Đột nhiên nghe thấy có người kêu tên nàng, thân thể Thập Hoan rõ ràng cứng đờ.
Nhưng mà biến hóa rất nhỏ này cũng không qua được đôi mắt Tần Vị Trạch. Biểu
tình mất tự nhiên kia hiển nhiên đã chứng minh tất cả.
Ánh mắt
Tần Vị Trạch dần dần trở nên u ám, vẫn luôn so sánh cái tên vừa rồi,
Thập Hoan… Tiểu Hoan Tử… Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Vẻ mặt
vẫn không thay đổi, hắn dừng bước chân lại, nhìn về phía người nọ. Chỉ
thấy người nọ mặc y phục màu xanh đen, đầu đội mũ ngọc, màu da ngăm đen, đôi mày hơi xếch, hai mắt sáng ngời có thần. Nhìn kỹ xuống, cặp mắt kia thật ra cũng có chút giống với Thập Hoan.
Thấy Tần Vị Trạch dừng lại, Thập Hoan cũng không thể không đứng lại theo. Nàng biết người này, hắn chính là ca ca nàng ở thời đại này – Hàn Thập Tuấn.
Lúc nàng vừa tỉnh lại sau khi đã xuyên đến đây, thấy mấy tên nam nhân lực lưỡng
đang đè nàng lại, buộc chặt nàng rồi ném lên trên xe ngựa, đưa đi làm
tiểu thiếp cho Thái tử. Mà mẹ cả nàng đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt
nhìn.
Một khắc trước khi nàng bị ném lên xe ngựa, nàng còn nhớ rõ đã nghe được ở phía sau đang có người điên cuồng gào thét tên mình, mà
cái âm thanh kia rất giống với thanh âm thanh của người trước mặt này.
Thấy Tiểu Hoan Tử nhìn Hàn Thập Tuấn như có bộ dáng suy tư, đôi mày của Tần
Vị Trạch dần dần nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
“Lui ra!” Tần Vị Trạch quát lạnh một tiếng, hắn không che dấu cảm giác bực bội ở trong lòng.
Nghe được giọng nói của Tần Vị Trạch, Thập Hoan lập tức hoàn hồn, vừa ngước mắt lên liền thấy mặt hắn tối sầm.
Sao lại tức giận, ai lại chọc tức tên hồ ly này rồi?
Nàng thành thật dịch nửa bước về phía sau, đứng ở phía sau bên phải Tần Vị Trạch.
“Hàn công tử miễn lễ.” Tần Vị Trạch giơ tay, sau đó liếc mắt nhìn Tiểu Hoan Tử bên cạnh.
Hàn Thập Tuấn đứng dậy, bắt đầu đánh giá gã sai vặt bên cạnh Tần Vị Trạch.
Bóng dáng của người này cực kỳ giống Thập Hoan, nhưng người này đang cúi đầu nên hắn không nhìn rõ được khuôn mặt. Chỉ nhìn thấy da mặt và làn
da trên tay rất đen.
“Người sai vặt này thật lạ mắt.” Hàn Thập Tuấn cố ý chuyển đề tài dời đến trên người gã sai vặt.
“Thô sử tạp dịch mà thôi, Hàn công tử vì sao lại cảm thấy hứng thú với gã
sai vặt của bổn vương vậy?” Hắn cười như không cười, căn bản không muốn
vòng vo.
Tất nhiên Hàn Thập Tuấn biết tính cách này của Ninh
Vương gia, hắn cười nói: “Chỉ là mỗi lần đều là Ngụy Đạt hầu hạ Vương
gia ra cửa, lần này đột nhiên thay đổi người, thần có chút tò mò thôi.”
“Thì ra là thế! Còn không nhanh hành lễ với Hàn công tử, đừng làm mất mặt
bổn vương!” Tần Vị Trạch nói với Thập Hoan. Hắn cố ý gọi nàng, trong
tiềm thức, hắn không nghĩ muốn cho Hàn Thập Tuấn biết quá nhiều chuyện.
Thập Hoan vẫn luôn nghe bọn họ đối thoại, trong lòng cũng có một chút khẩn
trương. Hàn Thập Tuấn cũng không phải kẻ ngốc, mà thái độ Tần Vị Trạch
lại không rõ ràng, hiện tại nàng hai mặt đều là thù địch.
“Tiểu
nhân tham kiến Hàn công tử!” Tiếng nói ồ ồ truyền đến, còn hơi chói tai
như vậy. Vốn dĩ Hàn Thập Tuấn có một tia mong đợi, hiện tại cũng thất
vọng.
Giọng nói của muội muội hắn uyển chuyển du dương, không có khả năng trầm đục lại khó nghe như vậy.
Mà biểu tình cô đơn kia của hắn bị Tần Vị Trạch thu hết vào đáy mắt.
Nàng nói chuyện như vậy, là cố ý cho Hàn Thập Tuấn nghe được âm thanh khó
nghe, vì nàng muốn cho hắn biết là gã sai vặt trước mắt hắn không phải
là người hắn muốn tìm!
Nghĩ đến đây, Thập Hoan vẫn là có một tia
cảm kích, rốt cuộc nếu thật sự bị Hàn Thập Tuấn hoài nghi, như vậy mới
là bắt đầu gặp phiền toái.
Thập Hoan suy nghĩ một chút, nhưng lần này bị Hàn Thập Tuấn “nhận nhầm”, đã cung cấp tin tức mấu chốt cho Tần Vị Trạch!