Sở Niệm kỳ quái nhìn
Nhạc Du một, sau đó mới nói ra dưới ánh mắt khó hiểu của Mặc Vân Hiên:
"Hai người đừng hiểu lầm, mình và Tô Lực chỉ có quan hệ bạn bè, lại nói, tối nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, làm sao anh ấy có thể tới
tham gia chứ!"
"Vậy trước kia cậu nói người trong lòng cậu
là ai? Mình vẫn luôn cho là Tô Lực." Nhạc Du kinh ngạc trợn to hai mắt,
chẳng lẽ trước đây mình đã đoán sai sao?
Mặc Vân Hiên không nói gì, chỉ đứng ở một bên, như có điều suy nghĩ nhìn Sở Niệm.
"Lát nữa cậu sẽ biết." Sở Niệm cố làm ra vẻ thần bí, nhếch miệng cười một
tiếng, sau đó dời đề tài, hàn huyên cùng hai người bọn họ.
Trên hội trường bật điệu Waltz ưu nhã, được một lúc, Nhạc Du và Mặc Vân
Hiên đã ra khiêu vũ rồi. Sở Niệm lạc đàn, trong lòng bắt đầu tức giận,
lạnh nhạt từ chối vài nam sinh mời mọc. Không chớp mắt nhìn chằm chằm
cửa chính, đồ cũng không uống, cả người đứng như bức tượng.
Rốt cuộc, cửa lớn bị đẩy ra. Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo mặt nạ che nửa mặt, đi về phía Sở Niệm. Khóe môi anh mang theo ý cười đẹp
mắt, ánh mắt vẫn dịu dàng như thường ngày.
Chỉ tiếc khi đi đến trước mặt Sở Niệm, người đàn ông kia còn chưa kịp mở miệng, Sở Niệm đã lên tiếng trước.
"Tô Lực?"
Tô Lực giả bộ mất hứng, nhún nhún vai, đáp: "Không ngờ như vậy cũng vẫn bị em nhận ra."
Trên mặt cô đã không còn vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ vừa rồi, nụ cười nhàn nhạt vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được sự thất vọng của cô.
--,..,..,ll,,,,e....q,,,,uyy,,,,,don,,,,,,----Trong lòng Tô Lực không
khỏi đau nhức một chút, trong đôi mắt đen chợt lướt qua vẻ ảm đạm.
Anh nở nụ cười dịu dàng, nhìn Sở Niệm, hỏi: "Đang chờ người à?"
"Ừm." Sở Niệm gật đầu nhẹ, đôi mắt lại trôi về nơi khác.
Lần cuối cùng cô và Tô Lực gặp mặt đã qua một tháng rồi. Sở Niệm vốn cảm
thấy không có gì, nhưng khi gặp lại, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm
thấy hơi lúng túng.
Cô mất tự nhiên gãi gãi đầu, hỏi: "Đây là tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, bảo vệ ngoài cửa để anh vào thế nào vậy?"
"Là Hiệu trưởng trường em, dù sao vụ án của Bạch Oánh cũng do tôi xử lý, Hiệu trưởng trường em gửi thiệp mời anh đến đây."
Tô Lực vén những sợi tóc lộn xộn trên trán cô ra sau tai cô, cúi người
xuống, ghé sát vào cô, nói: "Sao thế? Không muốn gặp lại tôi sao?"
"Không phải, chẳng qua là cảm thấy có chút tò mò mà thôi." Sở Niệm không quá
quen với khoảng cách gần như vậy, theo bản năng nghĩ lùi lại một bước.
Nhưng chân còn chưa kịp bước, bên eo liền có thêm một cánh tay. Sở Niệm
nhíu mày, có chút buồn bực nhìn Tô Lực.
Tô Lực nhếch môi, nói: "Lâu như vậy không gặp, nhảy một điệu với tôi nhé?"
Sở Niệm muốn từ chối, nhưng nhìn những ánh mắt xung quanh, cuối cùng đành
gật nhẹ đầu đáp ứng anh. Tô Lực vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, về mặt
tình cảm thì cô lại không có cách đền bù cho anh. Nhảy một điệu xem như
bồi tội đi, dù sao cô cũng không thể khiến anh khó xử ở trước mặt nhiều
người như vậy được.
Nhắc tới cũng rất khéo, lúc Tô Lực kéo
Sở Niệm đi về phía sàn nhảy thì đúng lúc kết thúc một bài
nhạc,-...,q,q,,...d...,,,,,,ooooo------ rất nhiều người đều đi ra khỏi
sàn nhảy. Trong hội trường to như vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Một tay Tô Lực đặt ở trên vòng eo mảnh khảnh của Sở Niệm, một tay áp lên
tay phải của cô. Lẳng lặng nhìn cô bé ở trước mặt mình, thâm tình khiến
người khác hâm mộ.
Âm nhạc vang lên trong hội trường, Tô Lực khẽ mỉm cười với Sở Niệm đang có chút khẩn trương, nói: "Đừng lo lắng,
đi theo tôi là được."
Sở Niệm nghe lời gật đầu nhẹ, thân thể di chuyển theo bước chân của Tô Lực. Cho dù thoạt nhìn có chút lạnh
nhạt, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến cảm giác thấy hai người rất phù
hợp của mọi người.
Đang lúc mọi người xem đến nhập thần,
trong sàn nhảy đột nhiên nhiều thêm một người đàn ông. Anh mặc bộ vest
màu trắng hoàn toàn trái ngược với Tô Lực, trên mặt đeo chiếc mặt nạ màu đen đơn giản, khóe môi hơi nhếch. Khác biệt là ánh mắt của anh không hề đen như người bình thường, ngược lại là đỏ tươi quỷ dị. Phối hợp với nụ cười của anh, vô tình làm cho cả người anh nhiều thêm một phần quyến
rũ.
Nhìn anh không nhanh không chậm đi đến trước mặt Sở Niệm và Tô Lực, đám người trên hội trường rối rít hạ giọng nghị luận. Người
đàn ông không để ý đến giọng nói xung quanh, lạnh lùng nhìn Tô Lực, lại
dời mắt đặt ở trên người Sở Niệm.
Sở Niệm cũng ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhích tới gần anh, hỏi thử: "Thương Sùng?"
Mang theo mặt nạ màu đen, Thương Sùng gật gật đầu, khóe môi đầy ý cười vui vẻ sâu xa.
"Không ngờ em vẫn có thể nhận ra tôi, tôi còn tưởng rằng em đã sớm quên rồi."
"Còn làm kẻ ác cáo trạng trước, rõ ràng là anh đến muộn mà."
Sở Niệm tặng anh một nhìn khinh bỉ, nhón chân lên, tiến đến trước mặt anh, nói: "Không ngờ anh còn đeo đôi lens đẹp như vậy, màu sắc không tệ,
thoạt nhìn rất giống thật."
Nếu như đặt ở trước kia, Thương
Sùng chắc chắn sẽ không để cô quan sát mình ở khoảng cách gần như vậy.
–ll..q..q.,,,doonnnnnn-----Nhưng bây giờ.......Thương Sùng nhìn đôi mắt
càng lúc càng mờ nhạt của Tô Lực, nhếch khóe môi, hỏi cô: "Đẹp không?"
"Đẹp."
"Vậy cùng tôi nhảy điệu tiếp theo được không? Coi như trả sạch nợ nần trước đó của em."
Trong lòng Sở Niệm hơi kích động, cắn môi dưới giống như đang do dự. Đầu tiên là áy náy nói xin lỗi với Tô Lực vẫn đang trầm tư ở bên cạnh, sau đó
nâng tay đặt trên lòng bàn tay Thương Sùng.
Thương Sùng cũng không để Tô Lực có cơ hội nói chuyện, trực tiếp kéo tay Sở Niệm, ôm cô vào trong ngực.
Người ta đã bắt đầu khiêu vũ rồi, Tô Lực dĩ nhiên chẳng còn lý do ở lại trên
sàn nhảy nữa. Anh im lặng trở về hội trường, trong lòng yên lặng an ủi
mình, hai người bọn họ chỉ là khiêu vũ mà thôi.
Nhưng khi
bản thân trông thấy nụ cười trên mặt Sở Niệm, Tô Lực đột nhiên cảm thấy
cơ thể giống như bị rút sạch máu, chỉ còn lại cái lạnh thấu xương.
Tối nay cô ăn vận tỉ mỉ, có phải là vì người đàn ông kia không? Hóa ra sự
lo lắng của mình là đúng, người trong lòng Sở Niệm vẫn luôn không phải
là mình.
Còn tưởng rằng cô thích màu đen, vẫn là anh sai rồi. Màu sắc Sở Niệm thích sẽ thay đổi liên tục theo người đàn ông kia mà thôi.
Cầm lấy ly rượu trên bàn, Tô Lực đau khổ cười một tiếng, ngửa đầu uống sạch rượu trong ly.
Ôm lấy Sở Niệm, Thương Sùng đương nhiên không thể bỏ qua bất cứ biểu hiện
gì trên mặt Tô Lực,--...q.q,,,,...yyyyd,,,,,...oon,,,,,---khóe môi anh
thoáng qua vẻ tươi cười đắc ý, càng ôm chặt cô gái ở trong lòng hơn. Hít hà hương thơm trên tóc cô, trái tim lạnh lẽo đã lâu, rốt cuộc bắt đầu
nảy lên.
Anh nói: "Tối nay em rất đẹp."
Sở Niệm mím
môi mỉm cười, tối nay nghe rất nhiều người đều khen mình như vậy, nhưng
là, lúc chính tai nghe anh nói, trong lòng sẽ vui vẻ giống như ăn mật
ong, ngọt đến tận xương.
Hóa ra, chỉ cần thật sự thích một người, đối phương nói cái gì, trong lòng mình cũng sẽ có cảm giác.
Lần đầu tiên cô xấu hổ, đỏ mặt ở trước mặt Thương Sùng, ánh mắt như ngàn bong bóng vỡ vụn bay lóng lánh.
"Lần đầu tiên nghe thấy anh khen tôi, thật sự có chút không quen."
"Lời khó nghe không thể làm tổn thương em, lời êm tai cũng không cần ngày ngày treo ở trên
miệng."
"Cho nên, thầy Thương à, anh đang viện lý do cho sự bắt nạt tôi trước kia của mình sao?"