“Không phải là diễu em, mà chỉ là muốn nói em, mọi chuyện không nhất định sẽ
vậy, trước kia phát sinh chuyện như vậy, không có nghĩa là sau này sẽ
phát sinh. Hắn có khả năng giúp được mình, vậy tại sao mình không thử
coi sao?”
“Anh dám chắc anh ấy sẽ đồng ý hả?”
Thương Sùng gật đầu, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên tia sắc bén. “Đương nhiên.”
Giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, Thương Sùng đứng lên. Kéo áo sơ mi đã bị Sở Niệm túm nhăn, hắn nói. “Lúc này bên kia trời cũng sáng rồi, em
gọi điện cho hắn đi, còn lại sáng mai chúng ta lại bàn tiếp tại gác sách chấm com.”
Sở Niệm sửng sốt, xoay người nhìn về phía Thương Sùng. “Còn anh thì sao?”
“Anh đương nhiên là đi ngủ.” Thương Sùng cong cong khóe môi, ý vị thâm
trường mà nhìn Sở Niệm. “Làm sao, em tưởng là đêm nay hai chúng ta lại
ôm nhau ngủ à?”
“… Còn lâu em mới lưu manh giống anh.” Sở Niệm đỏ mặt hừ mũi nói với hắn.
Thương Sùng nhướng mày, làm bộ làm tịch thở dài. Ngón tay thon dài lưu manh sờ sờ chóp mũi nói: “Em trả lời vậy làm anh cũng có chút thất vọng, nhưng
mà anh có điểm này muốn sửa em một chút 我是一只可爱的肥猫
“Cái gì?”
“Em tưởng là sẽ cùng anh ngủ là phản ứng hết sức bình thường, đây là quy
luật tự nhiên, lớn lên sẽ tự nhiên là thế thôi. Cho nên, đây không phải
là lưu manh, mà là thẳng thắn thành khẩn.”
Thương Sùng ánh mắt lấp lánh cười nhưng biểu tình như đang tường thuật một sự việc hết sức bình thường. Hắn tỏ vẻ hết sức thẳng thắn thành khẩn, làm cho Sở Niệm có cảm giác như mình đang cố tình hiểu sai ý hắn.
Không không không, không phải như thế.
Sở Niệm choáng váng, cô quyết tâm không để cho mình tiếp tục bị Thương Sùng mê hoặc.
Thương Sùng cười khẽ rồi nhìn lại cô trong giây lát rồi mới quay người bước lên lầu.
Thực sự thì trong thế giới của mình, hắn căn bản không cần ngủ. Nhưng mà hắn cũng không có ý định ngồi nghe Sở Niệm cùng người nọ nói này kia, cho
dù là hắn bảo cô làm như vậy.
“Là do sống cùng cô ấy lâu rồi nên
cảm xúc của mình mới có thể trở nên mâu thuẫn vậy sao?” Ngồi trên ghế
bập bênh, Thương Sùng tự diễu, ngửa đầu đem chất lỏng trong ly uống một
hơi cạn sạch.
… [Meo_mup]
Ngồi lại trong phòng khách, Sở Niệm do dự hồi lâu mới cầm điện thoại lên.
Thương Sùng nói đúng, cho dù kết quả thế nào thì bọn họ đ62u nên thử xem sao.
Tìm lại số điện thoại mà Nhạc Du đã cho ban nãy, Sở Niệm hít sâu một hơi rồi mới nhấn phím gọi điện.
Tiếng điện thoại đổ chuông giống như tiếng trống gõ khi say…tút tút…làm cho Sở Niệm có chút khẩn trương.
Một lúc sau, điện thoại nối máy. Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Sở Niệm.
“Sở Niệm… dạo này em có khỏe không?”
“Tốt, còn anh sao?” Sở Niệm cầm chặt điện thoại trong tay, bất chợt cảm thấy khẩn trương.
“Cũng vậy.” Âm thanh đầu dây bên kia tạm dừng trong chốc lát, một hồi sau
hỏi. “Em tại sao không thắc là sao anh đoán được là điện thoại của em?”
“Số của anh là em nhờ Nhạc Du hỏi Mặc Vân Hiên, nên em tin tưởng là anh ta sẽ kể việc này cho anh biết.”
Sở Niệm cong khóe môi, ý tứ rõ ràng nói ra.
Cô nói: “Tô Lực, em không có ngốc.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Tô Lực cười, giọng của hắn vẫn như trước kia đầy ôn hòa, sự hào sảng trong tiếng cười giống như bật nút trong tâm
hồn cũng mang lại một chút hưng phấn.
Rời Mộ Thành hơn nửa năm, không ở cạnh bên Sở Niệm, nhưng Mặc Vân Hiên vẫn kể cho hắn nghe chuyện của cô qua điện thoại gacsach.com.
Đương nhiên, cũng kể cả việc cô cùng Thương Sùng càng ngày càng yêu đương nồng nhiệu say đắm.
Vương Lược lúc trước khi tìm hắn, nói thật thì Tô Lực cũng không rõ hắn vì
sao lại nói Vương Lượng đi tìm Sở Niệm. Nhưng theo như những gì Vương
Lượng kể lại cho hắn thì mọi việc đã được giải quyết. Tô Lực liền cảm
thấy, trực giác của mình có chút chuẩn.
Cũng như lần này, đều giống nhau.
Bất quá cũng chẳng sao, chỉ cần còn được nghe thấy giọng của cô thì đối với bản thân hắn cũng đã là một việc tốt nhất rồi.