- Ngươi có biết Linh Trì này có diệu dụng ra sao không?
Nguyên Hạo đã cởi hết xiêm y ra, hắn chưa vội bước xuống ngâm mình mà cẩn thận hỏi Tiểu Vô một câu.
- Đây là Linh Dịch, nhưng nồng độ thoạt nhìn thì khá loãng. Có lẽ nơi này không phải khởi nguồn sinh ra mà chỉ một bộ phận thẩm thấu chảy đến đây thôi.
Nhìn từng hơi nước trắng sữa bốc lên, Tiểu Vô tỏ ra hứng thú nói khiến Nguyên Hạo giật mình không nhẹ.
- Như thế này mà ngươi nói loãng sao? Vậy ngay khởi nguồn sinh ra Linh Dịch còn đến mức độ nào nữa cơ chứ?
- Linh Dịch được sinh ra từ những kỳ vật trân quý vô cùng. Tác dụng của
nó dùng để hấp thu tu luyện còn tốt hơn linh thạch gấp trăm lần. Cái gì
mà Tẩy Linh Trì, căn bản là bọn người kia không biết rồi gọi loạn thôi.
Thấy Nguyên Hạo trầm trồ cảm thán, Tiểu Vô nhếch miệng khinh thường nói.
Thiên tài địa bảo bên trong Hư Lộ nhiều không kể xiết, mấy thứ tầm
thường này nó không buồn để vào trong mắt.
- Ngươi đừng mơ mộng
tìm ra cái nguồn sinh ra Linh Dịch. Vì dù có biết thì với tu vi hiện tại của ngươi căn bản là đi nộp mạng thôi. Tốt nhất bây giờ tranh thủ hấp
thu cho nhanh cái Tẩy Linh Trì này đi. Hắc hắc, đối với kẻ khác thì bằng này hấp thu tốn cả tuần cũng không hết nhưng ngươi thì chỉ cần nửa canh giờ thôi.
Đánh tan hi vọng của Nguyên Hạo về việc tìm kiếm nguồn phát sinh Linh Dịch, Tiểu Vô cũng không nhiều lời mà phối hợp cùng hắn
bắt đầu vận dụng Hư Vô công pháp. Từ trong cơ thể, Hư Vô điểm như một
con giao long trở về với đại hải. Điểm đen nhỏ xíu này phát ra một hấp
lực cường đại làm cho cả hồ gợn sóng liên tục. Cảm nhận Linh Dịch không
ngừng rót vào cơ thể mình, khóe miệng Nguyên Hạo cười nhẹ thỏa mãn vô
cùng.
- Cảm giác thật thoải mái, giống như kinh mạch được tắm trong một làn nước ấm ôn nhu vậy.
Nếu như Lỗ Tấn Cương thấy tràng cảnh này chắc chắn lão sẽ lọt cả tròng mắt
ra mất. Tẩy Linh Trì trắng xóa Linh Dịch chẳng mấy chốc đã phai nhạt với tốc độ mà mắt thường trông thấy rõ. Trên đời này có kẻ hấp thu với tầng suất kinh khủng như thế này sao, có khác gì ăn cơm uống nước đâu chứ.
Qua thời gian, tu vi của Nguyên Hạo bắt đẩu có dấu hiệu đột phá. Do tích tụ từ trước, bước tường Ngưng Khí tầng chín giống như tấm màn mỏng bị xé
rách nhanh chóng. Không ngừng ở đó, lượng Linh Dịch còn lại không ngừng
tẩm bổ và tích tụ vào bên trong Hư Vô điểm. Như một trạm lưu trữ và phân phối, Hư Vô điểm có khả năng hấp thu không giới hạn, lại điều tiết phân phối linh lực vận chuyển khắp kinh mạch cơ thể một cách hết sức chính
xác. Mãi cho đến khi Tẩy Linh Trì hoàn toàn cạn kiệt, chỉ còn lại màu
sắc trong veo như hồ nước bình thường không hơn không kém. Đình chỉ hấp
thu, Nguyên Hạo mới mở mắt ra, bắt đầu cảm nhận thực lực tăng trưởng của mình.
- Ngưng Khí viên mãn, đáng tiếc không thể chạm đến nửa
bước Trúc Cơ. Linh Dịch trong Tẩy Linh Trì này thật ít quá, lần tới gặp
sư phụ phải đòi thêm thứ tốt bù vào mới được.
Da mặt tên này đúng là dày không đối thủ mà. Thế vậy mà Nguyên Hạo lại còn tỏ ra tiếc nuối
chắt lưỡi vài cái mới rời khỏi hồ để mặc quần áo vào. Nhận được tín
hiệu, Lỗ Tấn Cương tỏ ra khó hiểu tiến vào Tẩy Linh Trì.
- Chưa
hết một canh giờ, tên tiểu tử này sao lại muốn đi ra ngoài. Không lẽ hắn không biết hấp thụ Tẩy Linh Trì có bao nhiêu chỗ tốt sao.
Nhíu
mày tỏ vẻ không vui, Lỗ Tấn Cương vừa định lên tiếng giáo huấn đối
phương vài câu thì bỗng dưng cả người khựng lại. Suốt mười phút sau đó
lão như hóa đá, ánh mắt ngây ngốc như không thể nào tin được nhìn vào
Tẩy Linh Trì đang trong veo như tấm gương. Tưởng rằng lão già bị trúng
tà, Nguyên Hạo mới khều nhẹ lão một cái. - Á...Tẩy Linh Trì...Ngươi...đã... làm gì vậy hả?
Như người trong mộng tỉnh lại, Lỗ Tấn Cương sợ hãi nhìn tên thiếu niên trước mặt rồi run rẩy chỉ vào hồ nước lắp bắp hỏi.
- Ta? Chẳng phải lão kêu ta ở đây ngâm mình háp thu sao? Nhưng mà cái thứ năng lượng màu trắng kia ít quá, ta chỉ mới dung nạp nửa canh giờ đã
hết sạch rồi. Lão còn chỗ nào giống vậy nữa không?
Nguyên Hạo tỏ
ra không hài lòng, giọng điệu than oán đáp. Nhưng những lời hắn lọt vào
tai lão già cứ như thiên lôi oanh đỉnh. Lỗ Tấn Cương nhớ rất rõ là Tẩy
Linh Trì này đã được tích trữ suốt ba năm qua. Với bằng đó năng lượng có thể cung cấp cho mười danh ngạch đệ tử đứng đầu Thiên bảng hằng năm sử
dụng. Lần này chưởng môn đặc cách cho tên nhóc này được ưu tiên hấp thu
trước một phần. Đám đệ tử kia chịu thiệt một chút cũng không ai biết
được. Thế mà giờ Tẩy Linh Trì trong veo như thế này thì lấy gì cho nhữnh đệ tử kia đây, ăn nói sao với chưởng môn đây. Trời ạ! Lỗ Tấn Cương có
xúc động muốn khóc ra nước mắt ngay tại chỗ.
- Không lẽ Tẩy Linh
Trì có vấn đề? Đúng vậy, chỉ có nguyên nhân này mới lý giải được vì sao
năng lượng linh khí kia bị cạn kiệt thôi.
Vỗ đầu một cái, lão ta như ngộ ra được "chân lí" bèn xiết chặt nắm đấm lại.
- Khốn kiếp, ngay cả Tẩy Linh Trì của tông môn cũng bị kẻ khác giở trò.
Đi, ta lập tức đưa ngươi trở về rồi liền đi bẩm báo chuyện này cho
chưởng môn xử lí.
Nhìn đối phương tự biên tự diễn, độc thoại một
mình, Nguyên Hạo cố gắng nhịn cười khiến cho cơ mặt co giật liên tục. Dù sao thì cũng không thể tiết lộ cho lão biết do mình hấp thu quá mạnh
nên Linh Dịch bên trong hồ đã bị hút hết. Khi chưa có thực lực tuyệt
đối, hắn sẽ không bao giờ để lộ ra bí mật của bản thân mình cho kẻ khác
được.
Tiếp sau, Lỗ Tấn Cương như một tia chớp mang trả tên thiếu
niên trở về chỗ ở rồi vội vàng rời khỏi. Thấy đối phương quýnh quáng như thế, Nguyên Hạo cũng cảm thấy thương hại mà lắc đầu. Chỉ là hắn mau
chóng bỏ qua việc này, tập trung tinh lực vào việc tu luyện pháp thuật,
vũ kỹ để chuẩn bị cho đợt thí luyện.
Đối với người tu chân, khi
tu vi áp đảo thì chỉ cần vung tay cũng có thể dễ dàng đè bẹp đối thủ.
Nhưng khi đối chiến với kẻ địch đồng cấp, việc phát huy vũ kỹ mới có thể giành phần thắng. Vũ kỹ chính là pháp thuật được sáng tạo ra thích ứng
với thuộc tính linh căn và công pháp của người tu luyện. Bên cạnh vũ kỹ
còn có những bí thuật, pháp thuật thần thông đặc biệt có tác dụng độc
đáo mà số ít người có cơ duyên học được.
Ngồi khoanh chân trên
giường, Nguyên Hạo bắt đầu lục lọi những vũ kỹ mà mình đã đọc bên trong
Tàng Thư Các. Vốn là người có lí trí, hắn không tham lam tu luyện tất cả mọi vũ kỹ có được. Sau khi sàng lọc một hồi, Nguyên Hạo đã chọn ra cho
mình một bộ thân pháp phong hệ, một vũ kỹ lôi hệ tấn công và một vũ kỹ
phòng ngự thủy hệ.
Phong hệ thân pháp có tên gọi là Di Ảnh Bộ,
nhân cấp thượng phẩm. Ưu điểm bộ pháp này chỉ gói gọn trong một chữ
"nhanh". Ngươi tu luyện bộ pháp này có thể tăng tốc độ di chuyển của
mình đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh mà thôi. Lợi hại nhất của bộ pháp này chính là có khả năng dồn hết sức lực bộc phát tốc độ cực hạn trong vài
giây ngắn ngủi. Thử nghĩ xem, khi đối chiến sinh tử ngươi có thể di
chuyển như thuấn di thì đối phương làm sao phản ứng kịp. Tất nhiên chiêu này chỉ có tác dụng hữu hiệu với tu vi dưới Nguyên Anh kỳ mà thôi. Khi
lên đế cấp bậc Nguyên Anh, thuấn di đã trở nên vô dụng, tốc độ di chuyển nhanh bình thường không còn quá quan trọng trong đối chiến nữa. Một
chiêu sát địch, rõ ràng vũ kỹ này chính là đòn sát thủ mà Nguyên Hạo
muốn cất giấu để phòng thân khi gặp phải cường địch.
"Lôi Dẫn"
chính là vũ kỹ lôi hệ hiếm có mà Nguyên Hạo lựa chọn. Tuy chỉ là hoàng
cấp trung phẩm vũ kỹ nhưng sức mạnh của lôi hệ là không cần bàn cãi. Lôi có thể công kích diện rộng, lại không bị thuộc tính nào khắc chế. Vì
thế lôi thuộc tính linh căn chính là ác mộng của bất kỳ kẻ địch nào.
Trong các thuộc tính thì lôi chính bá vương công kích. Ngoài ra, sở dĩ
hắn lựa chọn vũ kỹ này là vì vũ kỹ này có thể phối hợp với phòng thủ vũ
kỹ hệ thủy của mình.
"Thủy Lưu" chính là vũ kỹ phòng ngự duy nhất Nguyên Hạo tu luyện, hoàng cấp thượng phẩm. Với khả năng tạo ra màn
xoáy nước bao quanh mình, mọi công kích đều sẽ bị ngăn chặn dù đối
phương ra tay ở góc độ nào. Tuy nhiên, vũ kỹ này cần linh lực rất lớn để duy trì, nên cũng không nhiều người lựa chọn tu luyện. Chính vì lí do
kết hợp với công kích lôi hệ vũ kỹ nên Nguyên Hạo mới mạnh dạn lựa chọn. Lôi kết hợp với nước chính là chất dẫn tốt nhất, tạo một màn phòng ngự
có thể công thủ, vô cùng bá đạo.
Tự tin với ba lựa chọn của mình, Nguyên Hạo lập tức lao đầu vào tu luyện điên cuồng. Đổi lại là kẻ khác, cho dù là thiên tài cách mấy thì cũng cần ít nhất vài tháng mới có thể
tu luyện đại thành một vũ kỹ nhân cấp. Thế nhưng với tư chất nghịch
thiên nhờ Hư Vô linh căn cải tạo mà Nguyên Hạo gần như thông suốt và dễ
dàng khắc phục mọi sai sót. Tất nhiên để trong vòng một tháng thành công tu luyện ba vũ kỹ này, Nguyên Hạo đã trả giá không nhỏ. Hắn gần như
không ăn, không ngủ, tu luyện sống chết với cường độ kinh người liên tục bất kể ngày đêm. Có thể nói ngoài trí tuệ ra, sự kiên trì và nỗ lực với ý chí sắt đá chính là ưu điểm hơn người của hắn. Hư Vô linh căn cũng
không thể biến một kẻ lười nhác thành cường giả được. Sở dĩ Nguyên Hạo
muốn hoàn thành xong các vũ kỹ ở tháng đầu tiên là vì tháng thứ hai hắn
sẽ dành toàn bộ tâm huyết cho "Hắc Huyền", vũ kỹ hoàng cấp thượng phẩm,
vũ kỹ mạnh nhất của Hắc Điểu Môn.