Thương Sùng trầm mặt không lên tiếng, anh nhìn chằm chằm Tần Tâm Nhu
đang gầm thét ở bên trong, trong đôi mắt đen thoáng qua sự nghi ngờ sâu
sắc.
Theo lý thuyết, dù có hấp thu linh hồn của vài người, oán
niệm cũng không thể tăng nhanh như thế trong mấy ngày. Chẳng lẽ... Là có người đang âm thầm làm gì đó?
Nhíu mày nhìn tầng tầng ánh sáng vàng bị đánh trúng, đã bắt đầu rung động, Thương Sùng nói với Sở Niệm: "Cầm gậy hàng ma."
Sở Niệm chần chờ, hỏi: "Không có cách khác ư?"
"Đừng mềm lòng nữa, cô ta không quay đầu được rồi."
Sở Niệm thở dài, nhắm mắt lặng yên đọc một lần khẩu quyết, sau đó trong
tay cầm gậy hàng ma, từng bước một đi về phía Tần Tâm Nhu.
Nhưng
ngay khi cô định một gậy đánh tan Tần Tâm Nhu, một vật thể hình tròn màu đỏ lướt vào từ ngoài cửa. Nó dùng sức đánh vài cái vào tấm lá chắn, sau đó có một bàn tay nhỏ bé trắng bệch hiện ra từ trong vật thể tròn, nắm
lấy lá bùa trói hồn kia, giật khỏi ngực Tần Tâm Nhu.
Đã không còn bùa trói hồn, luồng sáng vàng kia liền nhanh chóng biến mất trong không khí. Bóng tối lại một lần nữa bao trùm khắp phòng, tiếng nói vang vọng ở trong phòng khách.
"Khục, khục thật là......Thật là vô dụng." Tiếng nói như đứa trẻ mới sinh, lạnh lẽo nhưng không hề có chút tức giận.
Nhìn lá bùa bị nó tiện tay ném xuống đất đã biến thành màu đen, trong lòng Sở Niệm trầm xuống.
Nhìn chằm chằm đống Huyết vật trôi ở giữa không trung, gậy hàng ma trong tay cô cứ rung lên bần bật.
Oán khí của Huyết vật kia rõ ràng vượt qua Tần Tâm Nhu, thậm chí oán niệm
còn sâu hơn cả Lưu Di Na. Oán linh có thể tay không kéo bùa hồng của
mình xuống, ngay cả gậy hàng ma cũng bắt đầu run rẩy, vẫn là lần đầu
tiên Sở Niệm gặp phải.
Đồng thời cô cũng phát hiện, sau khi Huyết vật đó xuất hiện, lệ khí trên người Tần Tâm Nhu liền biến mất rất
nhiều.—ll..,,equy,,,,don,,,,---Dáng vẻ luôn cung kính, giống như là
người hầu của nó. Chẳng lẽ, cô ta biến thành thế này là có liên quan đến vật kia?!
Trấn an gậy hàng ma trong tay, Sở Niệm nhìn vật thể máu kia, hỏi: "Rốt cuộc mi là thứ gì?"
"Khục, khục thật là.......Sở Niệm, nhanh như vậy đã quên mẹ ta rồi sao?" Huyết vật phát ra tiếng cười mỉa mai, từng giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất từ thân nó.
Biết tên cô đã khiến Sở Niệm rất kinh ngạc, hiện tại nó còn nói ra lời như vậy.......Phản xạ có điều kiện sửng sốt một tý, Sở
Niệm hoàn hồn, hỏi: "Mẹ mi?"
"Nghi huyện, Lưu Di Na."
Huyết vật giật giật trên không trung, trong nháy mắt, một đứa bé trai xuất
hiện ở trước mặt mọi người. Tứ chi của nó mềm nhũn, nhưng sắc mặt lại là màu xanh đen. Mạch máu đỏ thẫm lộ rõ trên làn da tái nhợt, bò đầy khắp
thân nó.
Đôi mắt to giống như cái động tối om, ngay cả chút ánh
sáng cũng không có. Khóe miệng nó nhếch lên một đường vòng cung quỷ dị,
cúi người nằm sấp trong không khí.
"Ta biết rõ mẹ không thích
mình, nhưng ta đã phải trải qua tám kiếp mới có thể sống sót. Trước kia, khi thần chí chưa thông đã bị người phụ nữ đáng hận kia giết chết, ta
cho rằng cho dù thân thể mẹ chết đi, ta vẫn có thể đợi ở trong bụng bà.
Qua trăm năm nữa, ta có thể luân hồi một lần nữa. Nhưng không nghĩ tới
trên đường lại gặp các người, hoàn toàn hủy đi cơ hội đầu thai của ta!"
Mỗi đứa trẻ đầu thai vốn rất thiện lương, đáng tiếc, lần lượt gặp phải
những người mẹ nhẫn tâm, không chịu trách nhiệm thì sự thiện lương của
bọn nó sẽ dần dần phai mờ theo từng cơ hội đầu thai bị bõ lỡ, thay vào
đó chính là thù hận và phẫn nộ.
Đã trải qua tám lần như vậy, sự
phẫn hận trong lòng đứa bé đã sớm khác hẳn người thường. Vốn tưởng rằng
có thể bắt lấy cơ hội cuối cùng này, chờ trăm năm sau sẽ tiến vào con
đường luân hồi một lần nữa. Không ngờ, lại bị Sở Niệm và Thương Sùng phá hỏng!
Tám kiếp luân hồi, nó có thể nhẫn. Sau trăm tuổi mới có
thể làm người, nó cũng có thể nhẫn. Vì sao ông trời còn muốn đối xử với
nó như thế, nhất định chặt hết mọi đường lui của nó!
Đứng nguyên
tại chỗ, cuối cùng cô đã nghe rõ lời đứa bé nói, theo bản năng siết chặt gậy hàng ma trong tay, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Khó trách lúc
trước cô cứ cảm thấy oán khí trên người Lưu Di Na quá nặng, đồng thời,
Sở Niệm cũng lập tức hiểu vì sao mới chết đi vài ngày mà Tần Tâm Nhu có
thể có khả năng như vậy.
Lạnh lùng liếc qua đứa bé và Tần Tâm Nhu đang muốn giết mình ở phía đối diện, cô hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay kẹp lấy lá bùa màu đen.
Chỉ tiếc cô còn chưa kịp bắt ấn quyết, một bàn tay to đã đặt lên cánh tay cô, ngăn trở động tác của cô.
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Sùng, Sở Niệm nghi vấn đầy mặt.
Thương Sùng nhếch môi với cô, sau đó nhìn về phía hai "Người" đối diện kia, mở miệng: "Nếu là hai đấu hai, vậy tôi đương nhiên không thể nhàn rỗi."
Anh chỉ ngón tay vào đứa bé đang lơ lửng ở giữa không trung, nói: "Chuyện
của đàn ông, đàn ông tự mình giải quyết. ---ll,,llee,,quy,,doonn----Mi
có đồng ý không?"
"Khà khà, thật là.....Ông đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ông." Đứa bé cười mỉa mai.
Sở Niệm kéo anh, nói: "Tên quỷ nhỏ kia còn lợi hại hơn Lưu Di Na, anh phải cẩn thận."
Thương Sùng khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, dặn: "Em cũng thế, nhớ rõ không cần nương tay."
"Sắp chết mà còn thân mật như vậy, tôi xem lát nữa các người còn cười được
không!" Tần Tâm Nhu dĩ nhiên không muốn thấy Thương Sùng và Sở Niệm thân mật như vậy, vẻ mặt âm trầm, khí lạnh trong mắt giống như muốn xé nát
Sở Niệm đang đứng trước mặt mình ngay lập tức.
Sở Niệm lườm Tần
Tâm Nhu một cái, hiện tại cô không có tâm tư múa mép khua môi với người
phụ nữ ngốc kia đâu. Mặc dù cô không biết rõ sức mạnh cực hạn của Thương Sùng, nhưng lần trước, sau khi cô hôn mê, cũng chính anh đã đánh tan
hồn phách của Lưu Di Na.
Nếu anh có thể đối phó với Lưu Di Na, vậy bây giờ cũng sẽ có cách đối phó với con quỷ nhỏ kia.
Che dấu sự lo âu trong lòng, Sở Niệm nhìn Thương Sùng và quỷ nhỏ biến mất ở trên lầu.
Cô biết hiện tại việc mình phải làm là tin tưởng khả năng của Thương Sùng và đối phó với nữ quỷ ở trước mắt này.
Trước khi đánh nhau, phụ nữ đều là như thế, một khi bắt đầu, sẽ không vì cái chết mà kết thúc!
Trong miệng lẩm bẩm khẩu quyết, Sở Niệm dùng bùa đen quét qua gậy hàng ma.
Trong chớp mắt, hoa văn hình rồng trên gậy hàng ma sáng lấp lánh, giống
như là mãnh thú khát máu, sốt ruột khó nén, muốn bổ nhào qua bắt con mồi đã đến tay mình.
Bỏ qua hai con đường kia, vậy cô chỉ có thể thêm một con đường thứ ba để tặng cô ta thôi!
Lần này, cô không còn là cô gái nhỏ hay nhân từ, nương tay của trước kia
nữa. Thương Sùng đang chiến đấu, cô cũng phải mạnh mẽ lên. Chỉ có như
vậy, mình mới xứng với anh!
Không phải đi bộ đến trước mặt Tần
Tâm Nhu nữa, lần này Sở Niệm sẽ dùng hết sức. Linh lực mạnh mẽ khiến
toàn thân cô lấp lánh ngọn lửa màu xanh lam, dây chuyền ngọc màu xanh ở
trên cổ phát ra ánh sáng lạnh trong bóng đêm.
Ngay từ đầu, Tần
Tâm Nhu tự phụ cho rằng Sở Niệm vốn không thể là đối thủ của mình, nhưng qua mấy chiêu, cô ta phát hiện mình sai lầm rồi.
Dần dần bắt đầu cố hết sức né tránh và giảm tốc độ ra sát chiêu, chưa đến một phút, Tần Tâm Nhu hét lên một tiếng, bóng dáng màu hồng hoàn toàn tiêu tán dưới
luồng sáng vàng của gậy hàng ma.
Chịu luân hồi và hành hạ trong
mấy kiếp ít nhất sẽ có một ngày nào đó nhận được cơ hội làm người lần
nữa, đáng tiếc từ đầu đến cuối cô ta luôn chọn sai đường.