Sở Niệm khẽ mỉm cười, xoay người trở về, nhìn Hà Vinh đã bị dọa kha khá, cô mới nói: "Trước xin tự giới thiệu, tôi tên là Sở Niệm, nghề nghiệp
chính là bắt quỷ."
Hà Vinh gật đầu nhẹ, không để ý hình tượng dùng tay áo lau nước mũi, đáp: "Cô Sở, xin chào."
"Ông chủ Hà không cần khách khí, hiện tại nếu chúng ta đã là quan hệ khách
hàng, tôi cũng không ngại nói thẳng cho ông biết. Tôi nghi ngờ mấy vụ án mạng ở đây lúc trước, có quan hệ đến quỷ hồn."
"Vì, vì sao lại
nói như vậy?" Vừa nghĩ tới trong quán mình có quỷ, Hà Vinh sợ hãi vội
vàng rụt cổ, đôi mắt nhỏ hoảng sợ nhìn loạn bốn phía.
"Ông không
cần quan tâm cái đó, tôi đến nơi này, nhất định là có nguyên nhân của
tôi. Nếu ông chủ Hà còn muốn giữ quán này, ông sẽ phải làm theo lời tôi
bảo."
"Được, cô nói đi, tôi phải làm thế nào?"
"Năm phút sau đuổi người, trừ ông ra, vệ sĩ gì đó của ông cũng không được chờ ở đây."
Hà Vinh ngốc rồi, trợn to hai mắt, dùng ngón tay chỉ mình, hỏi: "Tôi phải ở lại đây?"
Sở Niệm gật đầu, đáp: "Đương nhiên."
"Không cần, tôi không cần ở lại đây." Muốn bản thân gặp thêm thứ đó nữa, đánh chết ông ta cũng không cần!
Thấy Sở Niệm còn nhìn mình, Hà Vinh vội nói tiếp: "Tôi có thể thêm tiền,
tăng thêm đều không sao cả, chỉ cần cô đừng bảo tôi ở lại đây."
"Quán này là của ông, sao ông có thể bỏ mặc chứ?" Sở Niệm hừ lạnh một tiếng.
"Tôi không cần quán này nữa, được chưa, dù sao tôi cũng không thể ở lại đây, tôi không muốn thấy những thứ đó, tôi kinh sợ rồi."
Lá gan của ông ta vốn rất nhỏ, mới vừa rồi bị con quỷ mập kia hù dọa,
không ngất đi đã xem như quá may mắn. Thật
vất vả tỉnh lại, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh, người phụ nữ này
lại kêu mình đợi ở đây xem một con quỷ khác, đó rõ ràng là muốn mạng của ông ta mà. Đáng thương hít hít mũi, nhướng mày, bộ dạng lại muốn khóc
lên.
Sở Niệm nhíu mày, phụ nữ khóc, cô đã rất không thích, huống
chi đây là một ông chú. Vừa rồi cô bảo Hà Vinh ở lại, chỉ vì hù dọa ông
ta một chút. Nhìn khối thịt béo trên mặt ông ta run run vì khóc thút
thít, Sở Niệm liền chán ghét thở dài.
"Thôi, ông có thể đi, nhưng phải để lại cho tôi một phục vụ nữ, hơn nữa, giá tiền tăng gấp bội."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tôi sẽ tìm cho cô một cô gái cơ trí,
sau đó tôi lập tức chuyển tiền cho cô." Hà Vinh mừng rỡ, vội vàng từ
trên ghế salon bò dậy. Đối với ông ta mà nói, chỉ cần đừng để cho ông ta đợi ở đây, còn người khác thì mặc kệ.
Thấy Sở Niệm gật đầu, ông
ta nói tiếp: "Vậy tôi đi trước, tôi sẽ đóng cửa hộp đêm." Nói xong, cũng không kịp lau nước mắt, mang theo giày da rồi bỏ chạy.
Sở Niệm
có chút cạn lời, đi ra ghế dài, ở đại sảnh tìm vị trí ngồi xuống. Nhìn
đám bảo vệ đã đưa người ra hết, chỉ còn lại một cô gái trẻ đang ở trong
quầy bar, thu dọn đồ đạc. Lúc này mới hướng về phía Thương Sùng, ngoắc
ngoắc ngón tay, ý bảo anh có thể tới bên cạnh mình rồi.
Thương Sùng cười cười, cầm túi nhỏ mà Sở Niệm để ở bên cạnh mình, đi tới.
"Làm xong rồi à?" Thương Sùng đưa túi cho cô.
"Đó là đương nhiên, Sở Niệm ra tay, gạo xay ra cám." Sở Niệm cười hắc hắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đắc ý.
"Vậy cô gái kia thì sao?" Thương Sùng chỉ vào cô gái nhỏ đang đợi ở trong quầy bar, nhíu mày.
"Em không định dùng cô ấy để dụ quỷ đó chứ?"
"Tôi biết rõ làm vậy hơi thất đức nhưng hết cách rồi. Nơi này trừ anh và
tôi, không có ai biết bắt quỷ nữa. Hơn nữa anh
cũng biết, quỷ hồn ở lâu trên người sẽ ảnh hưởng đến cơ thể." Sở Niệm
nhún vai, cái miệng nhỏ nhắn rất vô lương tâm nhếch lên.
Kỳ thật
với thể chất của mình, coi như cô giấu đi hơi thở, cũng không thể có quỷ hồn nào nhạp vào cơ thể cô được. Thương Sùng thì được, nhưng bị quỷ hồn nhập vào cơ thể, ít nhiều gì cũng sẽ tổn thương đến linh hồn người
sống.
Coi như cô ích kỷ đi, cô không muốn làm cho Thương Sùng bị như vậy, cho dù chính cô cũng không biết là vì sao.
Sở Niệm nhìn thoáng qua cô gái kia, trong mắt chợt thoáng qua vẻ áy náy.
Cô nói: "Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ cho cô ấy uống một ít thứ, chỉ cần
chúng ta nắm chắc thời gian, thân thể cô ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Thương Sùng hít vào một hơi, nâng tay sửa sang tóc mái lộn xộn trên trán cho
cô. Vừa định mở miệng, chỉ thấy Sở Niệm ngáp lên. Anh nhíu mày, hỏi:
"Mệt à?"
Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Không có, vừa rồi tên khốn kiếp
Hà Vinh kia cho tôi uống một thứ. Có thể là dược lực ảnh hưởng nên hơi
mệt. Song không có gì đáng ngại, tôi không dễ dàng gục đâu."
"Ông ta bỏ thuốc em ư?" Thương Sùng nhíu chặt mày, trong mắt thoáng qua màu đỏ.
"Chắc là thuốc mê đi, anh đừng lo lắng, loại thuốc đó chỉ như thuốc ngủ với tôi thôi, ngủ một giấc thì tốt rồi. "
"Em chắc chứ?"
"Tôi chắc."
Sở Niệm lấy một cái dây buộc tóc từ trong túi ra, vừa buộc mái tóc dài của mình lên, vừa dùng cùi chỏ đụng đụng Thương Sùng, nói: "Đừng chậm trễ
nữa, anh mang cốc đồ uống này cho cô ấy uống đi.
Mau bắt đầu làm việc còn về nhà thôi."
Thương Sùng nhìn cô mấy
giây, vừa trách cứ vừa bất đắc dĩ thở dài. Đặt áo vest ở trên một băng
ghế dài, cầm ly nước trái cây kia đi về phía quầy bar.
Cô gái trẻ bên trong quầy bar vốn đang buồn bực vì sao ông chủ lại cho đóng cửa
sớm, còn hào phóng hiếm thấy, không hề nói gì, cho mình một ngàn đồng
làm thêm giờ.
Đối với một nam một nữ vẫn còn ở đây, nếu ông chủ
đã không dặn dò, cô đương nhiên không được đến quấy rầy. Đang bận rộn
dọn dẹp đồ, chỉ thấy người nam kia đi đến trước mặt mình, nói cái gì mà
muốn mời mình đồ uống.
Ánh mắt của anh quá lạnh lùng, nhưng bộ
dạng vô cùng dễ nhìn. Thậm chí, so với minh tinh cô thấy trên truyền
hình, còn đep trai hơn rất nhiều.
Cô gái có chút khẩn trương, dè
dặt uống hết ly nước trái cây. Vừa định nói với anh tiếng cám ơn, người
đàn ông đó đã đi rồi. Cô gái có chút thất vọng, bĩu cái miệng nhỏ nhắn
tiếp tục công việc dở dang.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng
phút, Sở Niệm và Thương Sùng vẫn ngồi nguyên tại chỗ nhìn cô gái
kia. Chỉ là rượu trên bàn đã không còn, mặt bàn
trống chỉ đặt một cái hộp vuông.
Rốt cục kim chỉ nam bên trong hộp đã bắt đầu chuyển động, Sở Niệm hạ thấp giọng, cúi thấp đầu nói: "Đến rồi."
Thương Sùng gật đầu, nhanh chóng lấy một cái ly đã chuẩn bị xong từ trước ở
bàn bên, đặt ở trước mặt Sở Niệm. Hai nguời trò chuyện, bình tĩnh như
không có gì phát sinh cả.
Mấy phút sau, cô gái trẻ bên trong quầy bar đột nhiên té xỉu, Sở Niệm cũng tùy theo nằm bò ở trên bàn rượu. Đèn đóm trong quán tắt hết, trong màn đêm chỉ còn lại mình Thương Sùng.
Thương Sùng rất thong thả, từ trong túi áo trên móc một điếu thuốc ra rồi châm lửa, tìm một tư thế thoải mái, mặt hướng về phía quầy bar.
Đột nhiên đèn sáng, phương hướng là ở chỗ quầy bar, nhưng chùm ánh sáng đó lại chiếu vào sàn nhảy phía sau quầy bar.