- Nguyên Hạo tiểu huynh đệ, nếu ngươi không chê có thể đến Vạn Dược Lâu
của bọn ta trú chân, không cần thiết phải nhún chân vào vũng nước đục
này.
Trên đường trở về, Thiết Tam chân thành khuyên bảo Nguyên
Hạo. Trong mắt gã, tiềm năng của thiếu niên trước mắt còn phát triển rất xa, tiền đồ vô lượng. Với tài năng của mình, hắn không cần thiết phải
đưa thân mình vào những nguy hiểm không cần thiết.
- Cảm ơn ý tốt của Thiết huynh, ta tự có cân nhắc. Nguyên Hạo ta làm người xưa nay
không phải kẻ ham sống sợ chết, huống chi lánh nặng tìm nhẹ không phải
là tâm tính của một cường giả.
Nguyên Hạo mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời. Còn một câu hắn chưa nói là nếu như không thể làm gì hơn thì hắn
sẽ rút lui, tất nhiên muốn giúp người trước tiên phải có đủ thực lực cái đã. Không dễ từ bỏ nhưng biết tiến thoái chính là điểm mạnh của hắn,
một kẻ đã vật lộn để tồn tại trong xã hội phức tạp ở địa cầu.
-
Thôi được, nếu đệ đã có tính toán riêng cho mình thì ta cũng không nói
nhiều nữa. Nhưng nhớ nếu như gặp khó khăn gì thì hãy tìm đến ta, bất kỳ
lúc nào cũng được.
Biết không thể thay đổi ý định của đối phương, Thiết Tam chỉ tiếc nuối thở dài nói. Mặt khác, gã cũng rất khâm phục
tinh thần cứng cỏi và bình tĩnh của Nguyên Hạo. Chỉ hi vọng rằng cậu ta
thật sự có bản lĩnh xử lí mọi việc như lời nói chứ không phải là chút
bồng bột máu nóng của tuổi trẻ.
Sau khi nhận được một lượng lớn
thảo dược, Nguyên Hạo liền rời Vạn Dược Lâu trở về Liễu gia. Hắn không
vội đi luyện dược mà bắt tay vào làm một số chuẩn bị bởi vì nội tâm của
hắn có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Đây là trực giác của bản thân hắn mà thôi, từ khi hòa hợp với Hư Vô linh căn giác quan thứ sáu của hắn
càng lúc càng trở nên nhạy cảm nhiều hơn.
Chẳng mấy chốc màn đêm
đã phủ xuống cả Tịch Dương trấn, tối nay sẽ là một đêm thật dài và kinh
hoàng trong ký ức của nhiều người mãi cho đến vài năm sau này. Cả trăm
bóng đen như u linh từ các khắp các ngõ ngách lặng lẽ tiến sát phủ đệ
của Liễu gia. Sâu trong mật thất của mình, Liễu Hoành đột nhiên mở đôi
mắt mình ra, thần tình có chút tuyệt vọng.
- Toàn bộ Liễu gia tộc nhân sẵn sàng chiến đấu, kẻ địch đã đến. Hãy đánh trống trận gia tộc lên.
Ra lệnh xong, Liễu gia chủ thở dài một hơi lẩm bẩm:
- Đã trốn chạy đến tận nơi này, không ngờ kết cục cũng không thay đổi
được. Chẳng lẽ ý trời thật sự muốn diệt Liễu gia của ta sao?
Trống trận gia tộc được đánh lên hùng hồn làm khiến cho cả Tịch Dương Trấn
giật mình tỉnh giấc không hiểu chuyện gì xảy ra. Một số kẻ có kiến thức
thì hoảng hốt, bọn họ run rẩy như tận thế đến vậy. Trống trận gia tộc
phát lên, đại biểu cho gia tộc gặp phải nguy cơ sinh tử, diệt tộc. Đã
mấy trăm năm rồi, chưa từng có gia tộc nào cần phải sử dụng đến trống
trận cả.
- Hừ, giờ mới phản ứng thì đã muộn rồi, tất cả xông lên
cho ta. Không được để ai còn sống, ngay cả một con gà, con chó cũng phải giết sạch.
Một tên hắc y nhân giọng già nua khàn đặc quát lớn,
nhất thời cả trăm tên đồng loạt xông thẳng vào Liễu gia bắt đầu trận đồ
sát. Dưới khí thế hung hãn của kẻ địch, hộ vệ của Liễu liên tiếp bị đánh giết một cách nhanh chóng. Đám đệ tử tông môn lại càng tệ hơn, nhiều
tên chẳng đỡ nổi đến một kích. Dù gì thì bọn này cũng chỉ là đệ tử ngoại môn hoặc các tông môn nhỏ, rèn luyện còn ít nên khi gặp tràng diện sinh tử chiến đấu liền lộ ra muôn vàn điểm yếu.
- Lũ tặc tử từ đâu dám xâm phạm Liễu gia của ta, tiêu diệt hết bọn chúng cho ta.
Liễu Hoành dẫn đầu bốn trưởng lão cùng với một chi đội hộ vệ trung kiên xuất hiện. Từ linh lực phát ra từ người bọn họ có thể thấy tất cả đều là
Ngưng Khí viên mãn, các vị trưởng lão càng là tu vi nửa bước Trúc Cơ. Có cao tầng gia tộc xuất trận, nhất thời thế công của kẻ địch bị kìm hãm
lại đôi chút. Chỉ là thực lực của kẻ địch mạnh mẽ đến không ngờ, chỉ vài phút ngắn ngủi bọn chúng lại như hổ lạc đồng bằng, thỏa thích mà giết
chóc.
- Mọi người cố gắng chống đỡ, đại trưởng lão theo an bài
của ta đã dắt Huệ nhi bỏ trốn rồi. Nó là hi vọng duy nhất của huyết mạch gia tộc chúng ta, chỉ cần người Liễu gia còn thì ngày sau nhất định
trùng hưng lại được.
Liễu Hoành miệng chảy máu tươi nói với các
trưởng lão huynh đệ, đại trưởng lão chính là người có tu vi Trúc Cơ thứ
hai của Liễu gia. Lão đã âm thầm chuẩn bị cho tình huống này từ lâu rồi, chỉ là không ngờ kẻ thù lại mạnh mẽ không kiêng dè gì như vậy. Không lẽ đám người kia đứng phía sau giật dây sao? Khốn kiếp, dù làm ma lão già
ta cũng sẽ không để yên cho bọn chó đó đâu.
Khi Liễu gia từ trên
xuống dưới đang dùng chút sức tàn cuối cùng của mình để phản kháng thì
một tiếng động lớn ầm ầm nổ vang vọng khắp Liễu gia. Sương mù dường như
từ trong hư không sinh ra bao phủ khắp nơi, khung cảnh nhanh chóng chìm
vào trong mơ hồ.
- Không ổn, đây là trận pháp. Chúng ta đã trúng phải phục kích của kẻ địch rồi.
Một tên hắc y nhân thân hình to lớn phát giác ra sớm nhất hét lên. Nhất
thời đội hình của kẻ địch rối loạn hẳn lên, nhiều tên còn không giữ được bình tĩnh hướng ra ngoài phóng đi. Ngay lập tức, những tên đó dường như bị va vào vách tường thép, dội ngược trở về.
- Đây là khốn trận, mọi người bình tĩnh, chúng ta sẽ hợp lực hóa giải.
Tên hắc y giọng già nua lại một lần nữa là người chủ trì thế cuộc. Thật ra
chính bản thân gã cũng không ngờ được bên trong Liễu gia lại có sẵn một
cái bẫy trận pháp như thế. Gã đã thu thập tin tức từ gia tộc này rất lâu nhưng chưa từng phát hiện ra Liễu gia có liên hệ hay chiêu mộ được với
bất kỳ trận pháp sư nào. Phải biết trận pháp sư về số lượng còn hiếm hơn cả Luyện dược sư nữa, và không hề dễ dàng để mời bọn họ xuất mã hỗ trợ.
Bản thân Liễu Hoànhcũng giật mình mơ hồ không chuyện gì đang diễn ra. Từ
khi nào trong Liễu gia của lão lại có một trận pháp đáng sợ như vậy chứ? Nhưng ít ra thì đại trận này khởi động cũng giúp cho lão và tộc nhân
tạm thoát khỏi cảnh bị tiệt diệt toàn quân. Còn đang ngẩn ngơ không biết làm gì gì một bóng dáng cao gầy hiện ra trước mặt lão với nụ cười ấm áp nhu hòa.
- Lão còn chiến đấu được chứ?
- Cậu là ai? Thân già này vẫn chưa chết được.
- Tốt, vậy đi theo ta quét sạch lũ hắc y nhân nào.
Gật đầu một cái, thiếu niên lập tức xoay người đi, hắn cũng không buồn trả lời câu hỏi của Liễu Hoành.
- Tốt, dù là tu la địa ngục, ta cũng sẽ theo. Chỉ cần nợ máu của bao nhiêu người Liễu gia phải rửa được.
Nghiến răng kèn kẹt, lão nhanh chân phóng theo thiếu niên. Dù kẻ kia là ai thì lão giơ cũng không cần thiết phải suy nghĩ. Bởi vì lão không còn lựa
chọn, cũng như đối phương cũng không có lí do gì để lừa gạt lão trong
tình huống cùng đường này. Rất nhanh lão nhận ra quyết định của mình là
cực kỳ sáng suốt, bởi trong sương mù dày đặc ngay cả tu vi Trúc Cơ như
lão cũng không thể dùng thần thức quét xa quá vài mét thế mà thiếu niên
kia lại ung dung di chuyển như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
"Uỳnh"
Tung ra một chưởng đánh thêm một tên ám tử ra bã, Liễu Hoành trong lòng càng thêm kính sợ thần bí thiếu niên kia quá xá. Trong cái trận pháp này,
tên kia chẳng khác nào là con cá thỏa thích vùng vẫy, còn mọi người
giống như kẻ đuối nước giữa biển cả mênh mông, vô lực phản kháng.
- Tên tiếp theo là Trúc Cơ kỳ cao thủ, ta không thể ngạnh kháng được. Lão hãy làm theo kế hoạch của ta.
Đối tượng lần này Nguyên Hạo lựa chọn là một tên hắc y nhân có tu vi Trúc
Cơ trong bốn tên Trúc Cơ Kỳ tham gia đợt huyết tẩy liễu gia lần này. Sở
dĩ gã được nhắm đến đầu tiên là vì vị trí của gã cách biệt với những tên cao thủ khác. Như vậy khi ra tay với hắn sẽ không phải lo ngại những kẻ khác phát hiện xung động mà xông đến ứng cứu.
Tên Trúc Cơ đứng
riêng một mình này là một cao thủ được Trần gia lén lút bỏ ra số tài phú lớn để cầu nhờ hắn tham gia đợt hành động lần này. Tên này vốn cũng là
một kẻ tán tu khét tiếng tàn ác, chuyên giết người đoạt phú, chuyện ác
gì cũng làm. Vốn thấy thế trận đã an bài, gã liền không lo nghĩ xông
thẳng về một hướng để thỏa mãn đam mê giết chóc của mình. Rốt cuộc khi
đại trận buông xuống, cũng chính gã bị cách ly khỏi những tên Trúc Cơ
khác, một thân một mình phải căng thẳng trong tư thế phòng ngự bốn phía.
"Vụt"
Một tia chớp đỏ nhanh như thiểm điện từ trong
sương mà nhắm thẳng lồng ngực gã lao đến. Tên này hừ lạnh một tiếng,
linh lực bùng phát mạnh mẽ, lấy ra thanh cự phủ chặn đứng Thạch Huyết
lại.
"Uỳnh"
Tiếng va chạm nảy lửa vang lên, thanh cự phủ
bị nứt một đường nhưng đã thành công ngăn được thanh chủy thủ đột kích.
Ngay khi gã hắc y định thở ra một hơi thì một bóng người từ trong sương
mù công kích đến.
- Con mẹ nó
Chửi ra một từ tục tĩu, gã giơ một tay ra đối chưởng với kẻ địch đánh tới.
"Ầm ầm"
Tuy một bên phải ngăn cản thanh chủy thủ ép đến, một bên phải ngạnh kháng
với kẻ địch nhưng tên hắc y vẫn chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Cả hắn và
Nguyên Hạo khi vừa đối chưởng xong thì hai người đều bị phản chấn, khóe
miệng rỉ máu. Vì cho rằng kẻ ra tay đánh lén này mới là kẻ ra sát chiêu
chính nên tên hắc y đã dồn hết lực đón đỡ. Kết quả ngoài dự đoán là kẻ
địch lại đánh văng ra dễ hơn gã nghĩ.
- Không đúng, ngươi...
Tên hắc y không cam nhìn một thanh kiếm đâm xuyên tim gã từ phía sau rồi ý
thức chìm dần vào bóng tối. Đến chết gã cũng không nghĩ đến mình như vậy lại bị tính kế một cách dễ dàng bởi một tên Ngưng Khí kỳ. Nếu như tâm
lí gã này bình tĩnh hơn thì có thể Nguyên Hạo và Liễu Hoành phải tốn
công sức một phen. Nhưng do tên hắc y này bề ngoài tàn bạo nhưng bản
tính lại sợ chết. Ngay khi đón đỡ được pha đột kích của Thạch Huyết, gã
liền cho rằng kẻ địch nhất định thừa cơ lúc này sẽ ra tay. Ngàn lần gã
không ngờ đối phương lại nghi binh đến hai lần, chân chính ra tay một
khắc ngay khi gã ra đòn ngăn cản tên xuất chưởng trước mặt.
- Khụ khụ
- Tiểu huynh đệ, ngươi có sao không? Ta có đan dược chữa thương đây.
Liễu Hoành vừa hạ sát được một tên Trúc Cơ, trong lòng lâng lâng như đang
bay nhảy trên chín tầng mây. Lão tuy tu vi Trúc Cơ nhưng lại chuyên tâm
đan đạo, thực lực chiến đấu nằm ở dưới cùng. Đây là lần đầu tiên lão
giết được một tên tu vi đồng cấp với mình, hỏi làm sao lão không sướng
đến phát run cho được.
- Không cần đâu, ta không sao.
Nguyên Hạo không nhận lấy đan dược của Liễu Hoành mà lấy ra một viên Hồi Huyết Đan nuốt vào. Thương thế của hắn không nhẹ, một pha ra đòn toàn lực của Trúc Cơ kỳ quả nhiên không dễ tiêu tí nào. Dù đã vận dụng trước Thủy
Lưu phòng hộ hết mức nhưng hắn vẫn bị đối phương đánh cho hộc máu văng
ra. Đến hiện tại, Nguyên Hạo mới biết được sự chênh lệch của Trúc Cơ và
Ngưng Khí khác nhau thế nào. Nếu nói linh lực của Ngưng Khí là một cái
ly thì của Trúc Cơ chính là một cái lu, mà nồng độ linh lực lẫn tốc độ
vận chuyển đều hơn xa. Cũng may bản thân hắn có Hư Vô linh căn vốn
nghịch thiên, chứ gặp kẻ khác đối cứng với Trúc Cơ kỳ thì không chết
cũng trọng thương thảm hại.
- Tốt rồi, bây giờ mới đến phần khó khăn nhất đây.
Nguyên Hạo thở ra một hơi, hai mắt mở to, chiến ý dào dạt. Ngưng Khí chiến
Trúc Cơ, không dễ chịu tí nào nhưng không thử lão tử há phải sợ sao
hahaha.