Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì đó, còn đang kháng nghị, Sở
Niệm hình như đã nhận ra điều gì, ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm Thương
Sùng đang nhíu mày. Đợi anh tắt máy, cô mới mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bạch Oánh chết rồi."
"Ờ." Ngã xuống từ trên cao như vậy, chết cũng là chuyện sớm muộn thôi. Cho
nên cô không hề cảm thấy bất ngờ, cũng không ồn ào như ban nãy, yên tĩnh như biến thành một người khác. Ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn phong
cảnh bên ngoài xe.
Thương Sùng nhếch môi, nói: "Xem ra em cũng không hề cảm thấy bất ngờ."
Sở Niệm gật gật đầu, đáp: "Bạch Oánh đâu phải siêu nhân, ngã xuống từ trên cao như vậy, kết quả thế nào thì cũng sớm đoán ra được rồi."
Hình như là nghĩ tới điều gì, cô mở miệng hỏi: "Anh cảm thấy Bạch Oánh chết là có liên quan đến tôi sao?"
"Có liên quan hay không, cũng không phải do tôi định đoạt, em không cần quá lo lắng, bên phía cảnh sát sẽ phải điều tra rõ ràng."
Ý tứ của
Thương Sùng rất mơ hồ, nhưng truyền vào trong tai Sở Niệm liền biến
thành có ý khác. Có chút mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính xe, khóe môi nhếch lên ý cười tự giễu.
Thật sự cô không biết tại sao Thương Sùng
phải đến nộp tiền bảo lãnh cho mình, song ngay vừa rồi, chính mình lại
mang theo chút ngây thơ, hy vọng anh nói tin tưởng mình.
Mình bị ngốc rồi sao? Anh ta dựa vào cái gì mà tin tưởng mình chứ?
Nhớ tới chuyện mình gặp phải vào hôm nay, Bạch Oánh vô duyên vô cớ tìm đến, nhảy lầu, sau đó bản thân bị toàn bộ mọi người cho là hung thủ giết
người. Cảnh sát Tô kia nói Bạch Oánh có bệnh trầm cảm, nếu thật sự bởi
vì không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, vậy vì sao trong mắt lại có vẻ
hoảng sợ như vậy? Sở Niệm phiền lòng xoa xoa mi tâm, nhắm hai mắt, cưỡng ép mình không được suy nghĩ tiếp nữa.
Thấy cô như vậy, Thương
Sùng cũng im lặng. Chuyện của Bạch Oánh, thật ra anh chẳng hề lo lắng
chút nào. Cho dù cảnh sát không tra ra, mình cũng sẽ đích thân đi tìm
hiểu. Chỉ là, một Sở Niệm như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh thấy được.
Từ lúc bắt đầu có trí nhớ về cô, cô bé này chưa từng kinh sợ, cho dù đối
mặt với cô hồn dã quỷ có thân thế đáng thương, cô cũng chưa từng lộ ra
vẻ chán nản đó. Từ đầu tới đuôi, chính mình vẫn luôn xem cô như một cô
gái nhỏ chưa lớn, nhưng bây giờ xem ra, trong lòng cô còn có rất nhiều
chỗ mà mình chưa biết.
Mím đôi môi mỏng, anh đảo tròn tay lái,
chưa đến một lát, xe của bọn họ liền dừng trước cửa một khu chung cư cao cấp. Thấy Thương Sùng xuống xe, Sở Niệm cũng bước xuống xe theo.
Nhìn quanh bốn phía, trong lòng càng thêm nghi ngờ Thương Sùng. Nếu như cô
không lầm thì đây là khu chung cư xa hoa nhất Mộ Thành.
Sở Niệm
từng đọc qua phần giới thiệu về khu chung cư này ở trên mạng, chưa nói
đến nó nằm ở khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố, xung quanh là nhà cao tầng, bên trong khu nhà có hòn non bộ vờn quanh, không gian
xanh thoải mái. Chỉ cần nhìn giá thị trường là hơn bốn trăm ngàn tệ một
mét vuông, cũng khiến người bình thường sợ hết hồn.
Nhìn thân
hình của bảo vệ bên ngoài cổng cũng biết là quân nhân giải ngũ, trước
kia nghe nói nơi đây bảo an rất tốt. Bây giờ nhìn thấy, hóa ra là thật.
Nếu nói chiếc Maserati này là Thương Sùng đi mượn, vậy căn hộ đó thì sao? Chẳng lẽ cũng là mượn à?
Sở Niệm gãi gãi đầu, nghiêm túc quan sát Thương Sùng đang đưa lưng về phía mình để mở cửa. Có lẽ, trước kia lúc giao tiếp với người đàn ông này,
bản thân luôn vì tâm tình kích động mà coi nhẹ mọi thứ. Hiện tại nhìn
kỹ, quần áo, cách ăn mặc của Thương Sùng nhìn như đơn giản bình thường,
nhưng thật ra đều là hàng hiệu có giá cả xa xỉ.
Chính mình chỉ là sinh viên bình thường trong lớp của anh ta, anh ta thật sự không cần
thiết vì sĩ diện ở trước mặt mình mà đi mượn xe, huống chi là mượn phòng ở.
Chẳng lẽ là công tử nhà giàu ẩn núp ở trong đám người sao? Trong đầu Sở Niệm vụt qua rất nhiều thứ, cuối
cùng vẫn là dựa trên lý luận kia để ngộ ra rồi gật gật đầu. Dù sao cô
nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do đó có thể thuyết phục mình
nhất hơn nữa không phải trong sách đều nói phần lớn những cậu ấm nhà giàu đó đều thích trêu cợt người khác sao,
tên gọi tắt là biến thái. Liệu trên người Thương Sùng có loại thừa số
bất chính đó không?
Đi theo Thương Sùng vào phòng, ánh vào trong mắt
cô là một căn hộ hai tầng rộng rãi. Chỉ là sự trang hoàng trong phòng
khách kia, làm cho Sở Niệm biết được, lại có người biến gian phòng mình
thành vẻ đơn điệu đến vậy.
Nhìn nhìn bộ ghế sofa màu đen bằng da
thật, lại nhìn tấm thảm lông cửu trắng muốt như tuyết. Ngay cả bộ bàn
ghế tựa cũng là màu đen. Cho dù mỗi thứ đều có giá trị xa xỉ nhưng không hề có chút sức sống nào.
Ghét bỏ chậc chậc vài tiếng, Sở Niệm
chẳng những tin tưởng Thương Sùng là biến thái mà còn thêm tin tưởng
người đàn ông này có tư tưởng cổ hủ, nội tâm không có chút tình thú nào.
Đi theo sau Thương Sùng lên lầu hai, thấy anh mở cửa một căn phòng dành
cho khách. Sở Niệm xem xét bên trong, gian phòng quét dọn rất sạch sẽ,
trên tường treo một cái ti vi LCD, bên cạnh là một phòng tắm riêng. Chỉ
là chiếc ga giường màu đen và tấm rèm cửa sổ màu đen ngăn không cho một
tia nắng nào lọt vào, khiến cô càng xem càng kỳ quái.
"Tôi thật sự phải ở đây sao?" Sở Niệm ngoáy ngoáy ngón tay, không hề muốn bước vào một chút nào.
Thương Sùng nhíu mày, anh đã tặng cả căn phòng của mình cho cô nhóc này, còn chưa hài lòng à?
"Không phải tôi chê chỗ này....Tôi chỉ muốn về nhà mình thôi." Sở Niệm đáng thương cong cong môi.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ngủ ở bên ngoài lần nào, lần đầu tiên còn là ở chỗ của đàn ông, thật sự quá không thích hợp đi. Huống chi bà nội còn ở nhà, cô không thể để cho bà lo lắng.
Thương Sùng im lặng hồi
lâu, không biến sắc, trong mắt lướt qua màu đỏ tươi. Ngay lúc Sở Niệm cho là anh sẽ buông tha
thì Thương Sùng mới nhàn nhạt mở miệng: "Không ở đây cũng được, tôi sẽ
đi theo đến nhà em là được."
"Cái, cái gì?" Một người đàn ông như anh ta lại muốn đến nhà cô ở sao? Đây không phải là trò đùa mới của thế giới chứ! Chưa nói đến mình là sinh viên đã đưa đàn ông về nhà ở, hàng
xóm sẽ bàn tán ra sao, mà trước tiên là phải qua được bà nội đã.
"Tôi đến nhà em ở, dù sao trong nhà trừ em ra thì đâu còn ai khác nữa nhỉ.
Như vậy đi, em chờ tôi một lát, tôi thu dọn đồ đạc xong, chúng ta đi
luôn."
"Đừng đừng đừng, tôi ở đây, tôi ở đây." Sở Niệm thấy dáng
vẻ thật sự muốn đi dọn đồ của Thương Sùng, vội vàng chắn trước mặt anh,
ngăn cản.
"Quyết định rồi?" Thương Sùng nhếch môi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý trêu tức.
Sở Niệm khó khăn gật đầu nhẹ, đáp: "Quyết định rồi."
"Không hối hận chứ?"
"... Không hối hận." Sở Niệm đau khổ nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, thế nhưng....
"Thầy Thương, tôi phải ở chỗ anh bao lâu chứ?"
"Ở đến khi vụ án kết thúc."
"... Vậy tôi có thể về nhà lấy mấy bộ quần áo để thay hay không? Tôi cũng
không thể ở đây mà không thay quần áo đi? Hơn nữa, tôi ở đây thì anh ở
đâu?"
"Tôi ở phòng này." Thương Sùng duỗi ngón tay chỉ vào phòng đối diện với phòng Sở Niệm.
"Về phần quần áo để thay, trong tủ treo quần áo đều có. Nếu còn cần gì, em cứ nói cho tôi biết."