Ở trong mắt Thư Tiếu Nhi, Sở Niệm chính là nữ nhân mà ả hận nhất trên thế giới này, là kẻ địch mà mỗi ngày ả đều ước gì chết đi.
Rõ ràng, suốt 700 năm qua, người bên cạnh làm bạn với Thương Sùng thời
gian lâu nhất chính là mình. Nữ nhân kia, cái gì cũng không làm lại còn
quên toàn bộ quá khứ giữa hai người…
Dựa vào cái gì mà cô ta có được tình yêu của hắn?! Dựa vào cái gì mà cô ta chiếm giữ vị trí sâu nhất trong lòng Thương Sùng?
Mình chỉ muốn được ở bên người hắn mà thôi… chỉ vì Sở Niệm nên tướng quân mới hết lần này tới lần khác nhốt mình ở ngoài cửa!
Cảm giác ghen ghét mãnh liệt khiến Thư Tiếu Nhi đổ hết mọi tội lỗi và bất
công lên Sở Niệm, không e ngại sẽ bị bỏ mạng, chỉ cần có thể khiến cho
Sở Niệm sống không được, chết chẳng xong thì Thư Tiếu Nhi cảm thấy vô
cùng mãn nguyện rồi!
Đôi mắt xanh lục đầy nước mắt, Thư Tiếu Nhi buồn bã cười… thế nhưng không hề khiến cho Thương Sùng thương cảm.
“Chỉ cần ngươi nói cho ta, Sở Niệm hiện tại ở đâu, ta sẽ tạm tha cho ngươi.
Thư Tiếu Nhi ngươi rõ ràng tính tình ta, không cần vọng tưởng nói dối ở
trước mặt ta!”
Thư Tiếu Nhi cố gắng cười, ả nhìn Thương Sùng rồi lặng lẽ đáp khiến hắn thật không thể tin được.
“Giết ta… Ta sẽ khiến… ngươi không tìm lại được ả…”
Lửa bạo nộ bùng cháy trong mắt Thương Sùng, từng tia máu đen ngòm trong nháy mắt lan khắp khuôn mặt hắn.
Răng nanh mọc dài… chân thân Hạn Bạt hiện ra, không phải là ác chiến thì chính là ác linh bị diệt vong.
“Thà chết không nói sao?” Tay trái hắn vung ra, trong nháy mắt xuyên thủng
ngực Thư Tiếu Nhi. Chất lỏng ẩm ướt dính dính theo cánh tay hắn chảy
dài, hiện tại Thương Sùng mang dáng vẻ lạnh lùng vô tình khiến người
người sợ hãi.
“Dù cho ta không tìm thấy Sở Niệm, cũng sẽ không cho ngươi được chết tiện nghi như vậy. Thư Tiếu Nhi, ngươi muốn thoát không dễ dàng như vậy!”
Nội đan đã xuất hiện vết nứt, Thư Tiếu Nhi toàn thân vốn trắng nõn nay vì vết thủng trên ngực mà trở nên bị nhuộm đỏ.
Nội đan bị hủy, ả sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Ả hiểu rõ Thương Sùng vì sao chưa động thủ… muốn tra tấn ả, vì sao lại không trực tiếp
giết chết ả chứ?!
Đau đớn dồn dập khiến ả không còn cảm nhận được
cảm giác tê tâm liệt phế. Cúi đầu nhìn cánh tay còn đang cắm vào đâm
thủng ngực mình, Thư Tiếu Nhi buồn bã cười, nhắm hai mắt, nói khẽ với
Thương Sùng một câu cuối.
Thương Sùng nhíu mày, vừa định ngăn lại nhưng mà… ‘bùm’ một tiếng.
Không còn kịp nữa.
Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang ở trong phòng ngủ đối diện nghe thấy tiếng động trong phòng thì vội vàng chạy lại phá cửa xông vào.
Nhìn thấy trên giường bầy nhầy máu thịt rắn kinh tởm… Cẩm Mặc nhíu mày, đi
tới chỗ Thương Sùng vẫn chỉ quấn khăn tắm ngang hông mà hỏi.
“Vậy… người hồi tối trở về cùng người là ai…” Hoa Lệ tựa hồ ý thức được tính
chất nghiêm trọng, nghiêm túc nhìn đống hỗn độn trên giường, dường n hư nghĩ thông, mở to hai mắt. “Chẳng lẽ người ban nãy chính là… Thư Tiếu
Nhi?”
Thương Sùng lạnh mặt t gật đầu, hắn hiện tại trừ bỏ lo lắng
an nguy Sở Niệm trong lòng cũng chính là suy nghĩ tới câu nói trước khi
chết Thư Tiếu Nhi nói.
Đôi mắt đỏ biến lại bình thường, hắn cầm lấy quần áo trên ghế, xoay người vào buồng vệ sinh.