Bên ngoài bình nguyên Băng Hỏa, lúc này đã qua thời gian vài ngày, tiểu
lang vương và các yêu thú đại thần vẫn không ngừng chờ đợi. Bọn chúng đã ký thác rất nhiều hi vọng vào hai nhân loại nhỏ bé kia. Vài trăm năm
chỉ tương đương với vài năm nếu so sánh tuổi thọ yêu thú và con người,
nhưng nếu không thăng cấp thì cũng có ngày thọ mạng của chúng phải kết
thúc. Mà để thoát ra được tình cảnh vây khốn này thì chỉ có trông chờ
vào Nguyên Hạo mà thôi.
- Yêu vương, hôm qua Băng Hỏa cung đã
phát ra tiếng kêu của Băng Tích Điểu, chứng tỏ có người xông vào từ cửa
băng cực. Xem ra bọn họ đã thuận lợi xâm nhập.
Lão bò Hoàng Tiếu nhìn về phía xa, chính xác là hướng Băng Hỏa cung, giọng điệu cung kính nói với tiểu lang.
- Băng Hỏa cung tồn tại từ thuở không gian này được ra. Có thể xem nó như cấm địa, phong ấn toàn bộ yêu thú bên trong. Nếu như không có pháp tắc
của tòa cung điện này, chúng ta tùy thời đã lợi dụng thông đạo vết rách
nhân loại tiến vào để thoát ra ngoài rồi. Cần gì phải khổ sổ sống vất
vưởng giam cầm mấy trăm năm nay. Tuy đối với tên Nguyên Hạo, ta có chút
tán thưởng nhưng đối mặt với thứ kia ta không dám ôm mộng nhiều.
Tiểu lang Linh Quân có huyết mạch linh thú vương giả, nhãn lực cũng hơn xa
đám thuộc hạ của mình. Nó có thể nhìn ra được tiềm năng to lớn từ vị
nhân loại trẻ tuổi kia. Thật đáng tiếc là cái thứ được giấu kín bên
trong Băng Hỏa cung kia cũng không phải hạng tầm thường. Nếu như tu vi
của Nguyên Hạo có thể đột phá thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Nhưng mà hạn chế chết người trong Vân Liên Sơn Vụ lại không cho phép.
Hiện tại, trừ hi vọng vào kỳ tích xuất hiện ra, bản thân yêu lang vương
cũng không có biện pháp nào khác.
****
Tận sâu trong Băng
Hỏa cung, trung tâm của mê cung ma quái, phía sau cánh cửa đen có hình
sác quỷ, hai người Nguyên Hạo lúc này đang trong trạng thái căng thẳng
tột độ. Khi vừa xông vào, cảm giác đầu tiên của họ chính là không khí
hít thở nồng nặc mùi yêu khí. Nếu là người có tu vi thấp như Ngưng Khí
bước vào, tuyệt đối sẽ không trụ được một phút, nhất định sẽ bị ma tính
xâm nhập, trở nên điên dại.
- Đến tột cùng bên trong này chứa đựng cái thứ gì vậy? Nơi đây tối quá, ta không thể nhìn rõ thứ gì cả?
Duẫn Khang giọng nói khó chịu, búng ngón tay một ngọn lửa cháy rực soi sáng
le lói một góc nhỏ. Nhìn thấy đồng bạn lỗ mãng như vậy, Nguyên Hạo chỉ
biết cười khổ. Không biết rõ nơi này có nguy hiểm gì mà lại đốt lửa
trong bóng tối, cái này khác nào làm đích nhắm cho kẻ địch chứ. Thật
không hiểu nỗi cái tên này làm sống sót cho đến bây giờ, không bị kẻ
khác chơi chết thì đúng là số lớn mạng lớn thiệt.
Biết có ngăn
cản thì cũng đã muộn, Nguyên Hạo đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, bỗng
dưng rét lạnh. Dưới chân hắn, đâu đâu cũng là xương trắng, to nhỏ đủ
loại. Theo hình dáng thì có lẽ là của yêu thú vì chúng có kích thước
khác nhau, nhiều cái còn có sừng dài.
- Tại sao lại có nhiều
xương yêu thú ở đây như vậy? Không đúng, đây là xương của những chủng
loại mà chúng ta chạm trán trong bình nguyên.
Rất nhanh Nguyên
Hạo đã nhận ra vài loài mà hắn đã gặp. Rốt cuộc, hắn cũng đã mơ hồ đoán
ra được nguyên do vì sao có những bộ xương này. Hai tay hắn vô ý đưa lên trán lau đi vài giọt mồ hôi lạnh.
- Nếu như ta không lầm thì
những yêu thú sống trong Băng Hỏa bình nguyên mục đích chính là nuôi như thực phẩm. Bọn chúng sẽ lần lượt bị đưa vào cung điện cho thứ gì đó
thôn phệ. Có thể làm được đến bực này, thủ bút thật sự là quá to lớn.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt khó khăn, Nguyên Hạo hít thở sâu để cho mình
ttấn tĩnh lại. Cho dù phài đối mặt với tồn tại kinh khủng nào thì hắn
cũng không còn đường lui, nên lúc này không thể để cho tâm trạng của
mình xuống dốc.
- Ý của ngươi là yêu thú ngoài kia được chăn nuôi giống như gia súc, gia cầm để chờ làm thịt?
Duẫn Khang tính cách có phần "ngây thơ" nhưng hắn không phải đầu gỗ, cũng có thể hiểu ra vấn đề. Nghe câu hỏi của hắn, Nguyên Hạo gật đầu đáp:
- Chính xác. Khu vực bình nguyên có cấm chế không để yêu thú khác tiến
vào, ta nghĩ yêu thú bên trong ngược lại cũng không thể đi ra được,
giống như một cái lồng giam vô hình vậy. Còn lý do vì sao phải làm như
thế thì ta cũng không rõ, có lẽ lời giải nằm ở trong căn phòng này.
Lời Nguyên Hạo vừa dứt, mặt đất bỗng rung lắc mạnh, giống như có thứ gì đó
nặng nề đang di chuyển. Cả hai người liền lập tức lui lại, tập trung vào hướng có tiếng động vang ra. Ba mươi giây sau, bóng dáng của thứ kia đã xuất hiện trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa trên tay Duẫn Khang.
- Yêu thú!!!
Vừa nhìn thấy hình thể khổng lồ lù lù hiện ra, Duẫn Khang run rẩy lùi lại, hai tay xiết chặt cây thương của mình.
- Không phải. Nó không có sinh khí, thân thể hoạt động được là do một sức mạnh nào đó khống chế điều khiển. Đúng rồi, máu huyết yêu thú bị thôn
phệ chính là dùng để duy trì, bồi bổ cho cái xác khô này.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Nguyên Hạo, hắn vội thốt lên, một tay lấy Thạch
Huyết ra. Nhìn thấy vũ khí trên tay hắn, Duẫn Khang không khỏi chép
miệng than:
- Hảo vũ khí, không nghĩ ngươi che giấu thật kỹ nha.
Từ trước đến giờ, Nguyên Hạo vẫn kín như bưng, bất kể thực lực hay bản
lĩnh gì cũng hạn chế hiển lộ. Bởi vậy khi hắn xuất ra, mỗi một thứ đều
cất tiếng ca oanh động trực quan của đối phương.
- Tập trung đối
phó con yêu thú đã bị nhập xác này đi. Nếu không thể đánh bại nó, kết
cục của chúng ta không khác gì mấy bộ xương trắng dưới chân đâu.
Không có linh trí, yêu thú khổng lồ hình dạng một con gấu đen từng bước chậm
rãi tiến đến. Đôi mắt của nó vô thần, chỉ có một màu đen vô tậb, không
cảm xúc. Bất ngờ, nó giơ một chảo chụp lấy Duẫn Khang, tốc độ nhanh
khủng bố.
- Khốn kiếp, thả tao ra.
Tuy là cao thủ giả đan
nhưng Duẫn Khang vẫn bất lực trước tốc độ như chớp giật của con gấu đen. Cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay to lớn thô ráp đầy lông của con thú nhưng hắn cảm giác mình không thể nhúc nhích được tý nào. Sức mạnh của
yêu thú đồng cấp vốn đã hơn xa nhân loại, mà con hắc hùng này đâu chỉ
đơn giản là ngang cấp với họ.
"Xèo xèo"
Ngay lúc nguy cấp, một mùi khét bốc lên. Duẫn Khang nhìn lại thì thấy Nguyên Hạo đang dùng hỏa diễm thiêu đốt cánh tay của con yêu thú nhằm giải cứu cho mình.
Hiệu quả của thú hỏa rất tốt, tuy không thể trực tiếp thiêu đốt cánh tay của hắc hùng nhưng đã khiến con vật chú ý đến.
"Gào"
Gầm
lên, hắc hùng hung hăng dùng một tay còn lại quay sang tấn công Nguyên
Hạo. Nó dùng bàn tay to tướng của mình đập thẳng xuống thật mạnh. Có vẻ
như việc bị thú hỏa làm bị thương khiến nó cảm thấy khó chịu.
Khẽ hừ lạnh một cái, Nguyên Hạo kịp thời né tránh khỏi đòn công kích. So
với vài tháng trước, hiện tại tốc độ và phản xạ của hắn sau một thời
gian tập luyện với đám yêu thú đại thần đã tăng lên một cấp độ mới. Có
thể về mặt công kích hắn vẫn không có thêm chiêu bài gì nhưng né tránh
và chịu đòn tuyệt đối là cao thủ.
Một đòn không trúng con mồi,
hắc hùng lại gầm lên dữ dội, vung tay đập tới tấp. Nhưng dù nó có ra đòn thế nào thì Nguyên Hạo vẫn tránh được trong tích tắc.
Mỗi lần
né thoát, Nguyên Hạo lại ra đủ chiêu số để phản công. Tiếc là con gấu
đen dường như da dày thịt béo, đánh thế nào cũng không thể xuyên thủng
lớp da của nó. Ngay cả Thạch Huyết cũng chỉ có thể lưu lại vài vết hằn
nhạt trên da, rất nhanh liền biến mất. Điều này làm cho Nguyên Hạo sửng
sốt, sắc mặt trầm trọng.
- Xem ra cái xác này tuyệt đối là yêu
thú cao cấp. Ngay cả Thạch Huyết cũng không thể cắt đứt một sợi lông của nó. Có điều hình như lực lượng kia không thể khống chế thuận tiện cơ
thể này nên vận tốc quá chậm. Nếu hắc hùng này còn sống thì một hơi thở
cũng đủ diệt sát ta rồi.
Biết được đối phương không đủ khả năng
điều khiển thân thể kia, tính uy hiếp giảm xuống, nhưng Nguyên Hạo không hề cảm thấy lạc quan. Chỉ cần hắc hùng không ngừng công kích, hắn cũng
không thể mãi tránh né. Cuối cùng là thể lực cạn kiệt, kết quả của hắn
sẽ không thay đổi được gì.
- Không được, phải tìm cách ra khỏi nơi này.
Vừa né đòn, Nguyên Hạo vừa lui vừa không ngừng quan sát. Cánh cửa bọn họ
vừa đi vào hiện giờ đã không thấy đâu nữa, tựa như chưa từng tồn tại
vậy. Biến hóa kỳ dị này khiến hắn khó chịu, muốn chửi tục một câu. Chỉ
là lúc này không phải thời điểm suy nghĩ nhiều, nếu hắn còn không nghĩ
ra cách gì thì đúng là tuyệt lộ rồi.
Chạy qua chạy lại một hồi,
Nguyên Hạo mới nhận ra một sự thật phũ phàng căn phòng rất rộng nhưng
không có một cửa ra hay lỗ hổng nào. Ngoài ra, hắn còn phát giác ra một
trận pháp khổng lồ được khắc bên trong căn phòng. Theo hắn suy đoán thì
tác dụng của nó chính là giam cầm ma vật này. Nếu không thì với bản lĩnh của nó đã sớm ra ngoài đồ sát tứ phương, cần gì trốn chui bên trong mê
cung để dụ dỗ con mồi lọt vào.
"Gào gào"
Một thoáng thất
thần, Nguyên Hạo bị yêu thú đánh xượt qua, văng mạnh ra xa. Chỉ một va
chạm nhỏ, hắn cảm giác vài cái xương của mình đã bị gãy nát. Tuy không
có thần thông gì khác, nhưng chỉ dựa vào nhục thân thôi thì con gấu này
cũng là vô địch rồi. Hắn không hề có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, thậm chí muốn đánh rớt một cọng lông của nó còn khó hơn lên trời.
Nằm yên không nhúc nhích, bộ dạng của Nguyên Hạo giống như kẻ tuyệt vọng,
từ bỏ vùng vẫy. Yêu thú thấy vậy cũng không ra đòn nữa mà chậm chạp bước về phía hắn.
Khi nó đã tiến sát, Nguyên Hạo bất ngờ giơ hay tay lên đánh ra hai quả cầu đen bắn về hai mắt của yêu thú. Đồng thời cùng
lúc nhanh chóng thi triển ấn pháp, đánh ra thổ ấn quyết. Một chiêu này
của hắn không phải muốn tiêu diệt kẻ địch mà chỉ muốn cho nó một vố đau. Ít nhất cũng phải cắn lại kẻ địch một cái trước khi chết chứ.
Mang theo tâm lí đó, Nguyên Hạo không giữ lại gì dùng toàn lực xuất chiêu,
tạo ra uy thế cực mạnh. Ngay cả Duẫn Khang đang bị hắc hùng nắm trên tay cũng trợn mắt giật mình.
Thân pháp né tránh của Nguyên Hạo nãy
giờ đã đủ làm hắn khiếp đãm, không nghĩ đến tên thiếu niên kia còn giấu
tuyệt kỹ phản kích mạnh mẽ đến thế. Tuy không trực tiếp thử nghiệm nhưng hắn cảm nhận được uy lực cực lớn toát ra từ hai quả cầu đen to như trái dưa hấu, cũng như ấn quyết đáng sợ kia. Nếu đổi ngược lại là hắn, hắn
biết mình sẽ không thể chống đỡ được.
"Uỳnh uỳnh"
Hai tiếng nổ vang lên, tiếp đó là một tràng ầm ầm như núi lở làm cho bụi bay mịt mù, xương trắng bị đánh văng lên vung vãi.
- Haha đáng đời này, đồ nghiệt súc.
Cười lớn một tiếng, toàn thân Nguyên Hạo trở nên vô lực, đau nhức khắp nơi.
Ngay lúc này một tiếng rống to như sấm sét vang lên, một bàn tay to như
cái nhà ập xuống đè lên hắn.
- Aaaaaaaaaaa
Nguyên Hạo hét
lên một tiếng, hổ khẩu thất khiếu chảy máu, toàn thân xương cốt máu thịt be bét. Trước khi ngất đi, hắn kịp nhìn thấy con yêu thú hiện ra trong
khói bụi. Không hề có một vết thương nào dù là nhỏ nhất, tuyệt kỹ mạnh
nhất của hắn cũng như một cơn gió thoảng, không tí tác dụng.
Nở
một nụ cười đau khổ, Nguyên Hạo không cam lòng ngất đi. Nhìn thấy cảnh
tượng này, Duẫn Khang lặng cả người. Con yêu thú này nhục thể mạnh mẽ
vượt xa hiểu biết của hắn.
"Ô ô ô"
Đúng lúc này, từ trong mi tâm của hắc hùng, một đoàn hắc vụ thoát ra. Ở giữa hắc vụ là một đôi mắt đỏ như máu, nhìn như ma thần hàng lâm. Sau khi tích tụ xong, hắc vụ lơ lửng một lúc rồi bay xuống chỗ Nguyên Hạo.
- Không, đồ yêu quái. Không được làm hại bằng hữu của tao.
Duẫn Khang nhìn thấy hắc vụ muốn ra tay thôn phệ Nguyên Hạo thì gào lớn lên
như điên. Tuy hoàn cảnh của hắn cũng chẳng khá hơn nhưng đưa mắt nhìn
bạn bè bị giết trước mặt mình quả thật đả kích quá lớn.
Mặc kệ
Duẫn Khang có làm ầm ĩ, hắc vụ vẫn tiến tới càng lýc càng gần. Khi còn
cách Nguyên Hạo khoảng một mét, hai mắt nó đỏ rực, toàn thân hóa thành
khí loãng thâm nhập vào cơ thể con mồi. Từng tiếng ục ục trầm thấp vang
lên, nó bắt đẩu quá trình thôn phệ của mình.