Sáng sớm hôm sau Thập Hoan còn chưa tỉnh ngủ đã bị Tần Vị Trạch xách
lên. Mơ mơ màng màng đi theo hắn đến thư phòng. Giản Hàn Chi cùng Lữ Bất Chu đã sớm đã chờ sẵn ở đó.
Nhìn Thập Hoan mắt lim dim buồn ngủ, Lữ Bất Chu ra vẻ ghét bỏ, còn Giản Hàn Chi lại cười nhìn bộ dạng mơ màng của nàng.
Nhớ đến đêm qua Giản Hàn Chi đã biết được bí mật của mình, nàng lập tức
tỉnh táo. Tuy rằng nàng biết hắn sẽ không nói ra, chỉ là trong lòng vẫn
có một chút lo lắng.
Ra sức tránh trao đổi ánh mắt với hắn, vì nàng thật sự vẫn chưa suy nghĩ ra nển giải quyết vấn đề này ra sao.
Tần Vị Trạch rất hài lòng với thái độ của Thập Hoan đối với Giản Hàn Chi.
Chỉ vào cuốn sổ nhỏ trên bàn nói: "Đây chính là thân thế và bối cảnh của những cô nương bị hại, ngươi có thể xem qua trước."
Thập Hoan
thuận tay cầm lấy rồi lật lật, nội dung bên trong vô cùng tường tận.
Nàng nhìn, không nhịn được nhíu mày: "Những cô nương này đều mười tám
tuổi, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"
"Không những thế, sau khi sự việc xảy ra bọn họ không thể nhớ được dáng vẻ của tên hái hoa tặc kia." Giản Hàn Chi bổ sung.
Tần Vị Trạch gật đầu, quay sang Lữ Bất Chu: "Bất Chu, ngươi tra chuyện kia tới đâu rồi?"
"Bọn họ sở dĩ không nhớ rõ diện mạo của tên hái hoa tặc, bởi vì bị trúng một loại thuốc gọi là "Thập hương tán". Đây là thuốc không độc, chỉ là
trong khoảng thời gian ngắn sau khi ngửi phải thuốc này, sẽ bị mất ký
ức."
Thập Hoan là người đã học qua thôi miên, nàng biết rõ kí ức
sẽ không biến mất, chẵng qua là bị che dấu mà thôi. Chỉ cần não bộ không chịu tổn thương quá lớn, thì có thể thông qua thôi miên mà dẫn dắt
người ta khôi phục lại ký ức."Quả đúng là thế." Tần Vị Trạch không có
lấy một chút kinh ngạc, dường như hắn đã sớm đoán được điều này. "Thế
thì có biện pháp nào giải trừ được dược tính không?"
"Thuốc này
sở dĩ được gọi là "Thập hương tán", là bởi vì được nghiên cứu và chế tạo từ mười loại dược vật. Nhưng bởi vì mỗi loại thuốc sẽ sử dụng lượng
dược vật khác nhau, thế nên dược hiệu cũng sẽ không tương đồng. Loại
thuốc này thật ra vẫn có thể giải trừ, nhưng chỉ sợ yêu cầu thời gian
rất lâu."
Thập Hoan lắc đầu: "Không được, chúng ta không có nhiều thời gian như thế." Một khi thử nghiệm không thành công, thì không biết đến năm nào mới có thể bắt được tên hái hoa tặc.
"Giản đại nhân, phiền ngài đi tra một chút về xuất xứ của hoả lôi đạn." Thập Hoan biết
tuy thời này có hoả dược, nhưng việc chế tạo cũng giống như chế tạo phoá hoa, pháo trúc.
Hoả lôi đạn kia tuyệt đối không được chế tạo đơn giản như thế.
"Được." Giản Hàn Chi gật đầu.
Tần Vị Trạch không hề ngắt lời nàng, mà chỉ chuyên tâm nhìn bộ dạng nghiêm
túc ấy. Cẩn thận nghiên cứu từng trang sách, bút trên tay thỉnh thoảng
lại điểm trên mặt sách. Lúc sau răng trên khẽ cắn môi dưới, hơi nghiêng
đầu giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Phần còn lại chúng ta sẽ bắt đầu từ những cô nương kia. Lữ Đại thần y, ta cần một gói Nhuyễn cân tán." Lúc cần thiết nàng sẽ dùng Nhuyễn cân tán, để giúp những cô nương kia thả lỏng, trợ giúp cho việc thôi miên. Gói thuốc trước đã của cô đã dùng hết cho đôi dã uyên ương kia rồi, nên hiện tại phải yêu cầu hắn
lấy thêm cho.
"Phá án mà phải dùng đến Nhuyễn cân tán? Hay ngươi
muốn dùng với một người trong số chúng ta?" Thật ra hắn vô cùng chờ mong có một ngày Tần Vị Trạch bị trúng phải Nhuyễn cân tán.
"Nếu muốn dùng với các ngài thì không phải trực tiếp đánh ngất sẽ nhanh hơn sao." Nàng trêu chọc. "Những cô nương kia rất có khả năng là sẽ kích động,
dùng Nhuyễn cân tán sẽ giúp các nàng ấy bình tĩnh trở lại.
Tần Vị Trạch vẫn không nói chuyện, để nàng tuỳ ý sắp xếp tất cả, sai phái mọi
người. Thật ra hắn muốn nhìn thấy nàng vì muốn thắng cược mà có thể làm
mọi chuyện đến đâu!