- Đây là "tâm" cảnh giới, mang cả tâm hồn, tình cảm vào trong tác phẩm, bức họa đó là độc nhất, không ai có thể bắt chước
được tác phẩm cấp độ này. Đây là tồn tại cao nhất của hội họa rồi, không đơn thuần là năng khiếu, đây là chính là sự hòa quyện, cái họ vẽ là tâm cảnh, là những gì chân thật nhất mang tình cảm thuần khiết của họ.
Sau một hồi ngay ngốc, Phùng lão nhanh chóng tỉnh lại khiếp sợ, đây
là cảnh giới mà lão truy cầu, là ước mơ của cả đời họa sư, 1 tác phẩm để đời. Lão lệ nóng ròng ròng, nhìn sang Nguyên Hạo với sự sùng bái vô
hạn, trong nghệ thuật, người giỏi hơn không do tuổi tác quyết định. Trấn tĩnh lại, Phùng lão ôm quyền trịnh trọng với Nguyên Hạo:
- Lão cả đời họa si, truy cầu sự hoàn mỹ của nghệ thuật. Hôm nay gặp
tuyệt đại cơ duyên, có thể chứng kiến thần tích ra đời của 1 tác phẩm
truyền kỳ. Lão cả gan xin công tử có thể chỉ điểm một hai để lão có thể
trước khi nhắm mắt thấy được họa đạo của mình.
Nói đến đây, Phùng lão quỳ xuống vái Nguyên Hạo 1 cái khiến mọi người chấn động. Mộng Kỳ ánh mắt hoảng hốt lúc này đã thoáng cái hiện ra ngay bên cạnh muốn đỡ lão dậy.
- Sư tôn, xin người mau đứng dậy, người là tồn tại thần nhân sao lại có thể quỳ trước kẻ khác chứ.
Nhưng Phùng lão ánh mắt kiên định im lặng nhìn Nguyên Hạo, nếu hắn
không trả lời lão sẽ quyết không đứng dậy(già mà lì quá). Mộng Kỳ cũng
quay sang hắn với ánh mắt cầu xin mong mỏi. Nhưng bản thân Nguyên Hạo
vẫn thất thần đứng đó, ánh mắt xa xăm, đột nhiên hắn mở miệng lẩm bẩm
- Yêu thương là gì? Lão có từng yêu không?
Phùng lão như mèo vớ được cá mừng rỡ nhưng sau đó lão lại ngây ra, tự thì thào hỏi lại mình
"Ta từng yêu ai chưa? Yêu thương có cảm giác gì? "
Lão cứ lặp đi lặp lại như, ánh mắt mù mịt. Đúng rồi, 800 năm trước
lão từng có 1 gia đình, rồi vận may đến gia nhập tiên môn, sau này do
mãi truy cầu tiên đạo mà người thân lần lượt tạ thế lão cũng không quá
chú ý. Cảm giác Yêu thương đối với lão thật sự quá lạ lẫm rồi.
- Lão không biết à haha. Nếu không biết yêu thương vậy lão vẽ cái gì? Khuôn mặt đẹp mấy cũng không trọn vẹn nếu thiếu đôi mắt, họa giống mấy
không yêu thương sao họa ra được tâm hồn. 10 năm, trăm năm, vạn năm thì
sao, chúng ta thật sự quên được sao?
Nguyên Hạo ngửa đầu cười thê lương rồi quay đầu lững thững quay đầu
về chỗ ngồi. Phùng lão như dại ra, tu luyện 100 năm là 1 cái chớp mắt,
chồi non mới đó đã hóa cây to, vợ con mới đó đã mất hết rồi, lão thấy
trước mặt mình là người vợ tào khang đang nuôi con cơ cực, con gái lớn
thui thủi, ngày cưới không cha, cháu lớn không ông. Kiếp người cứ vậy
trôi qua, nhân sinh không thể làm chủ, vở kịch cuộc đời vui buồn thoáng
qua, cũng như vở kịch cô bé bán diêm, một que diêm nho nhỏ, một đốm lửa
nhỏ nhoi nhưng có thể nhìn thấy toàn bộ mộng tưởng, đó chẳng phải là
hạnh phúc hay sao? Chỉ là, cổ tích vẫn là cổ tích, còn hiện thực thì đốt một que diêm thấy đôi mắt cay xè nhưng chẳng thấy kết quả gì. Thứ cuối
cùng có thể nhận lấy chỉ là chút tàn tro trên bàn tay.
Phùng lão ão não đứng dậy, ôm quyền với Nguyên Hạo thật sâu rồi biến
mất, lão đã hiểu mình không cần tìm lại những gì trong quá khứ đã quên
mà là tìm lại bản tâm đã mất từ khi lão bước vào tiên đạo.
- Đáng tiếc, hắn có thể khám phá thiên địa, ngộ nhân tâm, nhưng hắn lại chỉ là phàm nhân, tạo hóa trêu người.
Trong hư không còn sót lại tiếng cảm thán không ai nghe được của
Phùng lão. Mộng Kỳ nhìn hướng sư phụ rời đi thở dài, rồi quay lại nhìn
mọi người trong sảnh, ánh mắt mấy vị công tử giờ đèn pha. Mặc dù qua lời giới thiệu của Xảo Nương, mọi người đều nghĩ tiểu Mộng rất xinh đẹp
nhưng khi nàng xuất hiện cả đám vẫn không khỏi bàng hoàn, không chỉ vóc
dáng hoàn mỹ mà ở Mộng Kỳ còn toát ra 1 khí chất như tiên trên trời,
không tồn tại ở nhân gian này. Ngay cả Vương Hiển vốn là hoàng tử, người đẹp vây quanh cũng phải mê mẩn, giờ hắn mới biết tất cả mỹ nữ của Đông
Vũ quốc so với tiểu Mộng chẳng khác nào đom đóm so với trăng rằm, không
cùng 1 tầng thứ. Bằng mọi giá nàng phải là của ta, dù phải tốn kém trả
giá thế nào cũng được, Vương Hiển hạ quyết tâm trong lòng.
- Thật xin lỗi vì gia sư có tí việc không thể tiếp tục tham dự buổi
trắc thí nên mong các vị công tử thông cảm, bây giờ tiểu Mộng xin chủ
trì phần thi cuối là phần đấu thơ. Nội dung trắc thí là mọi người hãy
sáng tác 1 bài thơ trong vòng 7 bước chân với chủ đề là mượn trăng nói
nỗi lòng. Bài thơ hay nhất sẽ được đích thân tiểu nữ chọn ra
Mộng Kỳ giọng như sơn ca ngọt ngào tuyên bố nội dung thi cuối cùng,
tất cả đều sôi trào, chưa bao giờ các công tử hăng máu như vậy, tất cả
như gà chọi sẵn sàng ra trận vì người đẹp. Trong cảnh giương cung bạt
kiếm vậy, không ai dám bước ra làm kẻ đầu tiên như những vòng trước, thì lúc này 1 dáng người cao gầy từ trong đám người từ từ bước ra.
- Nguyên Hạo... Lần này hắn muốn trổ tài đầu tiên à
- Tên này nghĩ mình tỏa sáng ở 3 lượt đầu thì giờ không xem ai ra gì
Nhanh như cắt, mọi mũi tấn công đều chỉa vào Nguyên Hạo, nhưng hắn
vẫn thong dong từng bước tiến tới, sắc mặt đầy ngạo khí, tự tin mười
phần.
"Haha người tốt được trời thương nha, làm văn ca không dám chứ thơ
thì ca học được khá nhiều nha. Lúc trước mượn sách mấy thằng cu đại học
để học vài bài thơ tán gái không ngờ giờ lại có chỗ xài. Kiến thức đúng
là quý giá, sau này phải cho con cái học hành đến nơi đến chốn mới được"
Chính Mộng Kỳ cũng bất ngờ trước sự táo bạo của Nguyên Hạo, không lẽ
tài năm thi phú hằn còn cao thâm đang sợ hơn, nhưng kỳ quái 1 người cầm
kỳ thi họa đều xuất chúng như vậy thì tại sao ta ở Biên thành 1 tháng
nay vẫn không nghe danh đến, nếu hắn ẩn giấu tài năng điệu thấp sống
không màn danh lợi thì vì điều gì hôm nay hắn phải trổ tài, vì ta sao.
Nghĩ đến những gì cả 2 trải qua nãy giờ Mộng Kỳ bối rối, trái tim thiếu
nữ nhảy nhót như nai vàng, nàng cũng không biết phải ứng xử với hắn thế
nào bây giờ. Lúc này Nguyên Hạo đã bước đến trước mặt nàng, hắn nhìn
nàng nhưng không cười.
"Đa tình tự cổ vương di hận
Khúc buồn ai oán mộng trần ai
Haiz nàng đúng là cô gái đáng yêu nhất mà ta gặp nhưng ta và nàng
không cùng địa vị a. Thôi thì coi như ta là 1 khúc hát vu vơ, 1 quân cờ
kết cục, 1 bài thơ chúc phúc cho nàng vậy"
Nguyên Hạo chua xót trong nội tâm, hắn là kẻ dám nghĩ dám làm, nhưng
lại chín chắn biết suy nghĩ hơn những cô cậu thiếu niên ở tuổi mơ mộng
này rất nhiều. Cuộc sống lăn lộn kiếm cơm từmg bữa đã giúp hắn hiểu
nhiều về lòng người, cách đối nhân xử thế, ngoài ra 1 tháng ở Phong Linh Tông hắn đã hiểu thêm nhiều về tu tiên, biết được sự khác nhau giữa
người phàm và tu sĩ. Từ sớm, Nguyên Hạo đã nhìn ra Mộng Kỳ không tầm
thường, đến khi Phùng sư phụ của nàng xuất hiện hắn chắc chắn nàng có
bối cảnh cường đại sau lưng, cái Túy Hồng Viện này chỉ là che mắt người
thôi. Hắn không sợ người khác chê cười là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, hắn chỉ sợ liên lụy đến Khương Thiên và mọi người, hắn còn phải sống tốt
phần mẹ hắn nữa.
- Tại hạ Nguyên Hạo xin phép bêu xấu đứng ra trắc thí thi phú đầu tiên
Tiếng Nguyên Hạo vang lên làm Mộng Kỳ cũng bình tĩnh lại, nàng nhìn
hắn thấy rất gần nhưng cũng vô cùng xa xôi, người trước mặt với kẻ vừa
đàn hát, chơi cờ cùng nàng rất vui vẻ như 2 người khác nhau vậy. Tự dưng nàng cảm giác mất mát, Vương Hiển bỗng nhiên từ đám người cũng đi ra,
trên mặt hắn giờ không còn vẻ thân thiện nữa
- Nguyên huynh, nội dung trắc thí là trong 7 bước phải xong 1 bài thơ hoàn chỉnh, nếu ngươi đã lên đầu chắc chắn tài năng văn thơ còn cao hơn 3 phần trước, tại hạ ở đây có 100 vạn tiền vàng, muốn góp vui với
Nguyên huynh, nếu trong vòng 3 bước huynh có thể làm xong bài thơ thì
tại hạ sẽ tặng huynh chúc mừng, còn không được cũng không sao, tại hạ
chỉ muốn huynh có thêm động thực phát huy hơn nữa, nếu huynh ngại mình
không đủ khả năng thì...
Tên Vương Hiển này dai như đỉa đói, nhưng mà xui cho hắn gặp phải ca, đang nghèo có người đem 100 vạn cho thì tội gì không nhận, Nguyên Hạo
trong lòng cười như nở hoa nhưng ngoàimặt tỏ vẻ ngưng trọng.Cuối cùng,
giả bộ sau 1 hồi đấu tranh nội tâm liền đồng ý, Xảo Nương 1 bên sau khi
thấy Nguyên Hạo đồng ý liền tuyên bố
- Mời Nguyên Hạo công tử chuẩn bị, sau tiếng chuông bắt đầu, mời công tử trong vòng 7 bước làm thơ, còn phần 3 bước là ước định của ngài và
Vương Hiển công tử, chúng tôi không can thiệp.
- Không cần 7 bước hay 3 bước, ca làm thơ vốn không cần bước
Nguyên Hạo nói ra làm bộ sửng sốt, vô cùng ngạo mạn nha, nhưng hắn không để mọi người ý kiến liền lập tức đọc thơ.