Người ngoài nhìn thấy
cứ nghĩ là nàng chỉ đơn thuần đi dạo. Nhưng thực tế Thập Hoan lại đang
âm thầm ghi nhớ từng phố lớn ngõ nhỏ nơi đây. Sau khi vụ án hái hoa tặc
kết thúc, nàng sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
Nếu nàng hật sự muốn
rời đi, thì cần phải có lộ tuyến và lộ phí. Lộ phí nàng đã có, số bạc ở
cửa hàng ngọc khí kia xem như đã đủ. Nhưng lộ tuyến(*) lại không dễ lập
ra như vậy.
(*) Tuyến đường.
-----
Khi hoàng hôn dần buông xuống cũng là lúc Thâp Hoan về tới vương phủ.
Mới vừa vào đến sảnh ngoài nàng đã nhìn thấy vài gã sai vặt và bọn nha hoàn quỳ đầy ra đất. Mà Trúc Đào lại đang run rẩy quỳ phía trước.
Một người mặc váy dài màu hồng phấn ngồi ở bên cạnh, trên làn váy của người nọ có chỗ bị ướt, phía trên còn có chút xác lá trà. Trên hai má vốn dĩ
trang điểm xinh đẹp đang ửng đỏ vẻ phẫn nộ, trong đôi mắt to nhìn Trúc
Đào chằm chằm hiện lên vẻ chán ghét.
"Cẩu nô tài nhà ngươi, không có mắt à? Lại dám làm đổ nước trà lên người của biểu tiểu thư. May mắn
nước trà không quá nóng, nếu không ngươi có mười cái đầu cũng không đủ
đền tội.” Dứt lời, nha hoàn bên cạnh nữ tử áo hồng lại hung hăng đánh
vài cái lên người Trúc Đào.
Trúc Đào không nhúc nhích mà vẫn chịu đựng ả nha hoàn kia quở trách, vừa rồi nàng không cẩn thận bị vấp một
chút, kết quả lại làm đổ nước trà hất lên người biểu tiểu thư. Nàng cũng có giải thích, nhưng căn bản vị biểu tiểu thư này không nghe. Nàng vừa
khóc vừa chịu đựng ả nha hoàn kia đánh mắng mình.“Dừng tay!” Thấy ả nha hoàn kia lại giơ tay định cho Trúc Đào một bạt tai, Thập Hoan lập tức tiến lên ngăn cản.
Ả nha hoàn sửng sốt một chút, người tới chỉ là một gã sai vặt vừa đen vừa gầy, ả cất giọng khinh thường: “Ngươi là cái thá gì lại dám đến quản
ta. Nàng ta hất nước trà lên người biểu tiểu thư nhà ta, nếu Vương gia
có trách tội xuống, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?”
Thập Hoan
che chắn trước mặt Trúc Đào, nhìn ả nha hoàn chó cậy thế chủ, nàng cười
lạnh nói: “Còn ngươi là cái thá gì? Lại dám lên mặt ở phủ Ninh Vương hô
to gọi nhỏ, tự ý dùng tư hình?”
Liên Đình Vân đang ngồi ở một bên hờn dỗi, nàng vất vả từ Giang Nam đến thăm biểu ca, nhưng ai ngờ đã tỉ
mỉ trang điểm và chọn quần áo, toàn bộ bị nha hoàn này làm hỏng cả. Hiện tại lại có một gã sai vặt không sợ chết tới nữa, dám hô to gọi nhỏ như
vậy.
“Phản rồi, các ngươi đều phản rồi. Biểu ca không có ở đây
ngươi lại dám ức hiếp khách của chủ tử như vậy. Hôm nay ta sẽ thay biểu
ca dạy dỗ các ngươi cho tốt. Hương nhi, giáo huấn hắn cho ta.” Liên Đình Vân nghiễm nhiên xem mình như một nữ chủ nhân mà ra lệnh.
Ả nha hoàn thật sự muốn tiến lên tát Thập Hoan một cái. Kết quả Thập Hoan đã giơ tay lên tát Hương Nhi một cái trước.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tiểu Hoan Tử sẽ dám đánh nha hoàn bên cạnh biểu tiểu thư. Vị biểu tiểu thư này được người
nhà nuông chiều đã quen, từ trước đến nay không coi ai ra gì. Hôm nay
lại bị một gã sai vặt khiêu khích, Thập Hoan sắp toi rồi.
Lần này Thập Hoan dùng toàn lực nên tay nàng cũng bị đau. Nhưng loại người này
nếu không được giáo huấn, nàng ta sẽ càng khi dễ người hơn mà thôi. Nàng vừa mới thu tay về, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Tần Vị
Trạch: “Ai có thể giải thích cho bổn vương biết đã xảy ra chuyện gì
không?”
Liên Đình Vân không giống như tưởng tượng của nàng là đi
tố khổ với Tần Vị Trạch, ngược lại nàng ta đỡ Hương Nhi đứng lên, sau đó yên lặng đứng sang một bên gạt nước mắt, so với người ương ngạnh vừa
rồi thì như hai người khác nhau.
Tần Vị Trạch nhìn Thập Hoan lại đảo qua gương mặt sưng đỏ của Hương Nhi, ngồi ở ghế chủ vị, hỏi: “Là ai đánh?”
Giọng nói của hắn trầm thấp đều đều, làm người ta không đoán được tâm trạng của hắn.