“Chẳng lẽ không phải sao?” Sự lạnh lẽo trong mắt Thương Sùng đủ để biểu đạt tất cả.
“Không phải.” Thư Tiếu Nhi mặt vẫn đầm đìa nước mắt đột nhiên cười, ả vừa
thống khổ lại vừa tự giễu lắc đầu. Một lúc sau mới đáp Thương Sùng: “Ba
năm bị cầm tù tại Kỳ Lân Sơn, Tiếu Nhi từ sợ hãi sau dần trở nên mê
luyến tướng quân.”
“Đúng là nhờ có ma khí của người
mà Tiếu Nhi mới hóa thành hình người được, nhưng mà thật sự trong lòng
Tiếu Nhi có người! Nói dối hết lần này tới lần khác ư? Tướng quân, vì
sao qua nhiều năm như vậy mà người vẫn không nhìn thấy điểm tốt của Tiếu nhi?”
Đối mặt với Thư Tiếu Nhi đau lòng ủy khuất nhưng mặt Thương Sùng vẫn vô cảm làm thật đúng là làm người ta khổ sở.
Giống như đau lòng đến rạn vỡ trong lòng, trong ánh mắt rưng rưng của Thư Tiếu Nhi xuất hiện một mạt hung ác quyết tuyệt.
Ả giương mắt lên, dùng đôi mắt đỏ bừng đẫm nước nhìn Thương Sùng. Thư
Tiếu Nhi hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Tướng quân, nữ nhân kia thật sự
đối với người quan trọng như vậy sao?”
Thương Sùng không nói, tựa hồ đang chờ đợi ả tiếp tục.
“Ngày hôm qua buổi sáng thật sự ta gặp qua cô ta, tuy người không tin, nhưng
thật sự chỉ là trùng hợp. Lần đầu tiên gặp gỡ người con gái mà người
luôn hoài niệm, Tiếu nhi ngoại trừ ghen ghét nhưng đồng thời cũng thực
khiếp sợ.”
“Nhưng mà tướng quân… cô ta đã không nhớ
rõ mọi chuyện trong quá khứ không phải sao?” Thư Tiếu Nhi châm chọc
cười, ả thật sự bắt đầu chờ mong ngày cô ta rời khỏi tướng quân. “Phàm
nhân trải qua sinh tử luân hồi, một chén canh Mạnh bà liền rửa sạch
những ký ức trong quá khứ. Nước sông Vong Xuyên lưu luyến sớm tại mấy
ngàn năm trước cũng đã không còn tồn tại nữa, tướng quân, người xác định nàng vẫn là người mà đã yêu tướng quân khi xưa sao?”
Tướng mạo tương đồng cũng không thể nói lên rằng cô ta vẫn là người mà lúc
trước tướng quân thâm ái khi xưa, tướng quân, người hao hết tâm tư giữ
cô ta bên mình, thật sự đáng giá sao?
Sự ôn nhu của
người trước giờ không bao giờ thay đổi vì bất cứ việc gì, nhưng mà bàn
đá thì vẫn là bàn đá, nhưng cành lá hương bồ thì không còn là cành lá
hương bồ khi xưa.
Cây hương bồ: mấy cây như cỏ
lác, bồn bồn này nọ đều thuộc họ hương bồ... đơn cử hình ảnh hương bồ -
cỏ nến - đồi cỏ hồng Đà Lạt nè nhà m ình ơi
Trước giờ, ‘có đáng giá hay không’ bốn chữ này đều là Thương
Sùng dùng để hỏi người khác. Nhưng hiện tại đến phiên người khác dùng để hỏi hắn, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác mơ hồ kỳ quái.
Không phải bởi vì tình cảm của mình đối với Sở Niệm tâm không đủ kiên định,
hơn nữa hắn Thương Sùng cũng trước nay đều không phải một người hay so
đo ai trả giá nhiều hơn ai với cô.
Đau khổ tìm kiếm nàng mấy ngàn năm, Sở Niệm từ trước đến giờ vẫn là mục tiêu duy nhất để Thương Sùng tồn tại.
Chính là tạo hóa trêu người, hắn là Hạn Bạt, Sở Niệm là đuổi ma nhân…
Thân phận khác nhau như trời với đất như vậy vẫn là cây kim vừa nhọn vừa
cứng đâm vào trong nơi sâu nhất trong lòng hắn, muốn hoàn toàn loại bỏ
để có thể cuồng nhiệt yêu thương, nhưng lại không thể mà cứ làm con tim
đau nhói.
Mọi việc bị bại lộ đã là việc trong dự
định, đặc biệt là khi đã có người cố tình đưa manh mối cho Sở N iệm!
Thương Sùng không biết Sở Niệm đã biết được bao nhiêu từ Thư Tiếu Nhi,
hắn cũng không biết ả đang tính toán cái gì. Khuôn mặt thâm trầm nhìn
Thư Tiếu Nhi cười khẽ, Thương Sùng tỏa ra áp khí dọa người:
“Thư Tiếu Nhi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Tiếu Nhi chỉ muốn cho tướng quân nhìn thẳng vào sự thật, ngài rõ ràng hiểu
một khi máu của đuổi ma nhân bị ô uế thì kết cục của cô ta sẽ không chỉ
đơn giản là chết mà thôi.”
“Hạnh phúc do trộm mà có
thì dù người không tính, nhưng cũng đều là trộm mà có. Tướng quân, người cùng cô ta… đã sớm định rõ không phải cùng một loại người.”
Có lẽ bởi vì việc hắn không muốn nghĩ tới nhất lại bị Thư Tiếu Nhi vạch
trần nên Thương Sùng giận tím mặt. Đầu ngón tay đen ngòm như lưỡi đao
chém sắt chém bùn sơi siết lại, cổ trắng nõn của Thư Tiếu Nhi đã lập
tức ràn rụa máu tươi.
Giọng hắn lạnh lẽo kết hợp cùng đôi mắt đỏ tươi dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, Thương Sùng nói: “Ta cùng
nàng có cùng một loại người hay không thì Thư Tiếu Nhi ngươi cho rằng
mình có tư cách bình luận sao?!”
“Tiếu Nhi chỉ là ăn
ngay nói thật mà thôi.” Móng tay bấm vào lòng bàn tay thật mạnh, Thư
Tiếu Nhi biết chỉ cần Thương Sùng dùng thêm một chút thì động mạch chủ
sẽ bị đứt hoàn toàn. Dù sao mọi việc đã tới mức này, Thư Tiếu Nhi cảm
thấy dù chết cũng phải nói rõ mọi việc với hắn!
Không chút giãy dụa nhìn thẳng vào mắt Thương Sùng, giọng ả rất nhỏ nhưng
cũng thật rõ ràng. Truyện do Meo_mup edit và đăng trên g a cs a ch . c o m và FB meomup153.
“Phàm nhân thọ mệnh là vô cùng
ngắn ngủi, nhưng tướng quân à, trên thế gian này không có một lời nói
dối nào có thể giấu kín mãi mãi.”
“Cho dù hai người đã từng hoạn nạn có nhau, cùng trải qua sinh tử, nhưng hiện tại mà nói, trước giờ cô ấy chưa từng biết tới.”
“Tại sao tướng quân còn chấp mê bất ngộ chứ? Chẳng lẽ nhất định phải chờ tới khi mọi việc bại lộ thì người mới chịu tỉnh lại hay sao?!”
“Câm miệng cho ta!” Thương Sùng cắn chặt răng, gầm nhẹ như dã thú đang phẫn
nộ. “Chọn lựa của ta thế nào, ta làm thế nào cũng chẳng có quan hệ với
ngươi! Thư Tiêu Nhi ngươi cho rằng ta không biết tâm tư ngươi sao? Châm
ngòi ly gián, ngươi đúng là biết cách chơi mà!”
Có lẽ là bởi vì nữ nhân này trước nay đều không có dùng thái độ quá cương
nghị như vậy đối diện chính mình, Thương Sùng mím môi mỏng, khóe mắt hơi hơi nheo lại. “Ta chỉ hỏi lại ngươi một lần, ngươi nói hay là không!”
Thư Tiếu Nhi trầm mặc, vài phút sau mở miệng: “Tiếu nhi không biết tướng
quân người muốn biết cái gì, cũng không biết chính mình phải nói cái
gì.”
“Nếu không biết từ đâu mà nói thì, ta hỏi, ngươi đáp.” Thương Sùng dùng hắc khí trên người chế trụ Thư Tiếu Nhi ngừng
lại tại chỗ, thả lỏng cổ ả, xoay người ngồi lại trên giường.
Thương Sùng nói: “Không cần có ý đồ muốn nói dối cho có lệ với ta, Thư Tiếu Nhi… ý của ta ngươi rõ chưa?”
“Tiếu nhi minh bạch.” Ma khí quấn quanh thả lỏng cùng làm Thư Tiếu Nhi hô hấp thông thuận một ít, ả rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Tướng quân… Người hỏi
đi.”
“Thứ nhất, mục đích chân chính của ngươi lần này tới Mộ Thành là cái gì?”
“Tìm tướng quân, sau đó tìm mọi cách ở lại bên người của người.” Hiện tại
Thư Tiếu Nhi phải thẳng thắn thành khẩn hơn bất cứ khi nào, không phải
vì sợ Thương Sùng sẽ giết ả, mà là cảm thấy rất nhiều việc thật sự không cần phải giấu diếm nữa.
Thương Sùng rõ ràng đối với
câu trả lời của ả như vậy mà bán tín bán nghi, ánh mắt thâm trầm nhìn
Thư Tiếu Nhi, hắn giật giật khóe môi, hỏi tiếp nói: “Đây là ý của ngươi
hay là có ai khác sai sử ngươi làm như vậy?”
“Người khác? Tiếu nhi không rõ ý tứ tướng quân.”
“Ngươi và ta tách ra gần ngàn năm, nếu không có kẻ kêu ngươi tới tìm ta, Thư
Tiếu Nhi, ngươi cho rằng ngươi hiện tại sẽ xuất hiện ở trước mặt ta
sao?”
Nếu hai người đều quyết định đem nói rõ ràng, Thương Sùng cảm thấy lãng phí thời gian quanh co lòng vòng đều vô nghĩa.