- Chà, đúng là hoàng tráng thật đấy. Xem ra lần này Lâm gia không tiếc bỏ đại giới ra để tổ chức buổi tiệc này nhỉ.
Nhìn bên trong Lâm phủ được trang trí vô cùng xa hoa rực rỡ, Nguyên Hạo chắt lưỡi cảm thán. Hiện tại số người được mời cũng đã đến tham dự khá đông
đủ, mọi người đều có chỗ ngồi riêng của mình. Theo cách sắp xếp của Lâm
gia thì những gia tộc lớn sẽ được ngồi bàn phía trên cao nhất, tiếp theo là các gia tộc trung đẳng rồi đến gia tộc nhỏ. Cách phân chia cấp bậc
này cũng khá phổ biến ở vì nó thể hiện thực lực và tôn ti trật tự của
mỗi thế lực được mời đến đây.
- Xem ra Lâm gia muốn xưng bá thật
rồi, bọn họ đã cố ý đặt hai bàn riêng ở vị trí cao nhất cho mình. Nếu
con đoán không lầm một bàn trong đó sẽ dành cho con trai cả của lão Lâm
Viễn và đám đồng môn của chúng.
Đúng như lời Nguyên Hạo nhận xét, chỉ một lúc sau Lâm Vũ đã xuất hiện. Gã đi theo sát phía sau một lão
già đạo mạo, thần thái thoát tục. Tiếp theo nữa là mười vị huynh đệ tỷ
muội đồng môn của gã, ai nấy đều nam thanh nữ tú, kẻ uy vũ, người yểu
điệu khiến mọi người đều phải trầm trồ quan sát.
Lần này Thái gia tham dự buổi tiệc chiêu đãi chỉ có năm người là Nguyên Hạo, Nguyệt Lão, Triệu Đạt, Nhã Lệ và lão gia gia của cô bé. Vì gia tộc họ Thái cũng chỉ mới nổi tiếng một chút do sự kiện bán lương thực nên họ cũng chỉ được
ngồi ở vị trí khúc giữa của các gia tộc trung đẳng mà thôi. Điều này
khiến Triệu Đạt không vui lên tiếng:
- Này Nguyên Hạo ca, tại sao chúng ta phải ngồi tuốt ở phía dưới này. Với địa vị của nãi nãi ta phải ngồi bàn cao nhất mới phải chứ?
- Haha chúng ta ngồi đây là để xem kịch vui. Đệ cũng đâu muốn làm trò cho mọi người cười đúng không?
Nguyên Hạo cười sảng khoái vừa đưa bánh trái sang cho cậu nhóc vừa giải thích. Đúng lúc này ở bàn chủ tọa, Lâm Viễn cùng với vài trưởng lão đã xuất
hiện. Tên nhị công tử Lâm Vĩnh cũng lẽo đẽo theo sát lão, ánh mắt hắn
dáo dát nhìn khắp các bàn khách quan. Cuối cùng dừng lại ngay bàn của
Nguyên Hạo, miệng hắn liền nhếch lên tỏ vẻ kênh kiệu đầy đắc ý.
- Này Nguyên Hạo ca, tên kia làm gì nhìn huynh cười có vẻ ngạo mạn vậy? Để ta kêu nãi nãi bẻ đầu hắn nhé.
Triệu Đạt đang gặm dở chiếc bánh ngọt vừa hung hăng nói. Xưa nay ở tông môn
có ai dám to gan mà dám nhìn cậu như vậy chứ, trừ khi kẻ đó ngại mình
sống quá lâu rồi. Đang ngồi nhâm nhi chén trà, nghe tên nhóc con ý kiến
khiến Nguyên Hạo suýt tí phun ra.
- Tiểu Đạt này, không nên cứ
dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện được. Chiến đấu chỉ nên dùng khi
cần thiết thôi, chúng ta còn rất nhiều cách để khuất phục kẻ thù.
- Hừm sao huynh và nãi nãi ta nói chuyện khác nhau thế. Nãi nãi ta chỉ
luôn biết sát phạt kẻ thù một cách mạnh mẽ và trực diện nhất thôi.
Vừa nói chuyện vừa lấy thêm một chiếc bánh, Triệt Đạt không để ý Nguyệt lão đang trợn mắt nhìn hắn. Nguyên Hạo cũng chỉ cười nhạt rồi tiếp tục quan sát buổi tiệc diễn ra. Phía bàn trên, Lâm Viễn dáng người nghiêm trang, thần thái tự tin nhìn khắp mọi người mở lời tuyên bố:
- Hôm nay
được mọi người nể mặt đến dự buổi tiệc rượu nho nhỏ này, Lâm Viễn ta hết sức vui mừng cảm tạ. Lý do chính lần này ta mời tất cả các vị đến đây
là vì nhân dịp làm lễ tẩy trần cho con trai trưởng của ta là Lâm Vũ. Sau bao nhiêu năm bái học tông môn tu tiên, thành tựu không nhỏ. Hôm nay cơ duyên may mắn, Vũ nhi cùng các đồng môn ghé về Lâm gia thăm lại vị cha
già này. Bọn họ đều là những tiên nhân phép thuật cao cường, đằng vân
giá vũ. Xin quý vị nâng ly để chào mừng họ.
Lâm Viễn vừa dứt lời thì hàng loạt người đứng dậy lên tiếng chúc tụng vuốt đuôi. Bọn họ đều
có chung suy nghĩ cầu cạnh vào Lâm gia sau này. Biết làm sao được, gia
tộc người ta có con trai là tiên nhân cơ mà. Ngồi ngay sát bàn của Lâm
Viễn, khuôn mặt của hai người lãnh đạo hai thế lực lớn khác ở Thạch
thành là Bành Hinh và Quách Toản đều tỏ ra khó chịu. Lão già này cáo
mượn oai hùm, nói tổ chức tiệc tẩy trần gì chỉ là che mắt thiên hạ, sự
thật chính là muốn mượn cơ hội này để chèn ép chúng ta. Lửa giận bốc
lên, Bành Hinh liền liếc mắt sang tên hộ vệ đứng kế bên rồi nháy mắt
nhẹ. Gã hộ vệ nhận tín hiệu mệnh lệnh liền bước ra chấp tay nói lớn:
- Tại hạ là Cao Diễn, hộ vệ của Bành lão gia chủ. Tập luyện võ nghệ từ
nhỏ, tạo nghệ không thấp. Xưa nay nghe đồn tiên nhân lợi hại hơn người
phàm rất nhiều nhưng chưa được chứng kiến. Nay cơ duyên xảo hợp, tại hạ
mạo muội xin phép được thử sức của mình cùng với lệnh công tử đây. Không biết ý Lâm Vũ công tử như thế nào?
- Đúng vậy, Cao hộ vệ là thủ
hạ số một của ta. Hắn rất thích giao lưu võ học với những người trẻ tuổi khác. Ta hi vọng Lâm công tử có thể thi triển bản lĩnh của mình ra cho
ta và mọi người ở đây có thể mãn nhãn.
Bành Hinh cũng đứng dậy
lên tiếng khích tướng. Trong mắt lão, tiên nhân thì có gì ghê gớm chứ.
Tên hộ vệ này của lão ngay cả dã thú như hổ, gấu đều có thể diệt sát dễ
dàng. Lần này chỉ cần Cao Diễn đánh bại tên đại công tử này thì khí thế
của Lâm gia sẽ bị tan vỡ ngay. Có điều tính toán của lão ta đã quá sai
lầm rồi, Lâm Viễn sau khi nghe xong lời khiêu chiến thì khuôn mặt tiếu ý nhìn Cao Diễn rồi quay sang con trai của mình cười nói:
- Vũ nhi, Cao hộ vệ muốn thử sức với con. Con có chấp nhận khiêu chiến không?
Lâm Vũ lúc này vẫn đang vui vẻ trò chuyện với huynh đệ đồng môn. Hắn căn
bản không hề xem đám người ồn ào phía dưới ra gì. Nghe cha mình gọi đến, hắn mới lười nhác liếc mắt nhìn sang Cao Diễn rồi khinh bỉ nói:- Một con bọ hôi mà cũng muốn Lâm Vũ ta ra tay sao? Dương Tứ, đệ giải quyết hắn đi.
- Vâng, Vũ ca. Cứ để cho đệ dọn dẹp lũ không biết trời cao đất dày này.
Một tên thiếu niên tầm hai mươi tuổi đứng dậy khỏi bàn bước ra. Ở phía xa,
Nguyên Hạo nhìn ra tên này tu vi chỉ ở Ngưng Khí tầng bốn. Trong đám
người Lâm Vũ, trừ hắn ra còn hai người nữa có tu vi Ngưng Khí hậu kỳ ra, còn lại đều là Ngưng Khí trung kỳ. Xem ra tông môn này không mạnh mẽ
như Phong Linh tông hay Hỏa Địa Môn, thực lực đệ tử nhìn chung có phần
thấp hơn. Do không có chỗ trống để giao thủ nên bọn người hầu liền dọn
dẹp một góc vườn cây thành bãi đất trống. Sau khi tràng đấu được dựng
lên, Cao Diễn liền phi thân nhảy lên dữ tợn chỉ về phía Dương Tứ hét
lớn:
- Mau lên đây, để ta được mở mang tầm mắt xem tiên nhân có gì lợi hại.
- Hắc hắc ngươi sẽ được sáng mắt ra thôi, tên phàm nhân ngu ngốc.
Nhẹ nhàng lướt thẳng lên tràng đấu, tên mập Dương Tứ dáng vẻ đầy coi thường nhìn đối thủ. Điên tiết trước thái độ của tên tiên nhân kia, Cao Diễn
liên lao đến tung một cú đá song phi đẹp mắt nhắm vào đầu đối thủ. Trước đòn đánh phủ đầu cực nhanh của tên hộ vệ Bành gia, Dương Tứ chỉ nhếch
mép cười nhạt rồi nhẹ nhàng giơ một tay ra gạt một cái khiến cú đá của
đối phương bị văng trở về.
- Khá lắm, đón đỡ tiếp tuyệt kỹ liên hoàn của ta đây.
Không hổ là cao thủ võ công, tên Cao Diễn vừa bị đánh bật ra liền dùng cả hai tay liên tục đánh vào những chổ hiểm yếu trên cơ thể to béo của kẻ
địch. Thế nhưng dù hắn ra tay nhanh và chuẩn xác thế nào thì gã Dương Tứ vẫn phá giải hết sức đơn giản, không có chút khó khăn gì cả.
- Khốn kiếp
Rút một cây đoản đao mỏng từ trong tay áo ra, ánh mắt của Cao Diễn long
lên. Hắn đã dùng đến sát chiêu sở trường của mình. Dù phải chịu tiếng
xấu sử dụng vũ khí đánh lén hắn cũng phải thắng trận tỉ thí này. Quyết
tâm cao độ, hắn liền nhanh như xé gió chém thẳng thanh thủ vào ngay ngực đối thủ.
- Tốc độ vẫn còn chậm lắm, chơi đùa với ngươi đủ rồi. Bây giờ thì chết đi đồ sâu bọ.
Dương Tứ cười khẩy rồi vận linh lực bùng lên khiến cử động của Cao Diễn bị
ngăn trở dừng lại. Ngay lập tức, hắn liền tung một chưởng vào người tên
hộ vệ khiến gã văng khỏi tràng đấu hộc máu vong mạng tại chỗ.
- Quá yếu ớt rồi haha.
Cười lớn tiếng ngạo nghễ đắc ý, tên mập ung dung trở về bàn của mình rồi
tiếp tục uống rượu trò chuyện với huynh đệ. Toàn thân hắn không có một
giọt mồ hôi nào giống như chỉ vừa bước ra hóng gió chơi rồi trở về vậy.
Phía bàn kế bên, Lâm Viễn cười đến không ngậm mồm lại được. Trong khi
đó, sắc mặt của Bành Hinh thì tái nhợt lại. Cuộc so đấu đơn giản của cả
hai nhà không ngờ lại kết thúc đơn giản như thế.
- Thua...Thua thật rồi.
Bành lão gia chủ giờ mới cảm nhận được sự đáng sợ của tiên nhân. Tên thủ hạ
Cao Diễn vừa bị giết chết của lão là cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh. Cho dù
bình thường dùng cả trăm người truy sát cũng không làm gì được gã. Vậy
mà trước tên tiên nhân mập mạp kia lại không thể chạm được cả vào vạt áo của hắn nữa. Hơn thế nữa có vẻ tên kia căn bản không phải chiến đấu gì
hết mà chỉ là đùa giỡn dạo chơi thôi. Thế này thì còn tranh giành gì nỗi nữa chứ, tiên phàm hóa ra thật sự chênh lệch lớn như vậy sao?
-
Haha thật là ngại quá, vì ra tay hơi quá trớn nên vị tiên nhân này đã lỡ tay làm chết mất tên hộ vệ của Bành gia chủ đây. Không biết bây giờ còn có vị cao thủ nào muốn thử sức với các vị tiên nhân đây nữa không?
Lâm Viễn đứng dậy hỏi lớn thị uy. Lão ta xem chừng màn ra tay chấn nhiếp
vừa rồi của tên sư đệ tiên nhân của nhi tử mình có hiệu quả hết sức mạnh mẽ. Tất cả khách mời đến từ toàn Thạch thành đều im thinh thít, thậm
chí có người còn sợ hãi cúi mặt không dám nhìn lên nữa. Đúng lúc này,
tên con trai thứ hai Lâm Vĩnh của gã đột nhiên đứng dậy chỉ về phía bàn
của Nguyên Hạo nói với giọng đầy khiêu khích:
- Tên hạ nhân đê
tiện kia, ngươi từng làm bẻ mặt bổn công tử. Bây giờ ngươi có giỏi thì
bước ra so tài với Lâm gia của ta không?