếng giống vậy để đền lại cho cô."
Hắn nói
rất khẩn thiết, hơn nữa còn tươi cười ôn nhu, Liên Đình Vân nhìn đến có
chút ngượng ngùng. Tuy rằng nàng là một lòng thích biểu ca, nhưng nhìn
Giản Hàn Chi ngọc thụ lâm phong, nàng sao có thể không động lòng.
Nếu không phải trong lòng nàng đã có người, Giản Hàn Chi quả thực là vị phu quân số một.
"Ngọc bội này là lúc sinh nhật ta được tặng, Tĩnh Nam Hầu đưa quà, ta chỉ
nhìn thấy nó độc đáo nên mang theo. Hiện giờ nó hỏng rồi thì thôi, chỉ
là một khối ngọc bội, Giản công tử không cần để trong lòng."
Giản Hàn Chi nhìn về phía núi giả, bất giác giật giật, hắn biết Tần Vị Trạch mang Tiểu Hoan Tử tới là để nhìn trò hay này. Lần này so với sự bàn
tính của Vương gia lúc trước chỉ sợ là thất bại.
Vậy mà vẫn không thể biết được lai lịch của miếng ngọc bội, dù Giản Hàn Chi bày ra vẻ
mặt tươi cười làm cho người ta dỡ xuống phòng bị cũng không thể biết
được tin tức gì. Huống chi còn có con mèo trắng kia giúp đỡ. Aizz...
Không tính đến tên kia phải hi sinh nhan sắc, trong lòng Thập Hoan ít nhiều
có chút thất vọng, cũng may là nàng đã biết được những tin tức mà mình
cần.