"Không có, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt màu đỏ của anh rất đẹp. Ít nhất...Lúc im lặng, càng rất hấp dẫn người khác."
"Đeo nó là vì thấy chơi rất thú vị mà thôi, dù sao đeo nó lâu sẽ hại cho
mắt." Thương Sùng nhếch môi, đặt khăn tay vào trong tay Sở Niệm.
Trầm ngâm một phút, anh hỏi: "Chuyện vừa rồi, em trách tôi sao?"
Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Tôi biết rõ anh làm như vậy, là vì tốt cho tôi."
Sở Niệm trả lời như vậy đúng là khiến Thương Sùng rất ngạc nhiên, trên
đường tới, anh đã nghĩ rất nhiều là cô sẽ tra hỏi mình, không ngờ bây
giờ anh đã nghĩ kỹ trả lời thế nào thì cô lại nói với anh như vậy.
Trong lòng anh dâng lên một làn sóng rung động khác thường, xa lạ lại làm cho anh cảm thấy trái tim ấm áp. Nhìn gò má cô, trong mắt hiện lên vẻ áy
náy.
"Em biết là tốt rồi, chỉ là tôi không ngờ, chuyện này sẽ làm em khó chịu đến vậy."
"Kỳ thật, ngay cả tôi cũng không ngờ bản thân sẽ như vậy." Sở Niệm thở dài.
"Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng biết rõ đạo lý ‘Lòng người khó dò’, ngoại trừ
Nhạc Du ra, tôi luôn rất lạnh lùng với bất kỳ
ai,--ll.q.,q,,,dô,,,,oonnnnn----bất cứ chuyện gì, tôi cảm thấy, làm như
vậy có thể bảo vệ mình. Nhưng trải qua chuyện lần này, tôi mới biết được rất nhiều chuyện đều là tôi đang lừa mình dối người mà thôi."
"Cả tin là bản năng của rất nhiều người mà thôi, em còn nhỏ, dễ dàng coi
người đối xử tốt với mình là bạn, điều đó rất bình thường."
Thương Sùng vuốt vuốt tóc cô, ánh mắt lay động theo những sợi tóc lộn xộn trên trán cô, anh nói: "Sao em không hỏi tôi, làm sao biết được mối quan hệ
của Mặc Vân Hiên và Tô Lực?"
"Không muốn hỏi, từ khi quen
biết anh tới nay, anh đều có cách làm việc riêng. Là chính anh nói, để
cho tôi học cách tin tưởng anh. Hơn nữa, tôi cũng đang làm theo lời anh
nói."
Thương Sùng cười nhẹ, đáp: "Hy vọng là như thế, song
nếu em cứ giấu diếm chuyện ở trong lòng, chẳng bằng hỏi hết một lần đi.
Em muốn biết cái gì, tôi đều có thể nói cho em biết."
Sở Niệm im lặng một hồi, mới mở miệng hỏi: "Thương Sùng, nếu như anh thích một người, anh sẽ làm thế nào?"
Thương Sùng nhìn cô, giống như nghe không hiểu ý của cô.
Sở Niệm nhìn anh một, lại cuống quít cúi đầu, vội nói: "Ý của tôi là, nếu
như anh phát hiện mình thích một người, anh sẽ gọn gàng dứt khoát nói
cho cô ấy biết hay là vẫn giấu tình cảm đó ở trong lòng?"
Thương Sùng suy nghĩ một chút, đáp: "Điều ấy phải xem mức độ yêu thích, nếu
như cảm thấy không phải là rất thích, hơn nữa cũng cảm thấy hai người
không có khả năng ở chung một chỗ, vậy thì để ở trong lòng, sau đó sớm
chặt đứt nó."
Sở Niệm thì thầm: "Nếu như có thể chặt đứt dễ dàng như vậy, vậy cũng tốt."
Thương Sùng nhướn mày, nghiêng đầu nhìn về phía cô, hỏi lại: "Em đã không đồng ý với cách nói của tôi, vậy tôi hỏi em, nếu là em, em sẽ làm thế nào?"
"Tôi sẽ nói cho anh ấy biết, --;;;lqlq,,,,..dôn,,,,,,nnnn.....cho dù anh ấy
không tiếp nhận tôi, tôi cũng cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với cứ bất an."
"Có lẽ vậy."
Thương Sùng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, trên mặt cũng mất đi vẻ
thoải mái trước kia, ngược lại thêm phần ưu thương trầm trọng.
"Trông tình yêu vĩnh viễn đều tốt đẹp, như sao trên trời, sáng chói còn hấp
dẫn ánh mắt người ta. Kỳ thật chẳng qua là thiêu thân lao đầu vào lửa,
nhóm lửa tự thiêu mà thôi."
Có lẽ ý thức được lời mình nói hơi nặng nề, Thương Sùng quay đầu cười cười với Sở Niệm, cố ý nói sang chuyện khác.
"Sao thế, em thích người nào sao? Phân không rõ là mình thật sự thích người
ta, hay là nhất thời xúc động nghĩ thưởng thức chính là thích?"
Sở Niệm mếu máo: "Tôi mới không hồ đồ như anh nói đâu, tôi thích một người, về phần người đó là ai.... ... Anh muốn biết sao?"
Thương Sùng gật đầu, nghiêng đầu nhìn cô không chớp mắt.
Đồng dạng, Sở Niệm cũng nhìn chằm chằm anh. Sau đó, ngay lúc Thương Sùng cảm thấy mình không kịp đợi đáp án nữa, bàn tay nhỏ bé của cô mới chỉ về
phía anh.
Thương Sùng ngừng lại, nhìn cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở của cô, trái tim bắt đầu nhảy lên.
Cô nói: "Người trong lòng em là anh."
Cô nói: "Cho dù ban đầu chính em cũng không tin, thế nhưng hơn một tháng
nay, em phát hiện không thấy được anh, chính mình lại nghĩ đến anh."
Cô nói: "Anh là người chẳng có ưu điểm gì, ngoại trừ tướng mạo khá ra thì
tính tình lúc lạnh lúc nóng, miệng lại độc lại
cay.--..lll,q,q,,dôn,,,,nnnn==-Chẳng những thường xuyên bắt nạt em, còn
hay châm chọc em nữa. Nhưng mà, thích chính là thích. Coi như cả người
anh đều là khuyết điểm, em vẫn thích anh."
Cô nói: "Còn nhớ
rõ em từng nói là: ‘Cho dù thích heo cũng sẽ không thích anh’ không?
Nhưng anh nói đúng, con người không đoán trước được tương lai, vĩnh viễn đừng nói lời quá cay độc."
Cô nói: "Thế nhưng em không hối hận, dù sao em đã làm con chó nhỏ rất nhiều lần rồi, thêm lần nữa, em sẽ không để ý."
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, giọng nói không mấy dịu dàng giờ lại vô cùng
dịu dàng. Cả người Thương Sùng đều dại ra, anh vừa mừng vừa sợ nhìn cô,
đôi mắt đen bắt đầu run run.
Thương Sùng không ngờ cô sẽ nói những lời này với mình, qua nhiều năm như vậy, mình vất vả lắm mới tìm
thấy cô. Một lòng đứng ở sau lưng cô, muốn đợi cô lớn lên một chút, sẽ ở cùng với cô.
Anh muốn hỏi có phải cô ngộ nhận cảm xúc với
anh là thích hay không, anh muốn hỏi, cô nói là sự thật sao? Thế nhưng,
lời nói đến bên miệng, anh lại như một đứa bé chưa biết mùi đời, không
dám nói ra khỏi miệng.
Anh cảm thấy cảnh tượng này là mình
đang nằm mơ, anh sợ mở miệng hỏi rồi, chính mình sẽ tỉnh lại. Thậm chí
sợ mình chớp mắt một, người con gái khiến mình yêu thương ngàn năm này
sẽ biến mất ngay trước mắt mình.
Thương Sùng nâng tay phải
lên, dè dặt đặt bàn tay lên gương mặt cô. Đầu ngón tay đang run rẩy, vẫn không chống lại được suy nghĩ muốn chạm vào cô của anh.
Sở
Niệm cũng không né tránh, cảm giác được đầu ngón tay của anh từ đầu lông mày trượt xuống đôi mắt, lại từ mắt đến tay sống mũi.
–ll,,,q,q,,,,dô,,,,,nn......Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một cơn đau
đến tê tâm liệt phế, giống như người đàn ông lạnh lùng, phúc hắc ở trước mặt này, giờ lại biến thành yếu ớt như thế.
Cô thấy anh như vậy, hốc mắt đều ươn ướt. Áp bàn tay lên mu bàn tay lạnh như băng của
anh, cô hỏi: "Thương Sùng, anh thích em không?"
Thương Sùng không nói, chỉ là ánh mắt nhìn Sở Niệm vô thức sâu thêm một phần.
Sở Niệm mặc kệ anh không đáp lời, hai tay ôm lấy mặt anh, nói: "Anh im
lặng, em coi như anh đã chấp nhận." Nói xong, cô nhanh chóng hôn lên mặt anh một. Không để cho Thương Sùng có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đứng
lên định bỏ chạy.
Chỉ là, mới chạy được hai bước, cô đã bị
người phía sau bắt được. Nhìn anh kéo mình vào lòng, lực đôi tay như
muốn hòa tan cô vào trong xương tủy.
Sở Niệm đã quên giãy
giụa, hai mắt trợn to nhìn anh cúi đầu xuống, nặng nề hôn lên đôi môi
mình. Làn môi lạnh lẽo không cho mình có cơ hội trốn thoát, bá đạo quấn
lấy lưỡi cô, điên cuồng mút thỏa thích.