Nhìn Văn Cự
người bê bết huyết tinh, thừa sống thiếu chết, Nguyên Hạo thở dài một
hơi. Vừa rồi chỉ cần hắn đến chậm một tí nữa thôi thì người huynh đệ này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Xiết chặt nắm đấm của mình, hắn dùng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống đối phương nhìn lướt qua khoảng
mười lăm tên ám tử còn lại. Bọn chúng lúc này cũng bị sự xuất hiện bất
ngờ của hắn mà khựng lại, nhưng vòng vây thì vẫn được giữ hết sức sít
sao.
- Lại thêm một thằng tìm chết, nó muốn đi chung với thằng bự con thì chúng ta toại nguyện cho nó đi anh em
Một tên nhìn tuổi tầm ba mươi, tu vi Ngưng Khí viên mãn, chỉ tên thiếu niên mới đến quát lớn. Xem chừng ra tên này chính là chỉ huy của nhóm người
này. Nở một nụ cười nhạt pha lẫn sát khí, Nguyên Hạo đứng dậy lôi tên
đồng đội còn lại cũng đang bị thương nặng của Văn Cự lại sau lưng mình
rồi chắp hai tay lại niệm pháp. Cùng lúc này bọn ám tử cũng đồng loạt
phóng ra pháp khí tấn công, khí thế như vũ bão.
- Thủy Lưu, cuốn hết cho ta.
Hô một tiếng, linh lực toàn thân Nguyên Hạo vận chuyển với tốc độ cực
nhanh. Gần như ngay khi các pháp khí còn mới được tế ra, đang hung hăn
xông đến như cả bầy chìm thì một màn nước khổng lồ xuất hiện. Màn nước
này không cuồn cuộn như sóng thần mà lớp lớp bao lấy các pháp khí, đem
cả đám ám tử bọc vào bên trong luôn. Lấy Nguyên Hạo làm trung tâm, cả
ba, bốn mươi mét xung quanh hắn chỉ còn là một quả cầu nước to đùng,
không thể nhìn thấy bên trong.
- Muốn đánh hội đồng ta sao? Hắc
hắc, chiêu Lưu Thủy này trừ việc có thể phòng ngự ra, nó còn có thể bao
lấy kẻ địch. Đã chui vào vòng nước xoáy do ta làm chủ thì dù các ngươi
có một trăm tên, ca cũng hạ đẹp thôi.
Rút Thạch Huyết ra, Nguyên
Hạo bắt đầu công cuộc đồ sát của mình. Tuy chiêu Thủy Lưu rất lợi hại
nhưng điểm yếu của nó chính là cần lượng linh lực khổng lồ để duy trì.
Nếu không phải Hư Vô công pháp bá đạo thì với tu vi của Nguyên Hạo hắn
muốn nhốt cả một đám người trong thời gian dài là chuyện bất khả thi.
Ngoài ra, cũng phải kể đến việc bọn ám tử xếp thành vòng tròn xiết chặt
bao vây cũng tạo điều kiện cho Nguyên Hạo tung ra cái bẫy này. Nếu như
bọn kia có tên nào ở cách xa hắn tầm hơn năm mươi mét thì với khả năng
hiện tại của hắn đúng là phải bó tay rồi.
Tốc chiến tốc thắng,
Nguyên Hạo ra tay với những tên Ngưng Khí Trung kỳ trước. Bọn này do tu
vi chênh lệch nên hoàn toàn bị động bên trong quả cầu nước, mặc cho hắn
ra tay chém giết. Chẳng mấy chốc, hắn đã hạ xong mười hai tên ám tử tu
vi từ Ngưng Khí tầng năm đến tầng chín. Chỉ còn lại tên tu vi Ngưng Khí
viên mãn vẫn đang vùng vẫy bên trong. Với tu vi của tên này, Thủy Lưu
không ảnh hưởng nhiều đến khả năng chiến đấu của gã, chỉ có thể hạn chế
tầm nhìn và vây khốn gã mà thôi.
- Giải khai.
Thu chiêu
của mình lại, Nguyên Hạo mỉm cười lạnh lẽo nhìn tên ám tử còn sót lại.
Thật ra hắn cũng muốn bên trong màn nước xử lí luôn tên này nhưng làm
vậy thì linh lực hao tổn sẽ nhiều hơn. Phía trước còn rất nhiều kẻ địch
mạnh mẽ, hắn không dại gì tổn hao linh lực của mình quá sớm.
-
Haha, tiểu tử ngươi kiệt sức rồi phải không? Một vũ kỹ pháp thuật đáng
sợ như thế chắc hẳn sử dụng rất nhiều linh lực. Ngươi tưởng ngươi là
Trúc Cơ kỳ hay sao mà muốn nuốt gọn tất cả bọn ta.
Nhìn thấy đối
phương đột nhiên dừng lại, tên chỉ huy có phần lấy lại tự tin cười lớn
nói. Chỉ là khi nhìn thấy mưới mấy cái xác khô nằm la liệt thì gã phải
nuốt một ngụm nước bọt vào. Tuy là bị vây khốn, nhưng chỉ có chút xíu
thời gian mà tên này làm cái quỷ quái gì khiến cho hầu hết đồng đội của
gã biến thành cái thây không còn tí tinh huyết gì thế này.
- Sợ rồi sao? Hắc hắc, ngươi nói ta kiệt sức đúng không? Vậy ngươi xông lên đi, rồi ta sẽ cho ngươi biết câu trả lời.
Giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc đối phương đầy khiêu khích, Nguyên Hạo bày ra
một tư thế đầy khinh bỉ khiến tên đội trưởng tức giận đỏ mặt. Nhưng gã
cũng không phải ngu ngốc lỗ mãng nên vẫn giữ tư thế phòng bị mà không
vội ra tay tấn công.
- Haha, không dám ra tay sao. Đồ gan thỏ.
Vừa cười chế nhạo đối phương, Nguyên Hạo vừa lập tức xuất chiêu. Thái độ
chần chờ của gã kia đúng như những gì hắn dự đoán, hoàn toàn bị động.
Dùng tuyệt kỹ Di Ảnh Bộ vời tốc độ cực nhanh, hắn liền tiếp cận đối
phương nhanh như chớp. Pha đột kích bất ngờ này làm tên ám tử lúng túng, hắn vội giơ pháp khí ra đánh chặn lại. Có điều mọi thứ đã muộn, gã chỉ
kịp thấy một bóng đen lướt qua người mình, rồi cảm giác cổ họng đau rát
và không còn tri giác nào nữa. Một chiêu đứt đầu, tốc độ vượt qua sự
thừa nhận của Ngưng Khí Kỳ, hắn lần đầu tiên sử dụng Di Ảnh Bộ trong
thực chiến đem lại hiệu quả rất hoàn mỹ.
- Chà, chiêu này thi triển tốn kém linh lực thật, cẩn phải hạn chế số lần sử dụng lại.
Tuy chỉ mới dùng một phần tốc độ cao nhất có thể để ra tay nhưng chiêu tăng tốc cực hạn của bộ pháp này lại tổn hao quá nhiều khiến Nguyên Hạo than thở không thôi. Vì muốn tiết kiệm thời gian nên hắn buộc phải sớm kết
thúc trận chiến ở đây để còn hỗ trợ các nhóm khác nữa. Tính cách của hắn tỉ mỉ, cẩn thận hơn Đỗ Phi Đào. Cô nàng kia thực lực mạnh mẽ, chỉ quan
tâm đến những kẻ có khả năng uy hiếp đến mình nên cô ta xông thẳng một
đường đến khu vực số năm. Trên đường đi cô nàng cũng nhận ra bọn ám tử ở khu vực bốn nhưng cảm thấy không có tính uy hiếp nên phớt lờ đi. Nguyên Hạo thì khác, hắn tuyệt không buông tha cho bất kỳ kẻ địch nào dù yếu
hay mạnh. Hắn đã lăn lộn trải mình trong xã hội địa câu muôn vàn phức
tạp, đen tối. Do đó, bản thân hắn hiểu rõ, cẩn thận không bao giờ là
thừa thãi. Bao nhiêu kẻ đã gục ngã trước cửa thiên đường chỉ vì một vấn
đề nhỏ không chú ý đến. Sau khi dùng đan dược chữa thượng thượng phẩm
cho Văn Cự và tên đồng đội còn lại dùng, Nguyên Hạo phải ở lại để canh
chứng cho hai người khôi phục lại một chút. Khoảng mười lăm phút sau,
Văn Cự mới tỉnh lại, gã nhìn Nguyên Hạo thật sâu rồi thở dài ôm quyền
nói:
- Văn Cự ta có mắt không thấy cao nhân, lần này may mắn được Nguyên Hạo huynh đệ cứu giúp. Ơn này suốt đời ta sẽ không quên.
Mỉm cười khoát tay, Nguyên Hạo kiểm tra tình hình thương thế đối phương rồi trả lời:
- Văn Cự huynh quá lời, thân là đồng môn, tương trợ nhau là chuyện tất
nhiên phải làm. Ta thấy thương thế của huynh đã khôi phục được vài phần
rồi, không còn vấn đề gì lo ngại. Đây là hai viên Hồi Khí Đan, hai vị
mau sử dụng để phục hồi lại một phần linh lực của mình.
Nhận lấy
đan dược từ tay Nguyên Hạo, Văn Cự và tên đệ tử kia vội vàng nuốt vào.
Chỉ vài giây sau, họ cảm thấy trong cơ thể đang cạn kiệt khô héo của
mình có một luồng khí nóng tràn ra. Sung sướng, ấm áp... Chính là cái
cảm giác ấy, khuôn mặt của cả hai trông thỏa mãn vô cùng. Hai người vốn
chưa từng được dùng loại đan dược do luyện dược sư bào chế mà lại phẩm
chất tốt như thế.
- Bây giờ Nguyên Hạo huynh đệ có dự tính gì không? Tiếp tục tiến lên sao?
Văn Cự sau khi khôi phục một phần thực lực thì vui vẻ hỏi chuyện.
- Bọn ám tử này nhất định chia nhau ra phục kích các nhóm đồng môn của
chúng ta. Vì thế ta định đi hỗ trợ mọi người kẻo muộn, hai vị đã không
còn nguy hiểm thì ta cũng cáo từ.
Nguyên Hạo thẳng thắn nói, tư thế hiên ngang, hào hùng khiến Văn Cự ngỡ ngàng sửng người ra.
- Khoan, hãy cho ta theo cùng, có thêm người có thêm sức mạnh. Nguyên Hạo huynh yên tâm, ta sẽ không làm vướng tay vướng chân của ngươi đâu. Bọn
khốn kia dám đánh ta suýt chết, thù này không trả lòng ta không nguôi
ngoai được.
Vuốt càm suy nghĩ vài giây, Nguyên Hạo không nói gì,
gật đầu một cái rồi nhảy lên phi kiếm phóng đi. Văn Cự và tên Ngưng Khí
hậu kỳ kia cũng vội vàng đuổi theo, dù không có lòng trả thù thì hai
người đi với hắn cũng an toàn hơn là mang thương thể chạy bậy trong khu
vực này. Mười phút sau, theo dẫn dắt của Nguyên Hạo, mọi người đã phát
hiện ra dấu hiệu kịch chiến vô cùng khốc liệt phía trước.
- Là Hồ Bật Trung, ta có một món bảo bối có thể cảm ứng với đồng đội mang nó.
Hắn đang gặp phục kích ở phía trước, chúng ta mau đến hỗ trợ.
Văn Cự đột nhiên la lớn, gã và Hồ Bật Trung vốn là bằng hữu tốt, cùng tiến
cùng lùi. Để thuận tiện hỗ trợ cho việc phối hợp và tìm kiếm, cả hai có
bỏ linh thạch ra mua về một đôi ngọc tủy có thể cảm ứng lẫn nhau trong
phạm vi gần. Vì vậy, dù chưa chạy đến mục tiêu gã vẫn có thể biết được
đối phương đang ở phía trước.
- Được, chúng ta tăng tốc đến giúp Bật Trung, hai người ở phía sau trợ chiến cho ta là được.
Không thể chậm trễ, Nguyên Hạo dẫn đầu cả ba lao đi vun vút đến chiến trường
phía trước. Vừa đến nơi,họ đã nhận ra Hồ Bật Trung đang một mình đối
chiến với hai tên Ngưng Khí viên mãn khác. Tràng cảnh chiến đấu lần này
lớn hơn nhiều, phe đệ tử Hắc Điểu Môn còn đến hai mươi người, trong khi
phe địch thì còn hơn bốn mươi tên. Ấn tượng nhất là kẻ cầm đầu phía ám
tử, một gã trung niên mày rậm, dáng người cực kỳ uy mãnh, lại có tu vi
nửa bước trúc cơ. Lúc này, gã đang đối chiến với một nữ tử áo vàng, cô
nàng trông nhỏ con nhưng cực kỳ dũng cảm, nhanh nhẹn. Tuy tu vi chỉ là
Ngưng Khí viên mãn như cô ta lại cầm cự được với gã trung niên kia. Có
điều, nếu như không có viện binh đến giúp thì trước sau gì cô nàng cũng
thất bại bởi đối phương đang chiếm thế thượng phong.
- Là Ngô
Tuyết San, em gái của Ngô Việt, cô nàng này đứng thứ mười một Địa bảng,
là cường nhân đứng đầu trong nhóm Ngưng Khí viên mãn. Tuy tính khi hung
hãn như nam tử nhưng nhân phẩm cô bé này tốt hơn thằng anh trai gấp trăm lần.
Nhận ra cô gái phía dưới, Văn Cự một bên giới thiệu. Có một điều gã không nói ra, đó là Hồ Bật Trung rất thích cô nàng này. Chỉ là
Ngô Tuyết San lại không ưa cái tính điệu đà của gã nên cứ gặp mặt là sẽ
đánh nhau một trận.
Cái này người ta gọi là không đánh không yêu đó mà.
Như một tia chớp, Nguyên Hạo lao thẳng xuống phía dưới. Dựa vào tốc độc của Di Ảnh Bộ, hắn bất ngờ đánh lén, một kích chưởng văng hai tên gần nhất. Kim Sơn Chưởng, vũ kỹ nhân cấp trung phẩm, một trong hai vũ kỹ mà hắn
lấy khỏi Tàng Thư Các. Môn chưởng pháp này có uy lực cực mạnh nhưng lại
phải đánh cận chiến nên ít người chịu học. Đa phần người tu tiên đều
thích những vũ kỹ, pháp thuật mạnh mẽ, đánh tầm xa. Nhưng Nguyên Hạo do
có Di Ảnh Bộ nên Kim Sơn Chưởng này chính là vẽ hổ thêm cánh cho hắn,
kết hợp vô cùng tuyệt vời. Chỉ với một chưởng là đánh xuyên người hai
tên, xương sườn gãy nát, nội tang vỡ ra, tử vong tại chỗ.