“Cái này còn không biết đâu.” Hoa Lệ lẩm bẩm trong miệng. “Cẩm Mặc
mới tiếp nhận công ty gia đình, cho dù nhà hắn cũng không trông cậy vào
hắn kiếm tiền, nhưng mà… Cũng có rất nhiều thứ phải bắt đầu học tập.”
Dường như nhớ tới cảnh Cẩm Mặc dậy sớm, vội đến đầu óc choáng váng, Hoa Lệ liền đau lòng nhún vai.
“Đúng là dạo này cậu ấy bận thật.” Sở Niệm mím môi, nhìn cảnh bên đường khi
xe lướt đi. “Hoa Lệ, Cẩm Mặc trong nhà là làm gì ? Gia đình hắn cũng là
đại gia tộc sao?”
Dù cô và Cẩm Mặc nói chuyện không nhiều, nhưng
mà tiếp nhận công ty gia đình này nọ, Sở Niệm cảm thấy Cẩm Mặc cũng là
xuất thân từ nhà có tiền.
Hoa Lệ nói: “Cũng coi như là đại gia tộc đi, chị biết mấy công ty kiểu gia tộc rồi đó. Cẩm Mặc lại là con trai
độc nhất, về nước thì phải theo quy định của gia tộc thôi.”
“Sản nghiệp nhà hắn là gì? Kinh doanh có tốt không?”
“Sinh ý chắc không tồi rồi, công ty ở ngay phía tây Mộ Thành, kêu là…” Hoa Lệ gãi gãi tóc, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nghĩ đến. “Đúng rồi, chính là
tập đoàn Tuyết Nhạc.”
“…Tập đoàn Tuyết Nhạc?!” Sở Niệm trợn tròn
mắt. “Chính là công ty giải trí lớn nhất nước sao? Vậy là một công ty
khổng lồ còn gì?”
Lần này thật đúng là không phải Sở Niệm ít thấy
việc lạ, Tuyết Nhạc không chỉ là một trong những công ty lớn nhất Mộ
Thành, thậm chí còn là ‘đầu rồng’ trong giới giải trí cả nước. Các nghệ
sỹ hàng đầu của công ty chắc phải trên năm mươi, chưa kể các tổ hợp này
kia.
Ba năm trước Sở Niệm xử lý quá một quỷ hồn không muốn luân
hồi đầu thai, hắn chính là nam minh tinh bị tai nạn xe cộ mà chết đi.
Bởi vì biết hắn là nghệ sĩ của tập đoàn Tuyết Nhạc, cho nên lúc ấy, cô
cũng có biết thu nhập hàng năm của tập đoàn là bao nhiêu.
Không
biết thì thôi, biết rồi Sở Niệm thật tình GATO luôn. Một năm tập đoàn
lãi ròng ba tỷ rưỡi tệ, Tuyết Nhạc thực đúng là đỉnh cao trong các công
ty giải trí. (Meo_mup said: các tình yêu ạ, tính ra là hơn mười nghìn tỷ đồng nhà mình đó…thiệt là há hốc mỏ ra ngó luôn đó)
Nhớ tới dáng
vẻ vừa rồi nhẹ nhàng bâng quơ của Hoa Lệ, Sở Niệm cảm thấy cô nàng không phải giả vờ. Miệng có thể nói dối, nhưng biểu tình thì không chịu sự
khống chế của người ta.
Một đế quốc giải trí khổng lồ trong
miệng cô nàng chỉ như mấy công ty thông thường. Sở Niệm không khỏi đoán
xem gia đình Hoa Lệ và Thương Sùng ra sao.
Nếu là cỡ gia tộc của Cẩm Mặc, về sau chính mình gả qua có khi nào cũng giống như trong phim
truyền hình, tựa như cô gái lọ lem gặp được hoàng tử, gặp phải một mẹ
chồng khắc nghiệt khó chiều…
Cô bé lọ lem gặp được hoàng tử quá trình thật là mỹ lệ, nhưng mà truyện cổ tích sau cùng cũng là truyện cổ tích mà thôi.
Hoa Lệ đang lái xe cũng không biết có phải hay không mình đã nói sai gì,
liếc mắt nhìn Sở Niệm như đi vào cõi thần tiên rồi nhíu mày, cẩn thận
ngậm miệng.
Qua hai mươi phút, xe hai người đã về tới nhà Thương
Sùng. Tiểu khu xanh mát, vệ sinh sạch sẽ làm người ta không chê được vào đâu, nhưng mà… kế bên có một chiếc Audi đen mới tinh là sao vậy?
“Chẳng lẽ trong nhà có khách?” Hoa Lệ và Sở Niệm nhìn nhau, cởi khóa an toàn
xuống xe, chẳng buồn quan tâm tới hàng Tết vừa mua. Lúc này cửa nhà mở
ra từ bên trong.
Nhìn Thương Sùng ăn mặc đơn giản áo sơmi màu trắng cùng quần tây màu đen, Sở Niệm không khỏi tươi cười hớn hở.
Sở Niệm cảm thán: Quả nhiên người đẹp, dáng người tốt mới là quan trọng
nhất, nhìn Thương Sùng nhà nàng thật quá đẹp trai, chỉ cần mặc trang
phục đơn giản như vậy cũng làm người ta không rời được tầm mắt.
Giống như trẻ con, cô tung tăng nhảy nhót chạy đến bên người Thương Sùng. Sở
Niệm cười hắc hắc, ôn nhu mở miệng nói: “Anh đây là đang đợi bọn em
sao?”
Thương Sùng câu môi, ôm eo nhỏ Sở Niệm. Đôi mắt đen nhánh như sao sa làm Sở Niệm trong nháy mắt như chìm đắm trong mật ngọt.”
Thương Sùng nói: “Không phải chờ các em, mà là chờ em.”
Cho dù đã yêu đương cùng Thương Sùng hơn nữa năm, nhưng mà độ ngọt ngào
giữa hai người chưa bao giờ giảm sút. Người ta cứ nói rằng ngừoi đang
yêu không gặp nhau trong chốc lát cũng làm cho khó chịu, lúc này đây Sở Niệm xem như chân chính minh bạch ý nghĩa những lời này.
Nhìn
dáng vẻ yêu đương của hai người trên bậc tam cấp, Hoa Lệ giả vờ sinh khí mà chu cái miệng nhỏ. Hoa Lệ nhìn Thương Sùng trong mắt chỉ có Sở Niệm
nói: “Anh à, em tốt xấu gì cũng là em của anh. Câu nói ‘Không phải chờ
các em, mà là chờ em’ kia của anh thật là quá đả thương con tim yếu đuối của em mà.”
Thương Sùng hiện tại tâm tình thực không tồi, hắn
cong khóe môi, đối với Hoa Lệ ngả ngớn hạ đuôi lông mày. “Anh thì nhớ rõ lúc em đang yêu đương với Cẩm Mặc thì vứt bỏ anh ruột này như thế nào.
Hoa Lệ, hành vi này của em biết gọi là sao không?”
“Gọi là gì?”
“Trư Bát Giới quay đầu lại, trả đũa a.”
“…… Phốc.” Rúc vào trong lòng ngực Thương Sùng, Sở Niệm nhịn không được cười.
Tuy rằng Hoa Lệ là không hiểu ý tứ của Thương Sùng, nhưng là biểu tình trên mặt hắn cùng ý cười Sở Niệm, thì cảm giác được mình đang bị chơi chữ.
Cô nàng buồn bực mà dậm dậm chân, quay sang Sở Niệm nói: “Chị dâu, còn không giúp em mà còn ở đó cười người ta.”
“Ta sai rồi ta sai rồi.” Sở Niệm xin lỗi mà dùng tay che không được cái
miệng nhỏ, dùng tay nhỏ vỗ nhẹ hạ Thương Sùng ngực. “Anh cũng đừng khi
dễ em gái chứ, cô ấy đối với anh hai như anh tốt lắm đó.”
Thương
Sùng nhướng mày, rất là hài hước nói: “Em chính là bạn gái của anh,
không giúp đỡ anh thì thôi, còn hỗ trợ cho em gái của anh nữa là thế
nào?”
“Bởi vì Hoa Lệ cũng là em em mà.” Sở Niệm cố nén cười, rất
là đứng đắn vỗ vỗ vai Thương Sùng. “Anh phải biết là đối phó với anh
trai phúc hắc thì làm em gái cũng không dễ dàng gì đâu.”
Thương
Sùng cười khẽ vài tiếng, thấp giọng, sang sảng tươi cười hoàn, giơ tay
chỉ Hoa Lệ còn đang ngơ ngác “Hoa Lệ, em tìm đúng người giúp đỡ ghê.”
“Đó là đương nhiên rồi.” Hoa Lệ đắc ý mà dẩu hạ cái miệng nhỏ, sau đó nhanh chóng chạy đến bậc thang kéo thay Sở Niệm ôm lấy. Rất là nghiêm túc
nhìn Thương Sùng, cô nàng nói: “Anh, sau này phải đối xử tốt với em một
chút nha. Không thì em bắt cóc chị dâu đó.”
Thương Sùng nhún nhún vai: “Nếu em dám làm vậy thì anh kêu Cẩm Mặc không cưới em!”
“Không được!” Hoa Lệ làm nũng hơi cau mày. “Cẩm Mặc đời này đều là của Hoa Lệ!”
“Rồi rồi rồi, Cẩm Mặc là của Hoa Lệ. Sở Niệm, là của anh trai cô.” Duỗi tay
đem Sở Niệm kéo vào trong lòng ngực chính mình, Thương Sùng chỉ đống đồ
trên xe. “Chạy nhanh đem đồ vật cất vào phòng đi, Cẩm Mặc sắp về tới
rồi.”