- Ngươi đúng là đồ thiếu kiến thức. Cha ta từng kể với ta rằng đó là thứ tiên nhân dùng để bay trên không đó.
Hàng loạt tiếng nghị luận, có hốt hoảng, có hân hoan xuất hiện trong đám
thiếu niên đang đứng. Đối với hầu hết bọn công tử tiểu thư này thì đây
là lần đầu tiên trong đời chúng thấy được tiên nhân thực sự. Ở Hành sơn
thập quốc, tiên nhân vẫn luôn là tồn tại cao cao tại thượng trong truyền thuyết. Đứng lẫn trong đám người, Nguyên Hạo khá nhàn nhã nhìn mấy cái
pháp khí đang lơ lững trên không cứ như xem thả diều vậy.
- Bọn tông môn này thích xuất hiện màu mè như vậy sao? Đã đến rồi mà còn không chịu hạ xuống. Tính diễu hành thị chúng nữa à?
Hắn tỏ vẻ không thích thú bình luận. Lúc này hoàng thượng cùng văn võ bá
quan đều vội vàng chạy ra kính cẩn ôm quyền lên tiếng nghênh đón. Lúc
này, đám tiên sư chủ nhân những pháp khí kia mới có vẻ hài lòng nên sau
đó bắt đầu lần lượt hạ xuống. Tiếng kèn, tiếng trống theo nghi lễ hoàng
gia trang trọng nhất vang lên, hoa thơm và vàng lá được rải khắp nơi
trong hết sức xa hoa. Từ trong các pháp khí phi hành, những tên tiên
nhân mặc những trang phục khác nhau lần lượt xuất hiện. Từ một pháp khí
thuộc loại to nhất trong đám, một tên trung niên nam tử lưng lưng hùm
vai gấu đại diện bước ra cầt tiếng nói vang dội:
- Ta là Lục Báo, trưởng lão của Thiết Huyền tông. Hôm nay ta cùng các vị tiên nhân của
các tông môn ở An Nam quốc này đến đây để đưa các thí sinh trắc khảo
tiên nhân đến địa điểm tụ hội ở Lĩnh Hương quốc. Thời gian không còn
nhiều, chúng ta phải lên đường sớm thôi. Bây giờ những thí sinh cùng
người hầu hãy trật tự xếp hàng di chuyển. Hai mươi người lập thành một
tổ đi vào một pháp khí phi hành. Kẻ nào gây mất trật tự sẽ bị loại bỏ tư cách ngay. Bắt đầu đi.
Sau tiếng quát của Lục Báo, mọi người
liền hết sức trật tự im lặng di chuyển một cách nhanh chóng. Đây là cơ
hội cả đời mới có nên dù tính cách trẻ con thế nào thì đám thiếu niên
vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời. Nguyên Hạo cũng lặng lẽ cùng những người
nhóm mình tiến đến một pháp khí. Hắn vừa bước đi vừa nhìn lướt qua những tên tiên nhân ở đây. Trừ Lục Báo và vài tên khác tu vi không nhìn thấu, có lẽ là Trúc Cơ kỳ. Đám còn lại chủ yếu là Ngưng Khí hậu kỳ. Xem ra
trừ Huyết Huyền tông và số ít tông môn khác là có thực lực mạnh mẽ, đám
còn lại đều là tông môn nhỏ thực lực không cao. Thấy tất cả đã di chuyển xong, Lục Báo cũng bước vào trong một pháp khí phi hành rồi ra lệnh cho toàn bộ đội hình xuất phát. Ngồi bên trong pháp khí, những tên thiếu
niên đều hưng phấn lao nhao cả lên. Những thiếu nữ thì trầm trồ chỉ chỏ
những ngội nhà bé ti dưới mặt đật, lũ công tử thì tận dụng cơ hội đển
tán tỉnh. Thững tên tiên nhân quả lí cũng không ý kiến gì, lần đầu tiên
được bay trên không trung thì ai cũng sẽ có tâm trạng hưng phấn như vậy. Những pháp khí phi hành này được cung cấp năng lượng bằng linh thạch
nên có thể di chuyển được khoảng cách xa trong thời gian dài. Chỉ cần
một tiên nhân điều khiển và cung cấp thêm linh thạch mới mỗi khi dùng
hết năng lượng viên cũ mà thôi. Mặc kệ không khí ồn ào xung quanh,
Nguyên Hạo, cha con Khương Thượng và Bạch Vũ đều nhắm mắt định thần. Do
Khương Thượng đã truyền bí thuật ẩn giấu tu vi riêng của lão cho Bạch Vũ nên tên Ngưng Khí trung kỳ trên pháp khí này không phát hiện được tí
linh lực nào từ bốn người này phát ra cả. Tất nhiên bí thuật này dù là
từ thần giới truyền lại thì cũng không thể so sánh với Hư Vô công pháp
được nên chỉ che giấu được tu vi đối với kẻ trên mình một đại cầp bậc
thôi. Nhưng như vậy đã là rất đáng sợ rồi, đa phần bí thuật ẩn nấp tu vi đều có hạn chế thời gian hoặc chỉ che giấu được những người cách mình
một, hai tiểu cấp bậc thôi. Tu vi cách nhau một đại cấp bậc chính là
trời với đất. Thần thức chênh lệch cũng sẽ rất lớn nên rất khó che giấu
tu vi được. Vậy mới thấy Hư Vô công pháp là một tồn tại nghịch thiên cỡ
nào. Cũng may cho thiên hạ là chỉ có duy nhất một người mang Hư Vô linh
căn là Nguyên Hạo có thể tu luyện công pháp đó thôi.
---------
Sâu bên trong dãy Hành sơn, có một môn phái tọa lạc trên một ngọn núi lửa
khá lâu đời. Nếu Nguyên Hạo và Khương Thiên nhìn thấy sẽ phát hiện qui
mô nơi này không kém cạnh Phong Linh tông. Bởi vì đây cũng là nơi của
tông môn một sao duy nhất của Lĩnh Hương quốc. Đồng thời cũng là chúa tể của cả tất cả tông môn bên trong Hành sơn thập quốc. Hôm nay, toàn bộ
đệ tử của Hỏa Địa tông được huy động đến mức tối đa cho việc đón tiếp và hỗ trợ vì việc trắc khảo tiên nhân sẽ diễn ra tại đây. Những pháp khí
phi hành chở các thiếu niên từ mười quốc gia liên tục bay đến tạo nên
một khung cảnh vô cùng hoành tráng. Vì từ An Nam quốc đến Lĩnh Hương
quốc phải qua vài quốc gia nên tốp người của Nguyên Hạo phải tốn khá
nhiều thời gian phi hành. Khi họ đến nơi thì quảng trường đã đông nghẹt
người rồi. Nhìn cảnh tượng bề thế này, Khương Thiên rất hào hứng:
- Ông già, Hạo ca, Bạch thúc... Nơi này thật đông người quá. Tất cả bọn
họ đều đến để kiểm tra tư chất tiên nhân giống chúng ta sao?
Nguyên Hạo bước đến nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tiểu Thiên trả lời:
- Đúng vậy Thiên đệ. Nhưng cả rừng người này cũng chỉ một số ít may mắn
mới có thể tu luyện tiên đạo thôi. Linh căn vốn rất hiếm mà, đệ không
nhớ chuyện của huynh sao?
Nguyên Hạo hồi tưởng lại quá trình ngày ấy của hắn ở Phong Linh tông đến giờ. Quả thật số phận thay đổi cứ như
một giấc mộng vậy. Hoài niệm một chút, Nguyên Hạo liền quay sang Khương
Thượng nói nhỏ:
- Nghĩa phụ, người có thấy đáng ngờ không? Chỉ là khảo nghiệm linh căn tuyển chọn đệ tử thôi tại sao phải làm hoành tráng như vậy. Con xem chừng người tổ chức còn có mục đích khác đi nha.
- Đúng vậy, ta cũng cảm nhận được sự việc này không hợp lí. Tí nữa phải
cẩn thận nhiều hơn, tùy cơ ứng biến. An toàn là trên hết, nếu có gì xảy
ra chúng ta liền tìm cách trốn khỏi đây.
Khương Thượng khuôn mặt
đăm chiêu gật đầu đáp. Lão đã trải bao nhiêu nguy hiểm trong đời nên làm việc khá cẩn trọng. Bạch Vũ cũng được căn dặn phải theo sát bảo vệ tiểu Thiên. Với tâm trạng đề phòng cao độ, bốn người cũng hòa vào rừng người chờ đợi buổi trắc khảo diễn ra. Sau ba canh giờ nữa, cuối cùng tất cả
thiếu niên từ thập quốc cũng được đưa đến đầy đủ. Những người đại diện
các tông môn lớn nhỏ đã vào vị trí ngồi riêng cho mình. Vị trí phía
trước quảng trường dành cho Hỏa Địa tông cũng chỉ còn thiếu vị trí chủ
đạo ngồi ngay trung tâm mà thôi. Lúc này toàn quảng trường bỗng nhiên
vang lên một tiếng cười dài:
- Haha thật là có lỗi vì đã để các vị đợi lâu.
Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc áo bào đen xuất hiện trên không trung. Lão
nhìn toàn bộ người tham dự phía dưới một cách ngạo nghễ rồi từ tốn đạp
không đi xuống ghế ngồi chủ tọa của mình. Lăng không chính là đại biểu
cho tu vi Kim Đan chân nhân. Lão giả này không ngờ lại là người có tu vi cao nhất ở đây. Rất nhiều ánh mắt hâm mộ, đối kỵ, ghen ghét đều tập
trung về phía lão. Vài tên vuốt đuôi liền đứng dậy hỏi thăm lão giả với
giọng nịnh hót kéo theo các tông môn khác cũng lần đứng dậy chào hỏi.
Nguyên Hạo đứng phía dưới cười thầm trong lòng."Lão già này thích hư
vinh thật. Xem chừng cái trò đại hội trắc khảo này cũng là chiêu trò của Hỏa Địa tông bày ra rồi. Màn kịch vui sẽ còn phía sau đây hắc hắc"
- Khụ khụ
Lão giả được mọi người tâng bốc ho khan vài tiếng rồi phất tay áo lên cất giọng như sấm rền:
- Ta là Khổng Tấn, trưởng môn của Hỏa Địa tông. Hôm nay ta đại diện tông
môn rất vinh hạnh chào đón các vị tiên hữu đến từ Hành sơn thập quốc
chúng ta. Để không làm mất thời gian của các vị, ta xin tuyên bố cuộc
tuyển chọn đệ tử cho các tông môn bắt đầu.
Sau khi Khổng trưởng
môn nói lời khai mạc, lực lượng chấp sự của Hỏa Địa tông lập tức triển
khai điều hành việc trắc khảo. Từng hàng dài thiếu niên được chia ra để
kiểm tra linh căn. Lúc này Nguyên Hạo để ý thấy lão Khổng trưởng môn và
nhiều vị ở các tông môn khác đã rời đi đâu mất.
- Bọn họ bỏ đi đâu vậy nhỉ? Nói như vậy bọn chúng vốn không quan tâm kết quả tuyển chọn đệ tử này sao?
Cảm giác sự việc càng lúc càng quỷ dị, Nguyên Hạo liền ra lệnh cho Phong
Ảnh lén lút xâm nhập vào sâu bên trong Hỏa Địa tông để điều tra. Với khả năng ẩn nặc siêu cấp của mình, nó nhanh chóng phát hiện ra các vị
trưởng môn tông môn lớn nhỏ đang tập trung ở trong một sảnh đường được
canh phòng rất nghiêm ngặt. Vừa tiến vào bên trong, Phong Ảnh đã nghe
tiếng cãi vả của một mỹ phụ với Khổng Tấn.
- Khổng trưởng môn,
tôi không hiểu tại sao chúng ta phải sợ hãi bọn Hắc Quỷ Môn đó. Bất quá
cá chết rách lưới liều chết đánh một trận với chúng thôi.
- Hừ,
Liễu trưởng môn nói nghe dễ dàng quá. Chúng ta sẽ liều với chúng bằng
cách nào đây? Tuy cùng là tông môn một sao nhưng số lượng Kim Đan của
chúng là ba tên trong khi Hỏa Địa tông chỉ có ta và sư huynh thôi. Nếu
các vị có khả năng thì xin đưa ra thêm một vị Kim Đan nữa là chúng ta có thể đối kháng với đối phương rồi.
Khổng Tấn lên tiếng phản bác
gay gắt lại với mỹ phụ họ Liễu kia. Nguyên Hạo xem chừng những người
đang bất đồng ý kiến về vấn đề đối chiến với kẻ địch. Lúc này, một vị
đạo sĩ cũng đứng dậy ý kiến:
- Tôi cũng đồng ý với Liễu trưởng
môn. Kẻ địch của Hắc Quỷ Môn không ít, nếu bọn chúng dám gây chiến với
chúng ta thì những thế lực đó sẽ ra tay. Chó cùng rứt dậu, trừ khi chúng muốn cùng chúng ta ngọc đá cùng tan thôi.
Lão đạo dứt lời thì một gã béo đứng lên không đồng tình:
- Theo tôi thấy chúng ta cứ làm theo Khống trưởng môn. Chỉ là một đám
thiếu niên thôi, thập quốc chúng ta dân số hơn ngàn vạn, mất đi vài ngàn tên phàm nhân cũng như muối bỏ biển thôi.
Kẻ chủ chiến, người
muốn hòa. Nhất thời cả đám tông môn không tìm được tiếng nói chung,
không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, căng thẳng. Khổng Tấn nhăn mặt, lão không ngờ bọn chống đối lại nhiều vậy. Nhìn lướt qua mọi người khắp phòng, ánh mắt lão bất chợt sáng lên bèn vội cất lời:
- Chúng ta cãi nhau suốt cũng không thống nhất được gì. Ta có ý này. Chúng ta hãy
nhờ Vân đại sư góp chút ý kiến. Ngài là người có danh vọng rất cao trong những người chúng ta. Các vị nghĩ sao?
- Được, nếu Vân đại sư lên tiếng thì Trần Quý ta ủng hộ.
- Ta cũng ủng hộ.
Nhất thời mọi người đều đồng thanh ủng hộ, ánh mắt sùng kính hướng về một
lão giả mặc áo trắng đơn sơ, thần thái xuất trần ngồi ở góc phòng.