- Ngươi có lúc cũng biết nói giỡn quá nhỉ, ngươi không đọc được tờ giấy này viết gì sao biết đó là chữ viết của người Cổ Du hả?
Nguyên Hạo lồng lộn lên hét lớn. Tên tiểu quỷ này làm hắn háo hức chờ đợi câu
trả lời, không ngờ cuối cùng lại cho hắn ăn một vố lừa đau điếng. Nhìn
thái độ tức giận của đối phương, Tiểu Vô chỉ cười giảo hoạt đáp lời:
- Ta biết đây là ngôn ngữ Cổ Du vì ta đã từng nhìn thấy rồi. Hắc Hắc
ngươi nên nhớ Hư Lộ tồn tại thậm chí còn lâu hơn cả thiên địa này, việc
dân cư của tộc đó từng lọt vào trong khu ta quản hạt có gì là kỳ lạ đâu.
Chán nản, Nguyên Hạo liếc nhìn tờ giấy cũ kỹ thêm lần nữa rồi nói:
- Một tộc như vậy đã bị tiêu diệt trong dòng chảy lịch sử thì thông tin họ để lại cũng không có tác dụng gì nữa cả.
Hắn vung tay định vất tấm giấy không rõ ý nghĩa đi. Lúc này, Tiểu Vô mới
khẽ phóng ra lực hút từ trong cơ thể Nguyên Hạo thu vào nhẫn trữ vật rồi cười quỷ dị nói:
- Ai nói với ngươi không có tác dụng? Tiểu Vô
ta xưa nay đã kêu ngươi chọn thì chắc chắn là có giá trị. Ngươi cứ giữ
lấy đi, đến khi cơ hội đến thì ngươi sẽ tự biết thôi hắc hắc.
Sau khi dứt lời thì Tiểu Vô cũng im lăng không nói thêm gì nữa, Nguyên Hạo
không biết làm sao hơn là đành gác chuyện này qua một bên rồi lăn ra nằm gác tay lên trán suy tư. Hôm nay ở hắc hội hắn được hai món đố nhưng
giá trị thực tiễn lại không có gì cả, thật không biết phải làm thế nào
để tìm đan phương cho mình đây. Mãi suy nghĩ vẫn vơ, hắn chìm vào giấc
ngủ say lúc nào cũng không hay biết. Cho đến sáng hôm sau, tiếng đập cửa dồn dập mới khiến hắn tỉnh giấc.
- Nguyên Hạo hiền đệ, mau ra đây. Ta có một tin vui cho đệ đây.
Vươn người đứng dậy, Nguyên Hạo mới chậm rãi bước ra mở cửa thì thấy Ngô Cửu đang cười thật tươi nhìn hắn.
- Sáng sớm Cửu ca đến tìm đệ có chuyện gì thế? Trúng quả nào ngon nên muốn dặt đệ ăn một bữa ra trò phải không?
Mỉm cười đáp lễ, Nguyên Hạo bước đến khoác vai đối phương hết sức thân
thiết. Việc tối qua khiến hắn đánh giá cao người huynh đệ này thêm một
bậc. Tỏ ra hết sức hào hứng, Ngô Cửu ánh mắt sáng rỡ nói:
- Hôm
nay chấp sự vừa có thông báo, ba ngày sau sẽ có cuộc thi khảo hạch lên
cấp cho đệ tử của cốc. Cả ta và đệ đều có cơ hội cả đấy, làm sao không
hào hứng được.
- Có đệ nữa sao?
Nguyên Hạo ngạc nhiên hỏi, hắn vốn chỉ an phận làm một kẻ chăm sóc dược viên, không hề tham gia
cái gì đệ tử tư cách. Thế sao giờ gã huynh đệ này lại nói đợt thăng cấp
đệ tử lại có cả hắn trong này nữa. Thấy đối phương tỏ ra ngờ nghệch
không hiểu, Ngô Cửu cười lớn giải thích:
- Haha, đệ chăm sóc dược viên cho Trúc trưởng lão thì cũng xem như đệ tử ký danh của bổn môn
rồi.Lần khảo hạch đệ tử này những đệ tử ký danh hoàn toàn có thể thăng
cấp trở thành ngoại môn đệ tử.Vạn Dược Cốc không giống các tông môn tu
tiên khác, đệ tử của các môn phái đều có thể đồng thời làm đệ tử của cốc lẫn sư môn của mình. Ta thấy nhiều lần đệ đưa ra vài góp ý phát hiện
sai sót khi ta luyện tập dược thuật, xem ra tư chất đệ không hề kém. Vì
vậy, ta khuyện đệ nên đăng ký khảo hạch lần này, chỉ cần thành đệ tử
ngoại môn như ta thì quyền lợi sẽ không ít. Ví dụ như được phát linh
thạch, đan dược nhiều hơn, còn được vào Tàng kinh Các để học tập các ghi chép về dược đạo nữa.- Tàng Kinh Các? Đệ nghe nói đó là cấm địa mà phải không Cửu ca? Mà trừ dược đạo lí luận ra, bên trong các có chứa đan
phương không?
Ánh mắt Nguyên Hạo sáng rực lên, hắn vốn không có
thân phận đệ tử nên nhiều việc không biết đến. Thì ra Tàng Kinh Các vẫn
có thể mở cửa cho đệ tử vào tham khảo các kiến thức về luyện dược như
vậy. Nhìn vị tiểu đệ đối diện tỏ ra vô cùng hứng thú, Ngô Cửu rất nhiệt
tình chia sẻ:
- Đan phương tất nhiên là có, nhưng không phải
ngoại môn đệ tử chúng ta có thể được xem. Tàng Kinh Các đúng là cấm địa
trọng yếu của Vạn Dược Cốc chúng ta, ở đây có chia ra làm ngoại các và
nội các. Ngoài ra, trong mỗi các còn có phân chia cấp bậc theo lầu nữa,
như ngoại môn đệ tử chỉ có thể ở lầu một của ngoại các tham khảo thôi.
Chủ yếu ở tầng này là các thư tịch về các khái niệm luyện dược và cách
nhận biết, phân loại về dược thảo căn bản. Nội môn đệ tử thì sẽ được lên lầu hai để học các kỹ năng luyện đan căn bản, đệ tử thân truyền của các trưởng lão cũng như thế. Tuy nhiên, họ còn được đặc quyền tham khảo
thêm một số sách ở lầu ba dành cho luyện dược sư cấp một nữa. Tổng cộng
ngoại các có chín lầu, dành cho ngoại môn đệ tử đến luyện dược sư cấp
ba. Còn luyện dược sư cấp bốn thì sẽ vào nội các để nghiên cứu, thật ra
nội các hình dáng ra sao, có bao lớn bọn ta cũng không thể biết được.
Chỉ là mọi người đều biết rằng nội các có tồn tại, và nơi đó chân chính
là kho lưu giữ những bí quyết luyện dược cao cấp, những đan phương trân
quý vô cùng. Haiz, cả đời này những đệ tử tư chất bình thường như ta vô
vọng có thể mơ tưởng đến nội các, chỉ là một giấc mơ xa vời mà thôi.
Sau khi nói xong, Ngô Cửu ngước đầu lên trời thở dài, gã hiểu rõ khả năng
của mình nên cũng không quá buồn chán. Có điều gã không để ý đến Nguyên
Hạo kế bên đang đăm chiêu suy nghĩ, rồi cuối cùng cười lên khá giảo hoạt lẩm bẩm:
- Không ngờ mất công tìm kiếm không thấy, bây giờ cơ hội lại đến. Lần này ta phải tận dụng thật tốt đợt khảo hạch này mới được.
Nghĩ như vậy, Nguyên Hạo hết sức phấn khởi, liền cùng Ngô Cửu đến ghi danh
tham gia khảo hạch với chấp sự. Sau đó cả hai đều vùi đầu vào ôn luyện
dược thuật của mình để chuẩn bị. Thấm thoát ba ngày đã trôi qua, hôm nay chính là đại hội khảo hạch đệ tử của Vạn Dược Cốc mỗi năm một lần. Lúc
này tại quảng trường nơi tổ chức khảo hạch đã đông nghịt người, nam nữ
già trẻ đều có đủ. Luyện dược không so sánh tu vi mà là thiên phú lẫn kỹ năng dược đạo nên việc nhiều luyện dược sư tuổi đời cao nhưng vẫn cặm
cụi theo đuổi việc khảo thí thăng cấp là chuyện rất bình thường. Theo
hướng dẫn của các chấp sự thì mọi người liền trật tự đứng vào hàng theo
cấp bậc của mình để chuẩn bị khảo hạch. Hàng của Nguyên Hạo là dành cho
ký danh đệ tử, chủ yếu là những người làm việc lặt vặt bên trong cốc.
Thời gian rảnh bọn họ cũng có tìm hiểu một chút về kiến thức luyện dược
từ các đệ tử ngoại, nội môn chia sẻ lại. Đứng ở gần cuối hàng, hắn nhàm
chán liếc nhìn xung quanh một chút.
- Không biết nội dung khảo thí là gì nữa? Ta quên mất hỏi Cửu ca vấn đề này nữa.
Nói ra thì thật là buồn cười, vì nội dung khảo thí thường các thí sinh đều
tìm hiểu từ rất sớm. Không ai ngờ nỗi lại lọt ra một tên ngô nghê như
Nguyên Hạo, chỉ biết mỗi việc đi đến đăng ký dự thi rồi thong dong trở
về. Ngay cả Ngô Cửu cũng tưởng hắn nắm bắt hết mọi thông tin rồi nên mới có bộ dáng thoải mái như thế. Đang buồn bực thốt lên một câu độc thoại
như thế, thì bỗng thí sinh từ phía sau Nguyên Hạo cất tiếng trả lời:
- Này anh bạn, huynh không đọc thông tin trước khi tham gia sao? Chúng ta sẽ có ba vòng khảo hạch là tu vi, linh hồn lực và kiến thức về thảo
dược đấy.
Xoay người lại, hắn thấy một thiếu niên nhìn khuôn mặt
khá lanh lợi, có pha chút gian xảo đang mỉm cười tủm tỉm giải thích cho
mình. Dù sao thì đối phương cũng có ý tốt nhắc nhở nên Nguyên Hạo cũng
gật đầu cảm ơn đáp lại. Thiếu niên kia tỏ ra hết sức hoạt bát, liền
tranh thủ cơ hội giới thiệu bản thân để bắt chuyện ngay.
- Không
cần khách sáo, giúp người hoạn nạn luôn là tiêu chí làm người của Tiêu
Hoạt này. Không biết nhà ngươi xưng hô là gì? Lần đầu đến đây tham gia
khảo hạch phải không? Hắc hắc.
Không có việc gì để làm ngoài chờ
đợi, Nguyên Hạo đành trò chuyện với gã này đề giết thời gian một tí. Thì ra tên này là một tiểu tốt chuyên phụ trách mấy việc lặt vặt bên trong
Vạn Dược Cốc như quét dọn, nhưng do biết cách ăn nói và tạo quan hệ nên
gã được một tên đệ tử nội môn chỉ điểm một, hai làm vốn luyến tham gia
khảo hạch lần này. Tuy cá tính của gã không phải tốt lắm, nhìn là biết
hạng người tham tài nhưng khả năng ăn nói lại không tệ, nếu làm mật thám để tìm hiểu tin tức thì đúng là quá phù hợp. Cảm thấy có thể tận dụng
tên thiếu niên trước mặt được, Nguyên Hạo liền tỏ ra hữu hảo với gã hơn
để câu kéo. Cứ thể các thiếu niên xếp hàng chờ đợi quá lâu cũng trò
chuyện với người kế mình để giải sầu. Khoảng nửa canh giờ qua, lúc này
sáu vị lão giả liền từ hư không xuất hiện trước mặt tất cả các thí sinh
khiến mọi tiếng bàn tán liền im bặt. Mọi người đều nghiêm trang hướng về những vị vừa xuất hiện, không hề có động thái nào khác. Gật đầu hài
lòng với thái độ kỷ luật của các thiếu niên dự thi, lão giả đứng giữa
cất giọng vang vọng nói:
- Chúng ta là những trưởng lão của Vạn
Dược Cốc, sẽ làm giám khảo cho cuộc khảo hạch lần này. Hi vọng các ngươi sẽ thể hiện tốt khả năng của mình, bây giờ sáu nhóm cấp bậc hảo hạch sẽ đi theo các vị trưởng lão phụ trách để bắt đầu phần thi của mình.
Sau khi lão dứt lời, sáu hàng người đại diện cho ký danh, ngoại môn, nội
môn, luyện dược sư cấp một, hai, ba liền di chuyển theo sự hướng dẫn của chấp sự đến từng khu vực riêng để tiếp nhận khảo hạch của mình. Hàng
người của Nguyên Hạo được di chuyển đến một góc không xa của quãng
trường, nơi đó có một bia đá được dựng đứng, nhìn rất cứng rắn. Bước đến ghế ngồi đã an bài dành riêng cho mình, trưởng lão phụ trách nhóm đệ tử ký danh nhàn nhạt tuyên bố:
- Bây giờ chúng ta bước vào phần
khảo hạch đầu tiên, từng người một lên vận công để truyền hỏa linh lực
của mình vào phiến đá này. Dựa vào kết quả sẽ đánh giá tố chất của từng
người đạt hay không, bắt đầu đi.