Căn phòng dành cho thú hỏa rộng rãi hơn căn phòng ở tầng một rất nhiều,
vừa có chỗ luyện dược với hỏa diễm lại có mật thất dành cho tu luyện
nữa. Ngắm nhìn căn phòng một lượt, Nguyên Hạo lắc đầu cảm thán:
- Đúng là đãi ngộ không giống nhau chút nào, xem chừng giá thuê căn phòng này không hề rẻ chút nào.
Mặc dù không thích thái độ lạnh nhạt của lão già kia nhưng Nguyên Hạo lại
thấy cảm kích lão về việc cái lệnh bài. Từ lúc giao việc chăm sóc dược
viên cho hắn xong, lão ta vẫn chưa xuất hiện lần nào nữa, trong khi hắn
thì vẫn đang chiếm lợi từ việc đi vào Hỏa Các miễn phí.
- Thôi, sau này ta cố gắng chăm sóc thật tốt dược viên cho lão là được. Giờ bắt đầu tu luyện thôi.
Nhanh chóng lao đầu vào thử nghiệm thú hỏa, Nguyên Hạo tỏ ra hết sức hào
hứng. Thế nhưng mọi thứ lại không hề dễ dàng như hắn tưởng tượng, bản
chất cuồng bạo dã tính của thú hỏa không hề đơn giản để khống chế. Là
hỏa diễm sinh ra từ yêu thú thuộc tính hỏa nên bản chất thú hỏa rất
hoang dã, không hề dễ dàng nắm bắt và điều khiển. Những cách khống hỏa
căn bản mà bao thế hệ luyện dược sư để lại chính là từng bước dùng linh
hồn lực của mình để áp chế, chiến đấu ngạnh kháng để khống chế hỏa diễm
từng chút một theo thời gian.
Trong khi đó, phương pháp mà Nguyên Hạo sáng tạo ra lại hoàn toàn khác biệt. Nói ra thì hết sức điên rồ,
suốt quá trình thử nghiệm hắn đã có một cảm giác hết sức kỳ diệu. Hắn
dường như cảm nhận được "đặc tính" của hỏa diễm, nghe thì rất không
tưởng nhưng đó lại là sự thật. Rõ ràng hắn nhận ra được hỏa diễm này
hung bạo hay nhẹ nhàng, nó đang mạnh mẽ hay yếu đuối ở điểm nào, nó bài
xích người điều khiển hay không. Có điều nhận biết và khống chế lại là
hai chuyện khác nhau, bạn hiểu đối thủ nghĩa là bạn có lợi thế nhưng bạn vẫn cần thời gian để tìm hiểu và hóa giải.
- Không sao, khởi đầu như thế là quá tốt rồi. Ít ra ta cũng biết được cái đích đến của mình
là đâu, chỉ cần kiên nhẫn cố gắng là được.
Chính xác là như thế,
dù là làm việc gì chỉ cần bạn biết mục tiêu của mình thì dù khó khăn mấy vẫn sẽ có ngày thành công. Mà với Nguyên Hạo, kiên nhẫn là thứ hắn có
thừa, thậm chí là hơn người khác bội phần nữa. Đắm chìm trong việc tu
luyện khống hỏa và không ngừng quan sát, thử nghiệm các loại thảo dược
từ thực tế, cuộc sống của hắn trở nên vô cùng bận bịu nhưng hết sức thú
vị.
Chớp mắt đã qua một tháng nữa, trong khoảng thời gian này Nhã Lệ có ghé qua thăm hắn vài lần. Cô bé đã thành công tẩy kinh phạt tủy
lần đầu tiên để bước vào Ngưng Khí tầng một. Theo cô nhóc cho biết thì
bệnh tình của Trịnh Đạt đã được một vị trưởng lão ở Vạn Dược Cốc tiếp
nhận và hiện đang nghiên cứu và chữa trị. Có điều thảo dược cần thiết để luyện chế đan dược chữa bệnh lại khá quý hiếm nên Nguyệt lão đã phải
quay về tông môn để huy động thêm người tìm kiếm. Do vậy nên tạm thời bà ta không thể dạy dỗ hai người tu luyện được, đợi sau khi Trịnh Đạt hồi
phục mọi người sẽ cùng nhau về tông môn. Có một điều đến bây giờ Nguyên
Hạo và Nhã Lệ vẫn chưa được biết là tông môn tương lai của mình ở nơi
nào, tên gọi là gì. Nguyệt lão tỏ ra hết sức thần bí, bà nói khi hai
người về đến tông môn sẽ có một bất ngờ rất lớn. Đối với Nguyên Hạo thì
việc hoãn lại thời điểm trở về tông môn là một việc cực tốt, hắn đang
muốn hoàn thiện kỹ thuật khống hỏa của mình nên tạm thời chưa muốn rời
đi.
- Xem ra ta đã có thể chuyển lên thú hỏa cấp hai rồi.
Cuối cùng thì Nguyên Hạo cũng đã thành công toàn diện khống chế được thú hỏa cấp một, tâm tình hắn hiên tại vô cùng vui sướng. Tuy khống chế thú hỏa khó khăn hơn hóa hỏa rất nhiều nhưng kết quả ngày hôm nay đã chứng minh cho phương pháp khống hỏa mới của hắn là hoàn toàn chính xác và khả
thi. Nghĩ như thế hắn liền hưng phấn đi tìm Quý Dương.
- Chào Quý ca, hôm nay đệ lại có việc muốn nhờ huynh tiếp đầy.
- Ngươi...Ngươi đừng nói với ta ngươi muốn đổi lên hỏa diễm cao hơn nha.
Quý Dương khuôn mặt tái mét như nhìn thấy quỷ. Gã tự hỏi tên thiếu niên
trước mặt là thứ quái vật gì vậy chứ. Tên này có thật sự là một gã lao
công chăm sóc dược viên không? Nếu hắn chỉ là lao công thì mấy tên thiên tài trong cốc là cái gì, chả phải rắm thúi cũng không bằng sao.
- Hắc hắc, huynh đúng là bằng hữu tốt của ta. Huynh giúp đệ tìm một phòng hỏa diểm cấp hai loại tốt nhất nhé.
- Đây, ngươi cầm lấy và mau đi đi, ta cảm thấy chóng mặt cần phải nghỉ ngơi một tí.
Quá khiếp đảm với sự thật trước mắt, Quý Dương liền quăng ngay cái chìa
khóa để số bốn trăm chín mươi bảy rồi chuồn mất. Thấy thái độ của vị
bằng hữu như thế, Nguyên Hạo lắc đầu cười khổ rồi lặng lẽ quay đi.
***
Chắc mọi người vẫn còn nhớ đến Khương Thiên chứ? Cậu nhóc sau khi bị con yêu báo mắt xanh bắt đi đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Thật ra thì hiện tại cậu ta lại là người sống sung sướng nhất.
- Lan tỷ tỷ, bữa nay ăn ít một tí được không? Ngày nào cũng ăn cả một đống thứ như vậy đệ thật sự chịu không nổi á.
Tiếng của tiểu Thiên vang lên bên trong một căn nhà tranh được trang trí khá
đơn giản nhưng vô cùng tao nhã. Nơi này chính là nơi sâu nhất, cũng là
trung tâm của Địa Ám Sâm Lâm.
- Không được, đệ không ăn thì làm
sao mà tăng tu vi lên được cơ chứ? Ngoan đi, khi nào đệ mạnh mẽ lên tỷ
tỷ sẽ dắt đệ đi tìm phụ thân và nghĩa huynh của mình. Tỷ có kêu cái con
báo kia đi quay lại chỗ ngôi miếu tự kia nhiều lần nhưng không phát hiện ra ai trú ngụ ở đó nữa cả. Có lẽ họ có việc nên đã di chuyển đi nơi
khác rồi cũng nên. Vì vậy, đệ muốn mau sớm gặp lại người thân thì phải
nghe lời tỷ tỷ biết không?
Dụ dỗ mãi tiểu Thiên mới chịu ăn một
ít khiến cho cô gái gọi là Lan tỷ tỷ này mệt bở hơi tai. Thế nhưng mỗi
lần nhìn thấy ánh mắt thơ ngây của cậu nhóc, cô gái lại cảm thấy tinh
thần phấn chấn, có động lực hơn.- Haiz, một đời Địa Ám vương như ta
không ngờ lại có ngày phải đi dỗ dành trẻ con như thế này, âu cũng là số phận rồi. Hi vọng thần thú phù hộ cho chúng con.
***
- Chà chà, ngươi làm sao có thể chăm sóc cái dược viên này tốt như vậy thế hả tiểu tử?
- Hừ, nhờ ơn của lão đó. Lão biết ta khổ cực thế nào mới học hết cái đống dược thảo thư tịch đó không hả?
Hôm nay như thường ngày, Nguyên Hạo lại đến vườn thảo dược rất sớm. không
ngờ vừa đến đã thấy lão già chủ nợ của hắn đứng sẵn ở đó. Lão xem qua
một số thảo dược rồi gật đầu hài lòng vô cùng, sau đó lão lại quay sang
hứng thú hỏi thăm cách hắn chăm sóc khu vườn này như thế nào.
-
Haha, tiểu tử thối. Ngươi tưởng ta không biết gì sao, chỉ bảy ngày là
ngươi đã phân biệt được tất cả thảo dược trong khu vườn này rồi đúng
không? Thú hỏa cấp hai ngươi đã khống chế đến mức nào rồi hả? Khà khà.
- Lão..lão theo dõi ta.
Lão già đột nhiên nói tất cả những gì Nguyên Hạo đã làm khiến hắn giật mình run rẩy. Thế nào mọi thứ lão già này đều biết hết vậy? Không lẽ lão cho người quan sát nhất cử nhất động của mình mọi lúc.
- Hừ theo
dõi sao? Tất cả mọi việc diễn ra bên trong Vạn Dược Cốc này không gì có
thể giấu được ta cả nhóc à. Có điều ngươi thật sự làm ta rất bất ngờ,
không lẽ mọi thứ lại là ý trời sao?
Thở dài, lão già ngước mặt
lên trời như hoài niệm về chuyện gì đó. Tiếp theo lão quay sang nhìn
Nguyên Hạo thật sâu, ánh mắt vô cùng phức tạp. Cuối cùng, lão cũng lên
tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Ngươi tên là gì? Sư môn ở đâu?
***
Tận sâu bên trong khe núi tử thần có một cung điện rất cổ xưa, mang đầy khí tức tang thương của một đế chế đã ngủ vùi qua năm tháng. Ám Dạ môn, cái tên từng làm rung chuyển đông đại lục, là thế lực đáng sợ mà ai nhắc
đến cũng phải rùng mình khiếp đảm. Thế nhưng giờ đây nó chỉ còn là mộ ký ức rất xa xăm, không còn bao nhiêu kẻ biết đến nữa. Có điều, con quái
vật ngủ vùi kia đang sắp hồi sinh, trở lại với vị thế vốn có của mình.
- Cố gắng lên Khương Thượng, ngươi chính là hi vọng duy nhất của ta và Ám Dạ môn. Cầu xin ông trời hãy thương xót cho tông môn chúng ta.
Lặng người đứng trước Ám Dạ truyền thừa bí cảnh, Lý Mạc không ngừng lo lắng
cầu khấn. Đã một năm rồi, lão không biết quá trình thử thách để tiếp
nhận truyền thừa của tên thiếu niên thiên tài kia như thế nào rồi. Nghe
nói ngày trước, Ám Dạ vương ở trong bí cảnh này ba tháng là đã thành
công, còn bây giờ lâu như vậy chưa thấy kết quả gì. Có điều lão đã thấy
khả năng cảm ngộ của tên này đáng sợ đến thế nào nên lão vẫn giữ được
cho mình một chút niềm tin nhỏ nhoi. Ngay đúng lúc này, cánh cửa bí cảnh bỗng nhiên lóe sáng rực rỡ rồi nổ lớn.
- Không....
Lý Mạc hét lớn, cánh của duy nhất vỡ tan đồng nghĩa với bí cảnh cũng biến mất
theo. Lão còn sợ hãi định liều mạng lao đến thì trong khói bụi tản ra,
xuất hiện một bóng người ẩn hiện như có như không, hư ảo nhưng cũng đầy
chân thực. Nhìn thấy cảnh này, Lý lão run rẩy toàn thân dữ dội rồi vội
vàng quỳ xuống hô lớn, nước mắt oanh tràn:
- Bái kiến tân Ám Dạ
vương, người chính là môn chủ đời tiếp theo của Ám Dạ Môn chúng ta.
Haha, cuối cùng ta đã hoàn thành được trong trách nặng nề trên vai mình
suốt một ngàn năm qua rồi. Lý Mạc ta không thẹn với tông môn, không thẹn với bao nhiêu huynh đệ, với Ám Dạ vương năm xưa.
Đứng trên cao,
ánh mắt Khương Thượng lạnh lùng nhìn hình ảnh lão giả già nua đang vui
sướng khi trút được gánh nặng của mình rồi cất tiếng nhàn nhạt nói:
- Trách nhiệm của ngươi chưa kết thúc đâu. Việc hiện tại ta cần tài
nguyên để tu luyện cấp tốc, sau khi có được thực lực nhất định chúng ta
mới xây dựng lại Ám Dạ Môn. Hiện tai ta phong cho lão làm phó tông chủ,
sau này lão sẽ là người hoạt đông ngoài sáng đại diện cho ta xử lí mọi
chuyện. Rõ chưa?
Uy nghiêm bá đạo, Khương Thượng đang thể hiện ra hết khí thế của một đấng quân chủ vốn có khiến Lý Mạc vừa sững sốt vừa
mừng rỡ như điên. Thật ra thì đây mới chính là bá khí của thần nhân,
chẳng qua bấy lâu nay gã điệu thấp không dám thể hiện ra mà thôi. Sau
khi phân phó xong, Khương lão cho đối phương rời đi chuẩn bị tài nguyên, còn mình thì ngước đầu thở dài, ánh mắt kiên định:
- Thiên nhi, Hạo nhi, hãy đợi phụ thân. Ta nhất định sẽ tìm được các con trở về.