Đỗ Phi Đào hôm nay mặc chiếc váy màu tím nhạt, ôm sát người, hiện rõ cái eo thon cùng đôi chân dài miên man. Hình tượng của nàng đúng là vô cùng bắt mắt, khiến cho bao nhiêu nam nhân xung quanh phải nuốt nước bọt,
ánh mắt say đắm ngắm nhìn mãi không thôi. Nhưng không một ai có can đảm
bước lên bắt chuyện cả, bởi vì bên cạnh nàng lúc nào cũng có tên Ngô
Việt cứ như ruồi bọ bu bám suốt không rời. Ngoài ra, tính cách băng lãnh như tòa núi tuyết ngàn năm của nàng cũng khiến cho nhiều người bất lực
mà thối lui. Có điều, trong mắt Nguyên Hạo hiện tại thì vóc dáng và nhan sắc của cô gái trước mắt không phải là thứ hắn quan tâm. Hắn chỉ đang
chăm chú nhìn thật kỹ cái ngọc bội nhỏ hình con bướm màu vàng nhạt cô
đang mang trên thắt lưng mà thôi.
- Chẳng lẽ lại là nàng ta...
Lẩm bẩm vài câu, Nguyên Hạo cũng phát hiện Đỗ Phi Đào cũng đang quan sát
bản thân mình. Theo như phi kiếm truyền tin đưa tin thì vị đệ tử sẽ cùng hắn hợp tác thực hiện nhiệm vụ trong đợt thí luyện này sẽ mang theo một ngọc bội hình con bướm có màu vàng đeo trên thắt lưng. Còn hắn thì đơn
giản là lấy ba chiếc lá cây giắt vào dây lưng của mình để làm ký hiệu.
Lúc đầu Nguyên Hạo cũng đoán rằng vị đệ tử kia là một nử tử nhưng không ngờ đến thân phận cô ta lại không tầm thường như thế. Tuy Đỗ Phi Đào là đệ
nhị Địa bảng, thực lực rất khá nhưng đi với cô ta thì khác nào làm bia
cho vạn người nhìn vào cơ chứ.
- Thôi, cũng không phải thứ ta có thể quyết định.
Nghĩ thoáng một chút, Nguyên Hạo cũng không tính toán thiệt hơn nữa. Chỉ khẽ nhẹ gật đầu một cái chào hỏi một cái, hắn không muốn bắt chuyện để cho
mọi người đứng gần chú ý. Thế nhưng, hành động này rơi vào mắt tên Ngô
Việt đang đứng trước mặt giống như đang khiêu khích gã.
- Tiểu tử thối, ngươi dám phớt lờ ta như vậy à? Đã thế còn dám đưa mắt chó ra
nhìn chằm chằm vào Phi Đào cô nương, chắc ngươi chán sống rồi.
Ánh mắt như nỗi bão, Ngô Việt cảm thấy mình cần phải càn rỡ hơn nữa mới
giống hình ảnh nam nhân mạnh mẽ, thể hiện khí chất trước mặt mỹ nhân.
Chỉ là gã vừa định tiếp tục hùng hổ thì Đỗ Phi Đào lạnh nhạt cất lên một câu ngắn gọn rồi xoay người rời đi.
- Các người thật là nhàm chán, ta đi qua kia chào hỏi bằng hữu một cái.
- Phi Đào cô nương, chờ ta với.
Thấy người đẹp dời gót ngọc, Ngô Việt vội vàng ba chân bốn cẳng dắt cả đám
người nhóm mình chạy theo. Tất nhiên gã không quên quay đầu lại trừng
mắt nhìn Nguyên Hạo một cái đầy hăm dọa rồi mới mất hút bóng dáng. Thấy
cảnh tượng như vậy, Hồ Bật Trung không khỏi ôm bụng cười dài.
-
Má, cái tên Ngô Việt này đúng là một con ruồi bu dai nhất mà ta từng
thấy. Lấy nhân phẩm và tư chất của gã mà cũng muốn tán đổ được Đỗ Phi
Đào đúng là người si nói mộng, tốn công vô ích.
- Đúng thế, nếu không phải có trưởng lão Hình Đường chống lưng thì tên này đã sớm bị đánh hội đồng tan nát rồi.
Văn Cự một bên cũng mỉa mai châm chọc nói. Có thể nói tên Ngô Việt này làm
người khá ngang tàng nên không được lòng của hầu hết các đệ tử khác. Chỉ là bọn họ e ngại trưởng bối sau lưng gã nên chỉ dám nghiến răng nghiến
lợi rủa xả sau lưng thôi.
- Tất cả chú ý, các đệ tử giữ yên lặng đợi chưởng môn giá lâm.
Một tiếng nói rền vang như sấm truyền đến mọi vị trí, ngõ ngách trong và
xung quanh quảng trường khiến tiến xì xào, nghị luận bỗng nhiên im bặt.
Trên bục cao của phía trước quảng trường, Trịnh Dương mặc một bộ y phục
lam nhạc, nhìn đầy tao nhã nhưng phối hợp với khí chất có phần thô kệch
của gã thì có hơi lệch lạc. Có điều uy vọng của gã trong tông môn thì
không thể bàn cãi, nhìn từng đôi mắt có phần nóng bỏng cũng như quy phục của hàng vạn đệ tử cũng đủ nói lên chuyện đó.
- Ầm ầm
Hàng loạt tiếng sấm như xé nát bầu trời đang yên lành, Nguyệt lão lúc này
mới từ không trung hiện thân hạ giá đáp xuống. Cảnh tượng này trông hết
sức uy vũ, rất "ngầu" khiến cho toàn bộ đệ tử có mặt hoan hô không
ngừng. Đứng lẫn trong rừng người đang sôi trào đó, Nguyên Hạo cười khổ
cảm thán không thôi. Đến giờ hắn mới biết sư phụ mình cũng có thú vui
thích được xuất hiện hoành tráng và tung hô như vậy.
- Tốt lắmMỉm cười giơ một tay lên để tạm ngưng lại sự cuồng nhiệt từ đám đông,
Nguyệt lão bắt đầu bài diễn văn của mình. Phải công nhận về khoản dông
dài thì bà ta vô cùng lợi hại nha! Bắt đầu kể từ truyền thống ngày xưa
cho đến ngày nay, từ lịch sử bí cảnh cho đến niềm tự hào tông môn, cho
đến nửa canh giờ sau tiết mục "ngày xửa ngày xưa" mới kết thúc. Nhiều đệ tử cảm thấy xúc động muốn rơi lệ, nhiều người vỗ tay như sấm. Cuối cùng họ cũng được giải thoát để tiến hành thí luyện rồi.
- Khụ khụ,
ta còn muốn tâm tình thêm cùng chúng đệ tử nhưng thời gian có hạn. Bây
giờ ta sẽ cùng với các trưởng lão hợp lực mở ra bí cảnh đã ngủ yên mấy
trăm năm nay. Hi vọng các ngươi sẽ đạt được kỳ ngộ lớn lao cho bản thân
mình. Sau ba ngày chúng ta sẽ mở bí cảnh ra lần nữa để mọi người trở về, nên nhớ thời hạn chỉ là ba ngày mà thôi. Đây có thể là lần cuối cùng bí cảnh này được mở ra để thí luyện nên ai bị mắc kẹt lại bên trong thì
xem như số mệnh xui xẻo đi.
Khoát tay nghiêm nghị khuyến cáo tất
cả đệ tử, Nguyệt lão sau đó cùng với các vị trưởng lão hạ xuống giữa
quảng trường và xếp theo hình bát quái. Cùng nhau niệm một loại pháp chú cổ, tám vị trưởng lão cùng Nguyệt lão đồng thời vận dụng linh lực tạo
nên chín cột sáng trông vô cùng huyền ảo. Càng lúc tốc độ niệm cùng
cường độ càng tăng dần, các cột sáng cũng rung động mãnh liệt như muốn
nổ tung ra. Khung cảnh hiếm có này khiến cho các đệ tử lẫn chấp sự nhìn
không chớp mắt.
- Thật lợi hại quá, ta cũng muốn sau này mình trở thành cường giả có pháp thuật như chưởng môn. Ít nhất cũng như các
trưởng lão ở đây.
- Nói thừa, chưởng môn và các trưởng lão chính
là niềm tự hào, trụ cột của cả Hắc Điểu Môn cả ngàn năm qua. Muốn trở
thành tồn tại giống như họ chính là mơ ước của bất kỳ ai trong chúng ta ở đây.
Vô số lời tán dương, hâm mộ khẽ vang lên bốn phía, sự cuồng nhiệt đã tăng lên đến đỉnh điểm. Thế giới này là vậy, có thực lực sẽ
được sự tông trọng và sùng bái ở bất kỳ nơi đâu.
- Ầm ầm..roẹt roẹt...
Tám cột sáng đứng theo hình bát quái hợp lại với cột sáng của Nguyệt lão ở
trung tâm tạo ra một nguồn năng lượng qui tụ có sức mạnh khủng bố. Mặt
đất bắt đầu nứt ra, không khí dao động như những cơn sóng dữ, gió nổi
lên như cuồng phong. Ngay khi mọi thứ cứ như tận thế sắp đến thì Nguyệt
lão ngay vị trí tâm điểm của bát quái hô lên một tiếng:
- Khai
không khí ngay vị trí bà đứng vặn vẹo liên tục rồi bỗng nhiên bị xé mở ra tạo thành một vết rách không gian to với bán kính gần hai trượng. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều hít vào một hơi lạnh. Xé rách không gian, việc
này cần sức mạnh ghê gớm đến cỡ nào cơ chứ. Bản thân Nguyên Hạo đứng
phía xa cũng rung động mãnh liệt, hắn xiết chặt nắm đấm của mình. Hiện
tại, hắn đã hiểu thực lực của mình với những vị cường giả này cách xa
nhau giống như trời với đất vậy.
- Tất cả đệ tử tham gia thí
luyện lần lượt trật tự tiến vào. Nhớ kỹ, hãy tự lượng sức mình. Kỳ ngộ
tuy quý giá nhưng sinh mạng mới là chính yếu. Sau ba ngày, ta và các vị
trưởng lão sẽ mở bí cảnh ra, các người phải trở về đúng hẹn. Bây giờ hãy đi đi, đi tìm số mệnh của các người.
Tiếng nói trầm đục của
Nguyệt lão như một lời thức tỉnh khiến cho ý chí của mọi người sôi trào, thêm phần kiên định. Từng tốp người một xếp thành hàng dài theo nhóm
riêng tiến vào bên trong bí cảnh. Tất nhiên đi đầu tiên chính là những
thiên kiêu trong tốp mười của Địa bảng. Bọn họ mang theo niềm tin và
khát vọng của kẻ chinh phục không ngần ngại xông lên. Đỗ Phi Đào lạnh
nhạt nhìn lướt qua phía sau mình, ánh mắt như có như không rơi vào
Nguyên Hạo. Có điều sau đó nàng liền xoay người bước vào bên vết rách
không gian, Ngô Việt cũng vội vàng dắt đội nhóm theo ngay phía sau.
- Cô nàng này, có vẻ tự tin vào bản thân mình hơi thái quá.
Từ ánh mắt của Đỗ Phi Đào, Nguyên Hạo nhìn ra được cô ta căn bản không
quan tâm đến mình. Có lẽ vị nữ tử thiên tài này cho rằng một tên ngoại
môn đệ tử tu vi Ngưng Khí tầng chín không có bao nhiêu tác dụng hỗ trợ
với mình. Hắn cũng nhìn ra cô gái này quen độc hành một mình, không cần
đoàn đội hay người phối hợp gì cả. Loại tính cách có phần tự kiêu lẫn
cương ngạnh này tạo ra cá tính cho nàng trong mắt nhiều người. Có điều,
đối với hắn, cô nàng này chỉ là một cô ấm được cưng chiều, chưa từng
trải sinh tử chiến thật sự. Cho nên mới không hiểu được ý nghĩa của đồng đội là gì.
- Dù ngươi có mạnh thì sao chứ? Trừ khi ngươi quá bá đạo, nếu không thì bị đánh hội đồng không chết cũng tàn phế thôi.
Tuy Nguyên Hạo cảm thán như thế nhưng hắn không lo lắng cho cô nàng kia.
Muốn giác ngộ cần phải chịu một chút cay đắng, nguy hiểm thì mới thành
tựu được. Vả lại bản thân hắn cũng có nhiều bí mật, nên việc có thể tự
do hành động là một điều vô cùng hợp ý. Cuối cùng thì cũng đến phiên
nhóm của Văn Cự và Hồ Bật Trung, cả hai tên quay đầu lại nhìn hai mươi
mốt thành viên của mình rồi hô lớn:
- Xông lên, bảo vật ắt về chúng ta.
Cả đám người cũng đáp lại bằng một tiếng gào lớn đầy khí thế, sau đó lần
lượt tiến vào bên trong vết rách. Nguyên Hạo là người đi cuối cùng, hắn
rất chậm rãi bước lên. Sau khi hắn mất hút, bên trong đám người phía
sau, vài cặp mắt quan sát đám thiên tài đi trước mới chuyển dời chú mục. Có vài kẻ suy ngẫm, vài kẻ mỉm cười một cách âm hiểm.