Thương Sùng cố nén ý cười ngồi trên ghế sofa, nghiêng người liếc nhìn đỉnh đầu cô, hỏi: "Đây là kiểu tóc mới của em hả?"
Sở Niệm lúng túng che mặt, kiên trì gật gật đầu.
"Xem qua ‘Bảy viên ngọc rồng’ chưa?"
Sở Niệm không ngờ Thương Sùng lại đột nhiên hỏi vấn đề này, song thấy trên mặt anh không có ý chế giễu, nên không nghĩ nhiều, đáp: "Xem rồi,
Soguku đó."
Thương Sùng hài lòng nhếch môi, nói: "Kiểu tóc mới
hiện giờ của em, thật sự giống như nhân vật hoạt hình. Tôi còn nhớ rõ
khi người đó biến thân, kiểu tóc giống hệt em lúc này."
Mợ anh! - -
Cô không ngờ anh lại cho mình một vố như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ
bừng, mắt to trừng lớn, bộ dạng như muốn trừng chết anh.
Cô không tài nào nghĩ ra, bộ dạng Thương Sùng hào hoa phong nhã, sao lại nói
những lời phá hủy hình tượng thế chứ! Nếu không phải cô có khả năng
thích ứng tốt thì chắc đã sớm bị anh chọc tức đến hộc máu.
Giận
dữ ngồi trở lại ghế sofa, nhớ tới chuyện mình đã đáp ứng Bạch Oánh. Sở
Niệm xoay mặt, tức giận hừ một tiếng, nói: "Thẻ của tôi bị đóng băng
rồi, cho tôi mượn chút tiền đi."
"Mượn cũng được, nhưng em phải
nói cho tôi biết, em cần tiền làm gì." Thương Sùng dựa vào tay vịn của
ghế sofa, dùng tay chống đầu. Nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vãi ở đằng sau anh.
Ánh mắt tà mị nhìn chăm chú vào kiểu tóc của Sở
Niệm, cực kỳ giống như vương tử bước ra từ trong tranh. Chỉ tiếc, bây
giờ Sở Niệm không rảnh và có tâm tư thưởng thức gò má hoàn mỹ này của
anh. Đừng nói là nghĩ, chỉ liếc một cái cũng không cho anh.
"Tôi đáp ứng người khác một chuyện, chờ vài ngày nữa thẻ hết đóng băng, tôi sẽ trả cả tiền thuê phòng cho anh."
Thương Sùng hạ mí mắt, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, hỏi: "Mượn bao nhiêu?"
"Năm trăm ngàn."
Bây giờ hình tượng của Thương Sùng ngoại trừ chanh chua, thích chọc cô ra thì phần nhiều là hình ảnh công tử nhà giàu biến thái.
Nếu là bình thường, Sở Niệm chắc chắn sẽ không mở miệng. Nhưng xét thấy vẻ
ngoài của mình vừa bị anh tổn hại xong, chính mình còn chưa đánh trả,
giờ cho anh phải vội vã, bận rộn!
Đợi một lát, vẫn không thấy
Thương Sùng mở miệng, Sở Niệm quay đầu lại trừng anh,
quát: "Cho mượn hay không,nói mau!"
Thương Sùng bị tính khí trẻ
con của cô chọc cười, nhất thời muốn trêu chọc cô, nhướn khóe mắt đẹp,
nói: "Mượn cũng được, thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người
vay tiền mà hùng hổ như vậy."
"Vậy thì sao?"
"Cầu xin tôi
hoặc là nói dễ nghe một chút, có lẽ tâm tình tôi tốt lên, tôi sẽ đưa tấm thẻ này cho em." Thương Sùng lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví tiền ra, cố ý quơ quơ trước mặt Sở Niệm.
"Anh đừng mơ tưởng!" Sở Niệm hừ lạnh một tiếng, muốn mình cầu xin anh ta hả, não anh ta cũng tàn quá đi!
"Nếu đã như vậy, tôi cũng không cưõng ép em." Thương Sùng dừng một lát.
"Tôi biết em có thể đi tìm Nhạc Du, nhưng em nghĩ xem, tuy rằng số tiền năm
trăm ngàn đó là không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Dù sao cô ấy cũng là
học sinh, em cũng không muốn vì chuyện này mà cô bé đi làm phiền cha mẹ
đó chứ."
Sở Niệm híp mắt, lời nói của Thương Sùng chính là nỗi
lòng của cô. Anh ta nói không sai, cô thật sự không muốn Nhạc Du đi tìm
cha mẹ cô ấy.
Ảo não vì sao mình lại nói với Bạch Oánh là ngày hôm
sau sẽ chuyển tiền nuôi dưỡng vào tài khoản của cha mẹ cô ta chứ,...này
rõ ràng là bị người thiết kế một trò chơi tinh vi mà. Mà
chúa tể là Thương Sùng, còn mình là con mồi tự động nhảy vào bẫy rập.
Thật sâu hít thở mấy hơi, Sở Niệm nắm chặt quả đấm, hỏi: "Anh muốn tôi cầu xin anh như thế nào!"
"Không cần dùng chữ "cầu xin" này." Thương Sùng rõ ràng là chơi chưa đã.
"Tôi chỉ muốn nghe vài lời dịu dàng thôi, dù sao hiện tại người không để cho em trở thành kẻ bội tín là tôi đó."
"Anh đừng quá đáng!"
"Tôi chỉ muốn để em hiểu, cái gì nhẹ cái gì nặng." Mi tâm Thương Sùng lạnh
lẽo, chính mình vì cô làm nhiều chuyện như vậy, muốn nghe vài câu nịnh
nọt là quá mức à?!
Bầu áp suất thấp lan tràn toàn bộ phòng khách, Sở Niệm vẫn là lần đầu tiên thấy người đàn ông này tức giận. Mặc dù mặt anh không biến sắc, nhưng cô vẫn có thể chắc chắn là anh đang tức giận.
Tiểu Hắc kẹp đuôi chạy dọc theo mép sofa đến bên chân Sở Niệm, rụt đầu liếc
khuôn mặt phủ sương của Thương Sùng. Phẫn nộ dùng móng vuốt gãi gãi chân Sở Niệm.......Cô gái ngu ngốc, mau nói xin lỗi đi!
Sở Niệm cúi
đầu nhìn Tiểu Hắc bên chân mình, cắn chặt môi, lại cho Thương Sùng một
cái hừ lạnh. Thương Sùng nhíu mày, ngay từ đầu mình cũng chỉ vì muốn
trêu chọc cô mới nói ra lời như vậy. Nhưng bây giờ, anh thật sự hơi giận vì thái độ của cô rồi.
Rất nhiều chuyện anh có thể đứng sau lưng cô, cho dù cô vĩnh viễn không biết. -Anh cho là mình có thể mãi như
vậy, đáng tiếc là, sự chán ghét sâu trong mắt cô vừa rồi đã chui sâu vào mắt anh, đâm vào lòng anh.
Nhìn môi dưới của cô dần dần mất đi
huyết sắc, Thương Sùng vẫn là không đành lòng, trong lòng khẽ thở dài
một cái. Cầm máy tính xách tay đặt ở trên bàn, đánh số thẻ ngân hàng của mình vào.
Thông báo gửi tiền thành công, anh liền đặt thẻ ngân hàng của mình lên bàn, nói: "Mật mã là sáu số sáu."
Rồi không nhìn cô thêm lần nào, đi thẳng lên cầu thang.
Phòng khách trở về cảnh vắng vẻ, Sở Niệm nhìn tấm thẻ đặt trên bàn, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Lúc Thương Sùng cầm máy tính xách tay của cô, chính cô đã rõ ràng anh muốn
làm gì rồi. Chỉ là ngại tự tôn, nên cô không chịu nói lời cảm ơn ra khỏi miệng.
Cô không biết mình bị làm sao, vì sao gần đây hay trẻ con như vậy. Không hiểu tại sao lúc thấy Thương Sùng tức giận, lòng cô lại
có chút khổ sở.
Nhìn chung quanh phòng khách trơ trọi chỉ còn lại mình mình, Sở Niệm không cầm tấm thẻ lên, chậm chạp trở về phòng mình.
Được rồi, lần này phòng khách là hoàn toàn hết người rồi!
Tiểu Hắc nhảy trở về ghế sofa, đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt của mình, trong lòng cảm thán, hai nguời này nhất định là oan gia.
Ba ngày sau đó, ngôi nhà này đều bị mây đen bao trùm. Sở Niệm vẫn không
nói một câu nào với Thương Sùng, còn mỗi lần Tiểu Hắc muốn khuyên giải
chủ nhân, đều bị ánh mắt sắc bén của Thương Sùng đảo qua, hoa lệ tử
trận.
Sợ hãi liếc nhìn Thương Sùng đang thưởng thức chất lỏng
trong chén, Tiểu Hắc quơ quơ cái đuôi, nói: "Chủ nhân, mấy ngày rồi cô
nhóc kia vẫn không nói chuyện."
"Kệ cô ấy." Thương Sùng hơi mím môi, mí mắt không hề nâng lên.
".......Nhưng cứ để cô ấy bực bội như vậy, sẽ sinh bệnh đó." Nhớ tới chuyện xảy ra
khi cô nhóc kia mới bốn tuổi, Tiểu Hắc vẫn phải chịu hy sinh, run run
khuyên nhủ.
Lần này Thương Sùng chỉ im lặng, nâng tay xoa xoa mi tâm, nhẹ giọng thở dài. Anh đứng dậy cầm áo vest của mình, ra khỏi nhà.
Tiểu Hắc há có thể không hiểu ý của chủ nhân, ngoan ngoãn lưu lại trước cửa
phòng Sở Niệm. Liếc liếc cửa phòng đóng chặt, trong lòng bắt đầu oán hận từ khi nào nó lại làm việc trông cửa của chó chứ.