"Máu lạnh vô tình, quỷ ích kỷ, máu lạnh vô tình, quỷ ích kỷ...." Những
lời nàng nói cứ xoay quanh trong đầu hắn. Trải qua nhiều ngày ở chung,
nàng vẫn nghĩ hắn là loại người như vậy, lửa giận trong lòng Tần Vị
Trạch đã lên tới cực điểm.
Dù giận cũng phải cười, ánh mắt hắn
tối tắm lạnh lẽo: "Bổn vương chính là ích kỷ như vậy thì sao? Những
người vô dụng, bổn vương hà tất phỉa lao tâm tổn sức? Những người khinh
ta, nhục ta, ta phải diệt trừ tất cả. Bổn vương chính là máu lạnh vô
tình, ngươi có thể làm khó dễ được ta? "
Hắn chính là không có một chút lòng từ bi. Chẳng lẽ thế gian này không có bất cứ thứ gì làm cho hắn động tâm hay sao?
"Một khi đã vậy, sau khi phá được vụ án này chúng ta đường ai nấy đi. Người
vô dụng như ta sẽ không lưu lại Ninh Vương phủ làm mất mặt vương gia"
Đối mặt với người vô tình như thế, nàng tuyệt đối không lưu lại vương
phủ.
"Rời đi..." Hắn cười lạnh: "Cả đời này ngươi đừng mơ tưởng." Lời vừa dứt hắn lập tức rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Thập Hoan nắm chặt tay. Nàng cho rằng Tần Vị
Trạch tuy rằng là người khó tiếp cận, nhưng ít nhất sẽ không máu lạnh
đến mức này. Nàng vẫn không rõ vì sao hắn đối với cô nương kia không
chút lưu tình. Chính là vì nàng ấy làm hắn bị thương sao. Vết thương kia chính vì cứu nàng mới bị thương, nếu đúng như nàng nói, thì trong lòng
nàng có một chút ái náy. Tần Vị Trạch đối với nàng có chút khoan dung,
có lẽ chỉ vì nàng đối với hắn còn hữu dụng. Hơn nữa Tần Vị Trạch với
nàng luôn có khúc mắt, cố ý dung túng nàng làm sai để dễ bắt nhược điểm
của nàng. Dù như thế nào, khi việc này kết thúc, nàng nhất định phải rời khỏi phủ Ninh Vương.-----
Khi Lữ Bất Chu nhìn thấy Tần Vị có
chút hoảng sợ, hắn cư nhiên ngồi ở thư phòng, mà máu từ vết thương cứ
nhỏ xuống, cũng không hề băng bó vết thương. Đã nhiều năm không bất cứ
người nào có thể làm Tần Vị Trạch bị thương, nhưng mà loại tình cảnh
này, Lữ không chu toàn vẫn không thể tưởng tượng.
"Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu máu? Linh Nhi có một ca ca như ngươi.... Ngươi chết
không quan trọng, Linh nhi của ta sẽ đau lòng!" Dù trêu chọc nhưng Lữ
Bất Chu vẫn sai người lấy hòm thuốc, nhanh nhẹn chữa thương cho hắn.
Tần Vị Trạch vẩn không nói một lời, yên tĩnh đến đáng sợ. Mà Tiểu Hoan Tử
không ở đây, trong lòng hắn cũng hiểu một ít. Trong lúc này không nên
nói bất cứ thứ gì, hắn đóng hòm thuốc định trở về. Còn chưa đi, Tần Vị
Trạch mở miệng nói: "Chuyện ta bảo ngươi tra thế nào rồi."
"Hàn
Thập Hoan tính cách hướng nội, bởi vì là con của thứ xuất, hơn nữa khi
xưa tướng quân hàng năm đóng giữ biên quan, nàng ở trong phủ chịu rất
nhiều xỉ nhục. Nhát gan lại sợ phiền phức nên cứ nhịn nhục như vậy Còn
nghe nói bị đưa cho Thái tử làm tiểu thiếp nên trốn đi, dù bị trói nhưng vẫn chạy thoát."
Tần Vị Trạch nhăn mày, Hàn Thập Hoan trước khi
chạy trốn và sau khi chạy trốn hoàn toàn như hai người khác nhau, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.
Mặc kệ mọi việc
ra sao, hắn sẽ khống chế tất cả. Từ hôm nay trở đi, hắn không cho phép
nàng có bất cứ bí mật nào che dấu hắn. Nếu nàng không để hắn biết, như
vậy hắn liền dựa theo phương thức của mình mà đối đãi với nàng.