Dứt lời, Nguyên Hạo liền nhảy lên phi kiếm bay thẳng vào hồ. Hằn không
thích nhiều lời, lựa chọn đi hay không là do bọn họ. Tuy hắn sống có
trách nhiệm nhưng không có nghĩa là hắn phải làm bảo mẫu, ôm đồm mọi
việc. Tu chân là một thế giới khốc liệt, thậm chí còn đáng sợ hơn cả xã
hội phàm nhân. Vì thế Nguyên Hạo không thích được phát cái thẻ người tốt dán trước người như vậy.
- Nguyên Hạo huynh đệ, bọn ta theo ngươi.
Văn Cự và Hồ Bật Trung không do dự phi hành theo ngay sau, hai tên này tuy
thực lực không quá mạnh nhưng tình tình lại rất tốt, xứng đáng kết giao. Nhìn theo bóng lưng Hồ Bật trung, Ngô Tuyết San thở dài một hơi rồi
cùng Tiểu Mi đạp kiếm tiến lên. Tuy nàng rất ghét cái tính điệu đà của
tên Bật Trung này, nhưng phong thái quả cảm và trọng tình trọng nghĩa,
có ơn tất bao của gã lại khiến nàng tán thưởng, sinh ra hảo cảm. Còn về
các đệ tử khác thì phần đông vẫn lựa chọn đi cùng với Nguyên Hạo. Một
phần bởi vì bọn họ lo sợ ở lại sẽ lại bị tập kích nữa, còn lại những
người mang ơn cứu giúp của hắn nên quyết tâm phải hỗ trợ cùng vị thiếu
niên đó vượt qua khó khăn phía trước.
*****
Hơn nửa ngày
đầu tiên đã trôi qua, các nhóm đệ tử tinh anh hầu như đều tiến vào hồ
Tuyệt Vọng. Chỉ kỳ lạ là trừ đám người ám tử của Hắc Diện Tông sau hai
canh giờ lay hoay mới thoát ra được thì các nhóm còn lại vẫn bị kẹt lại
bên trong.
- Hừ, nơi này có trận pháp vây khốn.
Ánh mắt
của Đỗ Phi Đào lóe lên một cái, nàng đã sớm nhận ra sự bất thường của
cái hồ này. Chỉ là muốn phá trận nào đâu có dễ dàng như vậy, nếu không
thì bao nhiêu thế hệ thiên tài của Hắc Điểu Môn cũng đã sớm vượt qua
rồi. Phía sau nàng, đệ nhất thiên tài Địa bảng Triệu Bá Hưng cũng đang
phát khổ không thôi. Lúc đầu gã còn muốn thể hiện với người đẹp nên xông pha lên trước mở đường. Bay tới bay lui mãi cũng không có kết quả, cuối cùng thành ra hình ảnh gã cùng nhóm của mình phải lẽo đẽo theo sau Đỗ
Phi Đào. Thật là chuyện mất mặt mà.
Nhóm của Nguyên Hạo cũng
không khá hơn bao nhiêu. Nhờ có Tiểu Vô nhắc nhở hắn đã sớm biết cái hồ
này là một trận pháp to lớn chuyên vây khốn người tiến vào bên trong nó. Tuy đây mới là trận pháp cấp một thôi nhưng đối với những kẻ gà mờ như
Nguyên Hạo thì đúng là người mù mò đường đi mà. Không còn cách nào khác
hắn bèn cầu cứu những người trong nhóm của mình, hi vọng có người từng
nghiên cứu về trận pháp. Hoặc ít nhất thì kẻ đó cũng có tí ti kiến thức
nào đó về trận pháp cũng được. Phải nói là số của Nguyên Hạo xui xẻo và
may mắn luôn song hành, khi cuốn vào bất cứ chuyện gì hắn luôn có lối
thoát xuất hiện cứu giúp. Lần này cũng vậy, Tiểu Mi chính là đệ tử duy
nhất hiếm hoi của Hắc Điểu Môn có sở thích nghiên cứu về trận pháp. Chỉ
là... cô ta mày mò một hồi thì lắc đầu nói vẻ chán nản:
- Ta có nghiên cứu trận pháp nhưng trình độ lĩnh ngộ có hạn, sợ là không đủ sức phá trận pháp cấp một nổi đâu.
-.....
Mọi người cảm thấy ngao ngán thất vọng, cái kiểu như vờ được cái phao giữa
biển nhưng phát hiện ra cái phao này chả thể giúp họ bơi vào bờ được
vậy. Tiểu Mi cũng chỉ biết cúi đầu xấu hổ cười, nàng đã cố gắng hết sức
rồi. Nếu chỉ là vài trận pháp căn bản cho người mới nhập môn thì nàng có thể miễn cưỡng phá giải được, chứ đã là trận pháp cấp một thì cần phải
có trận pháp sư cùng cấp mới mong đột phá. Xoa xoa thái dương của mình,
Nguyên Hạo quay sang Tiểu Mi hỏi:
- Tiểu Mi, cô có mang theo mấy tài liệu nói về trận pháp không?
- Có, mà ngươi cần chúng làm gì???
Tiểu Mi tròn mắt khó hiểu nhìn tên thiếu niên đầu lĩnh nhóm mới của mình.
Hắn không biết gì về trận pháp thì mượn sách tài liệu để làm cái quái gì cơ chứ. Nhíu mày thắc mắc nhưng cô nàng vẫn móc từ trong túi trữ vật
của mình ra một chồng gần chục cuốn sách. Vì là đam mê nên Tiểu Mi luôn
mang theo bên mình để nghiên cứu khi có thời gian rảnh.
Nhìn
thấy đối phương có mang theo tài liệu, Nguyên Hạo thở ra một hơi rồi
nhận lấy. Tiếp đó, một cảnh tượng như phim viễn tưởng mang theo âm vị
hài kịch diễn ra trước mắt mọi người, vị đầu lĩnh anh minh thần võ, lá
cờ đầu, người tiên phong mở đường cho cả đám đang đọc sách. Vâng, chính
xác là hắn đang lật sách thì đúng hơn. Từng trang sách được tên thiếu
niên lật với tốc độ khá nhanh, giống như là hắn đang tìm kiếm cái gì bên trong thì phải. Không ai lại có thể đọc với cái tốc độ thần thánh như
thế được.
Chỉ là vừa lật sách, chốc hắn lại xoa đầu bứt tóc, lúc thì trầm ngâm, khi thì cười ha hả như phát hiện ra điều gì đó thú vị.
Nói chung là ánh mắt từng người nhìn Nguyên Hạo lúc này chả khác gì một
tên bị động kinh. Văn Cự gãi gãi đầu khó hiểu, Hồ Bật Trung thì lấy hai
tay che mặt, gã xem chừng vị huynh đệ của mình do cùng đường nên bị sốc
hóa thành như vậy cũng nên. Nhất thời tâm lí tuyệt vọng bao trùm cả nhóm hơn ba mươi người, có vài đệ tử còn nghĩ đến việc để lại di thư nữa
chứ.
- Xong rồi
Một canh giờ sau, Nguyên Hạo cảm thấy mình đã nắm được ít nhất chín phần ảo diệu bên trong đống sách nên dứt khoác ngừng việc "đọc" của mình lại. Thật ra đối với ngộ tính của hắn bây
giờ, những kiến thức trận pháp nhập môn này chẳng là gì cả. Chỉ cần tốn
tì thời gian thỉ hắn đã có thể thông hiểu mọi nguyên tắc, diễn giải của
trận pháp sư cấp một cần có. Mỉm cười tự tin, hắn nói lớn với mọi người
trong nhóm:
- Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, bây giờ chúng ta phá trận nào.
-......
Lại một lần nữa các thành viên trong nhóm bị thử thách về thần kinh. Hết
Tiểu Mi thất bại rồi đến vị đầu lĩnh đọc sách, giờ hắn lại huênh hoang
kê gọi đi phá trận. Mặc dù trong lòng chả có tí niềm tin nào vào Nguyên
Hạo nhưng cả đám vẫn đành nhắm mắt phi hành theo đối phương. Dù sao thì ở lại cũng chết, thôi thì cứ đi bậy đi bạ theo hắn biết đâu may mắn thì
sao.
Bay sang trái, lượn sang phải, rồi hạ độ xong, tiếp đến là
bay vọt lên. Dưới sự dẫn dặt của Nguyên Hạo, ba chục vị đệ tử đang bay
lượn giống như là mấy chiếc máy bay biểu diễn trong các buổi lễ đặc
biệt, nhìn hết sức đặc sắc. Nhưng không ai biết đây chính là con đường
chính xác để thoát khỏi khốn trận này, chỉ sau một lúc tìm kiếm Nguyên
Hạo đã phát hiện ra con đường để đột phá.
- Phía trước có người, hình như là tên Ngô Việt đáng ghét.
Cả nhóm đang di chuyển thì phát hiện ra một nhóm nhỏ khoảng mười người, hình như họ đang cãi nhau kịch liệt nữa chứ.
- Nhã Lương, ngươi đừng quên Trưởng lão Hình Đường là gia gia của ta. Nếu như ta có chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng đừng mong toàn mạng.
- Hừ, bị lọt vào cái trận pháp này sống chết chưa rõ thì quan tâm cái gì. Ta nhịn tên dựa hơi trưởng bối ngươi nhiều rồi, giờ thì ta sẽ cho ngươi một trận biết tay.
Nói là ra tay ngay, Nhã Lương tập tức tung
một chưởng đánh tới. Phía đối diện, Ngô Việt cũng không chậm, do vị trí
hai người quá gần gã chỉ có thể nghiến răng chấp nhận cứng đối cứng.
- Ầm
Sau một tiếng nổ rền, hai người tách ra xa, Ngô Việt cảm thấy hai tay tê
rần, cảm giác đau điếng. Rõ ràng sau pha giao thủ đầu tiên, hắn đã rơi
vào thế hạ phong hoàn toàn. Thấy anh mình bị người ta hạ thủ, Ngô Tuyết
San lập tức hung hăn lao đến, quát lớn:
- Nhã Lương, ngươi dám đánh anh ta sao? Ngươi chán sống rồi à?
Hình như cái bản tính bá đạo này của hai anh em họ Ngô là di truyền với
nhau, Nguyên Hạo, Văn Cự, Hồ Bật Trung chẳng biết làm gì nên đành nhìn
nhau cười khổ. Dù gì cũng là người chung nhóm nên bọn họ dù không muốn
gây chuyện thì vẫn phải đến đứng bên cạnh Ngô Tuyết San. Thấy em gái
mình dắt cả một đám đệ tử đông đảo, Ngô Việt tinh thần đại chấn liền
cười lớn khoái trá.
- Em gái đến rất đúng lúc, hãy ra lệnh cho
thủ hạ của em xông lên làm thịt tên Nhã Lương này cho anh. Chống đối với huynh muội của ta chỉ có một kết cục thôi.
Ngô Việt như được tắm máu chó, rút ra một cây thương màu bạc, gã nhanh chân định lao lên.
Nhưng ngay lập tức gã cảm giác có gì đó không đúng lắm. Sao cả đám người đi theo em gái mình lại trơ ra không có hành động gì vậy? Bọn chúng có
phải cùng phe với em mình không nhỉ? Sao ta cứ cảm thấy thái độ bọn này
cứ như là đang xem kịch
vui vậy kìa? Khựng người lại, Ngô Việt quay sang hỏi nhỏ em gái mình:
- Bọn họ không phải người em dẫn đến sao?
Thấy anh trai của mình gọi các bằng hữu đồng môn là thuộc hạ, Ngô Tuyết San
đã xấu hổ gần chết. Tuy cô hung dữ hiếu chiến nhưng làm người không quá
tệ, không hề ỷ mình là con cháu trưởng lão mà hoành hành càn rỡ với kẻ
khác. Thấy anh mình hỏi đến, cô lườm gã một cái rồi đáp:
- Họ là
đồng đội của em chứ không phải thuộc hạ. Anh trai cứ giữ cái thái độ
khinh người đó thì sẽ không ai giúp đỡ huynh đệ chúng ta đâu.
- Ách...Ta...
Ngô Việt sững người ra không biết làm thế nào. Gã bá đạo coi rẻ đồng môn đã thành thói quen, bây giờ cho dù trong tình huống yếu thế gã cũng sẽ
không tự hạ thấp thân phận mà xuống nước nhờ vả kẻ khác được. Nhất là
những người gã vừa mới gọi là "thuộc hạ" xong.
- San San
Hồ Bật Trung biết mọi người không muốn giúp tên Ngô Việt, nhưng quan hệ
của hắn với Ngô Tuyết San đang tiến triển tốt. Do đó hắn không thể bàng
quang đứng nhìn được nên đành tiến lên tỏ vẻ sẽ cùng đứng chung trận
doanh với cô nàng. Tuyết San ngước nhìn hắn một một cái thật sâu sắc rồi nở một nụ cười như hoa ngày xuân khiến Bật Trung ngẩn ngơ. Tiếp đó cô
rút đôi song đao của mình ra, ánh mắt nghiêm nghị, chiến ý tỏa ra. Tuy
Nhã Lương thực lực rất mạnh nhưng ít ra phe cô có ba người, lấy lượng bù chất, hi vọng có thể chiến thắng được.
- Tốt, đã chuẩn bị xong
thì cả ba cùng lên đi. Nhã Lương ta sẽ cho các ngươi biết chênh lệch về
thực lực thì không dễ gì lấy số đông bù đắp được đâu.
Nhã Lương
cười lạnh lên tiếng, linh lực bắt đầu tản mát ra. Đúng lúc này thì một
bàn tay đặt lên vai của Hồ Bật Trung và Ngô Tuyết San, kèm theo là giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hào khí.
- Đã là huynh đệ thì đừng thích xông pha một mình như thế chứ. Kẻ nào muốn ra tay với huynh đệ của
Nguyên Hạo này thì phải bước qua cửa của ta trước đã.