Thân phận Hạn Bạt cũng là ngay khi vừa nhìn thấy Thương Sùng thì Ngôn Thanh Chi đã nhìn ra. Cô gái trừ ma ở bên cạnh hắn xem tuổi tác và khí
lực thì có vẻ là linh lực cũng không quá mạnh.
Gã không muốn lấy cứng chọi cứng với bọn họ, hơn nữa… gã cũng chỉ muốn thêm một nét cho công đức của mình thôi.
Chỉ cần một nét…… không hơn, không kém.
Nếu là người thường ở trường hợp như vậy, nhất định sẽ cảm thấy việc chọc
giận đối phương là các h làm ngu xuẩn, hơn nữa là hành động tự tìm đường chết.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt Ngôn Thanh Chi, mắt hắn sau cùng có chút ý cười.
Mặc kệ là ở thời cổ đại, hay là ở xã hội hiện đại này, Thương Sùng đều mang dáng vẻ cao cao tại thượng, ngước nhìn hết thảy quân chủ. Ngoại trừ Sở
Niệm có thể khiến hắn ôn nhu, và thiện lương đối đãi người ngoài thì
không có việc đó tồn tại.
Hắn thích là chúa tể, hơn nữa cũng mang
thói quen chúa tể. Chưa bao giờ có ai dám đặt điều kiện với hắn cũng như hắn sẽ không cho bất cứ ai có tư cách đặt điều kiện với mình.
S là như thế, Liên Lí Tinh này cũng thế.
Không quan tâm tới việc ngươi đã sống mấy trăm năm, cũng không quan tâm ngươi có phải là thủy tổ của một gia tộc chuyên dùng độc hay không, dám chạm
tới điểm mấu chốt của ta, vậy thì kết cục sẽ không được tốt!
Nhàn
nhã bắt chéo hai chân, Thương Sùng lạnh lùng cười có chút buồn bã: “Theo ta biết, ngươi trước cũng là một thư sinh nghèo ở nơi này, vì một nữ
nhân đã luân hồi chuyển thế, từ bỏ thời gian nhiều như vậy, ngươi cảm
thấy đáng giá sao?”
“……” Ngôn Thanh Chi mím môi, chậm rãi nhìn xuống.
“Dung hợp với yêu thụ có thể làm cho ngươi bảo tồn thần trí, năng lực đại, tu vi cao, đúng là nhiều vong linh đều mong muốn vậy. Nhưng trên đời này
không có chuyện có được cả cá và tay gấu cùng lúc đâu, ngươi có được
điều này thì cái giá ngươi phải trả cũng lớn…hơn rất nhiều so với điều
này đúng không?” Thương Sùng trào phúng nhìn Ngôn Thanh Chi, cảm xúc
trên mặt gã, thật đúng là làm cho hắn vừa lòng.
Ngôn thanh chi nhíu mày, hai ban tay trước mặt nắm chặt.
“Thương tiên sinh, ta không cảm thấy ta cùng ngài không hề có bất đồng. Ngài
không phải cũng vì tìm kiếm vị cô nương bên trong kia, mới có thể ở nhân thế lưu lại lâu như vậy sao?”
Thương Sùng cười, vươn ngón trỏ đặt ở trước mặt. “Nhưng ngươi đã quên ta trước giờ không bị ai khống chế.
“…” Ngôn Thanh Chi cứng đờ cả người.
Thương Sùng nói: “Ta không cần vì hồi báo liên lí tinh, mà hàng đêm phải thúc
đẩy nhân duyên cho người khác. Ta cũng không cần vì ước định cùng liên
lí tinh, canh giữ ảo cảnh trăm năm, một bước đi không đi đâu.”
“Nếu lúc trước ngươi không lựa chọn con đường này, thì có lẽ ngươi cũng đã
có thể gặp được người trong lòng nơi địa phủ. Đối với ta mà nói, mấy
trăm năm quả thật chỉ như một giây lát mà thôi. Nhưng mà…” Thương Sùng
ngước nhìn Ngôn Thanh Chi sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. “Thư sinh
ngươi có bao giờ nghĩ tới, người trong lòng ngươi đến giờ cũng đã luân
hồi mấy chục lần.”
“Thương Sùng ta xác thực đã trả giá ngàn năm đi tìm người ta yêu. Nhưng ta và ngươi không giống nhau, ta có năng lực
khiến nàng yêu ta thêm lần nữa. Chúng ta đặt giả thiết, cho dù ngươi có
thể đi ra khỏi ảo cảnh này, chỉ bằng vào bộ dáng vong hồn này của ngươi, người mà ngươi tâm tâm niệm niệm… sẽ không sợ ngươi sao?!”
HIện
thực chính là tàn nhẫn như vậy, một chén canh Mạnh bà sẽ khiến ngươi
quên hết những yêu thương từng có. Vài thập niên luân hồi, mấy trăm năm
trôi qua. Cho dù trước đây nàng vì ngươi, từ bỏ tánh mạng. Đáng tiếc
hiện tại, nàng sẽ không nhớ rõ ngươi chút nào.
Thương Sùng kết thúc câu nói làm cho Ngôn Thanh Chi đứng trong đại sảnh hoàn toàn sụp đổ.
Hắn nghĩ rằng chỉ cần thêm một nét lương duyên này nữa hắn sẽ hoàn thành
ước định cùng liên lí tinh, hắn có thể rời khỏi nơi này mà đi tìm người
hắn yêu thương. c
Tuy rằng không biết nàng hiện tại sẽ biến thành bộ dáng gì nhưng mà với Ngôn Thanh Chi hắn cũng chỉ muốn được nhìn thấy nàng lần nữa mà thôi.
Lúc trước không thể bên nhau, lúc trước
sinh ly tử biệt. Lúc trước tìm kiếm không được nàng, lúc trước vì chờ
nàng, cùng liên lí tinh định ra khế ước.
Chính mình vì tìm nàng,
ước chừng đã qua mấy trăm năm mỗi một ngày đều trong ảo cảnh của mình
tạo ra mà tưởng niệm, chờ đợi, tịch mịch, thống khổ.
Hắn không
ngừng nói với chính mình, chỉ cần chịu thêm một chút. Chỉ cần chịu đựng
đi, hắn liền có thể đi ra thế giới bên ngoài tìm nàng. Chỉ cần chịu đựng đi, bọn họ sẽ lại có thể giống như trước ở bên nhau như vậy.
Không có người có thể chia rẽ bọn họ, không có người có thể lại ngăn cản bọn
họ ở bên nhau…… Chính là, Ngôn Thanh Chi trước nay không dám nghĩ cũng
không nghĩ tới, nếu nàng… Đã quên mất chính mình, vậy hắn phải làm sao
đây.
Khuôn mặt bình thản nho nhã bỗng chốc hiện ra rất nhiều đường cong màu xanh lục. Ngôn Thanh Chi điên cuồng cười làm cho ánh đèn trong đại sảnh trong nháy mắt toàn bộ tối sầm. Sợi dây bạc cột tóc trên đỉnh
đầu bị tháo tung, mái tóc đen quỷ mị dài ra, tùy ý lan tràn trên mặt
đất.
Phủ đệ xa hoa mới tinh vừa rồi lúc này lại giống như linh
đường cũ kỹ. Thương Sùng nhìn bộ dáng này của Ngôn Thanh Chi, đôi mắt đỏ tươi hiện lên khoái cảm khi trả được thù.
“Thương tiên sinh,
theo như lời nói vừa rồi ngài thật là đánh thức ta. Chính là…… Ta thật
không phát hiện, ta cùng ngài có cái gì bất đồng.” Ngôn Thanh Chi giơ
tay chỉ kết giới mà Thương Sùng đã hạ trong nội đường. “Nữ nhân ngươi
chờ đợi ngàn năm đúng là yêu ngươi. Nhưng...Nàng biết thân phận thật sự
của ngươi sao?”
“Một đuổi ma nhân cùng một Hạn Bạt ngàn năm khó gặp, ngươi cho rằng yêu đương sẽ ra sao?”
Thương Sùng đứng dậy, trong lúc cười thì đã vọt đến trước mặt Ngôn Thanh Chi.
Không cho hắn chút thời gian nào phản ứng, giơ tay bóp lấy cổ hắn.
Đôi mắt đỏ tràn đầy sát ý lạnh lẽo, Thương Sùng đưa lưỡi liếm đôi răng
nanh, chậm rãi tới gần tai Ngôn Chi Thanh: “Nàng sẽ lựa chọn thế nào, ta không biết. Nhưng ta biết đến là, nếu ngươi dám nói thêm một câu nữa,
ta khiến cho ngươi làm quỷ cũng không được.”
Bàn tay to trên cổ
làm Ngôn Thanh Chi cứng cả người, gã không dám tin tưởng mà nam tử đã
hiện nguyên hình, trong ánh mắt màu xanh lục tất cả đều là sợ hãi.
Gã không dám thở lấy một hơi… gã sợ mình cứ thế mà chết đi.
……
Được bảo hộ kết giới Sở Niệm căn bản không biết hiện tại bên ngoài phát sinh sự tình gì.
Từ khi bị đưa tới một gian sương phòng cô liền không ngừng thực nghiệm các loại biện pháp, xem có thể hay không đánh vỡ ảo cảnh này.
Nhưng
sau cô mới phát hiện, ảo cảnh này, nếu cô cùng Thương Sùng muốn đi ra
ngoài, người có thể trợ giúp là nam nhân duy nhất ngoài sảnh kia.