Mộ Dung Thư âm thầm nhíu mày. Tình huống trước mắt rất không ổn.
Phương Dung Mai uy hiếp mấy câu xong, thấy mười mấy nữ tử trong phòng cũng
không lên tiếng, mới hếch mặt lên trời cao hứng rời đi.
Mà sau
khi Phương Dung Mai đi rồi, những cô gái này đều bắt đầu thút thít,
nhưng đều cực nhỏ, đúng lúc bên ngoài đang mưa, tiếng khóc của họ bị
tiếng mưa rơi át đi. Xem ra những lời vừa rồi của Phương Dung Mai cũng
không phải là doạ suông.
Mộ Dung Thư thấy không cần tiếp tục giả
vờ, dù sao trên đất cũng vô cùng ẩm ướt, mà xung quanh đều là tiếng khóc của nữ tử, sẽ không có vấn đề gì bèn chậm rãi mở mắt ra, bắt đầu quan
sát căn phòng.
Những cô gái này nhìn thấy nàng cũng không nghĩ
nhiều. Do trời tối, không thấy rõ khuôn mặt Mộ Dung Thư, các nàng vẫn
cúi đầu thút thít như cũ. Hiện giờ nàng đang bị nhốt trong một căn phòng rất nhỏ, nhìn qua quá đơn sơ, căn bản không che nổi mưa to bên ngoài,
ngẫu nhiên còn có nước mưa bị văng vào. Đơn giản nhìn thoáng qua, phòng
này dùng một ít gỗ mục dựng lên.
Lúc này nàng hết sức tò mò.
Phòng này đơn sơ như thế, nếu muốn trốn đi, vậy chỉ cần mười mấy nữ tử
này liên hợp, làm sao có thể không chạy thoát được? Nàng nhẹ nhàng cau
mày lại, nghi hoặc trong lòng càng sâu. Gã đàn ông kia hết sức kỳ lạ,
trước đây bắt người đều dùng cách lừa gạt là chủ yếu. Mà gã này cũng có
chút bản lĩnh. Căn cứ vào loại thuốc mê không màu không mùi hắn sử dụng
để đối phó hai gã hộ vệ đang âm thầm bảo vệ nàng kia cũng có thể thấy
hắn thật sự không đơn giản!
Xem ra, gã bắt cóc này không phải một tên du thủ du thực bình thường mà là một kẻ có võ công, lại biết y thuật.
Thế nhưng, gã bắt cóc hôm nay được gọi là “ca” kia đã ra ngoài, vì sao
những cô gái này vẫn thành thành thật thật chờ chỗ này không trốn đi?
Nàng biết Phương Dung Mai tuyệt đối không có võ công, huống hồ hiện thời nàng ta đã gầy chỉ còn lại da bọc xương.
Nàng rũ mắt, cẩn thận nghĩ.
Giây lát, tiếng thút thít dần dần ngừng lại. Mộ Dung Thư cảm giác trên người vẫn còn chưa lấy lại sức lực, e là do bị hạ quá nhiều mê dược, cảm giác đó khiến nàng lại hơi bối rối. Nàng lại chau mày, nơi này quá ẩm ướt,
trên đầu ngẫu nhiên bị nước mưa văng trúng, nếu như ngủ, có lẽ ngày mai
sẽ càng không có sức, có khi còn bị nhiễm phong hàn.
– Ồ?! Sao ta nhìn ngươi lại quen mắt như thế? Hình như đã gặp qua ở đâu đó.
Ngay khi Mộ Dung Thư cảm giác trên người không khoẻ bèn nhắm mắt lại, cách
nàng không xa bỗng nhiên có một nữ tử lên tiếng, nghi hoặc nói.
Giọng nói này thật sự rất quen. Mộ Dung Thư chầm chậm mở mắt ra nhìn về nơi
đó. Có điều trong phòng quá âm u, nhìn không rõ mọi thứ phía trước, chỉ
có thể mơ hồ thấy được một vài bóng người, mà nơi phát ra tiếng nói của
nữ tử kia nàng nhìn không rõ.
Nữ nhân kia thấy Mộ Dung Thư không
lên tiếng bèn thức thời ngậm miệng lại, nhưng mà chỉ một lát đã nghe
thấy một vài tiếng hít thở đều đều.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen
sâu thẳm như đêm tối của Mộ Dung Thư lần nữa nhắm lại. Nàng nghĩ, đêm
nay, bất kể ra sao cũng phải ngủ một chút, bằng không nàng chẳng còn hơi sức nào đối mặt những chuyện xảy ra tiếp theo.
Nhưng hiển nhiên, những nữ tử cùng bị bắt tới như nàng không phải đều an ổn, ngủ một lát
thì trong mơ hồ đã nghe thấy tiếng khóc đau đớn tận cõi lòng. Mộ Dung
Thư âm thầm cắn răng. Trước đây, những tình tiết này bất quá là chỉ thấy trong TV, trong tiểu thuyết, khi tự mình buộc phải trải qua, mới biết
được đây là việc độc ác đến mức nào! Nó khiến người sợ hãi, làm cho
người ta không thể không thở dài. Một đám nữ tử, vận mệnh cứ như vậy bị
thay đổi.
Tay nàng chỉ khẽ nhúc nhích, mím môi thật chặt. Phương Dung Mai sẽ phải trả giá đắt vì việc này!
Nàng nắm chặt hai đấm, người kia, người kia, sẽ đến tìm nàng… (Hừ, ai dzậy Thư tỷ ???)
Trong lúc bất tri bất giác, nàng mỏi mệt ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Sáng nay trời vẫn mưa, nhưng mà mưa to biến thành mưa nhỏ, giọt giọt tí tách làm cho lòng người phiền muộn. Mộ Dung Thư nghe tiếng mưa rơi, đôi mày
càng cau chặt thêm.
Khi tỉnh lại, nàng đã cẩn thận kiểm tra tình
hình chung quanh, nơi này thế mà lại tọa lạc trên lưng chừng núi! Nếu
chưa nắm rõ địa hình trong núi, chắc chắn sẽ bị lạc đường, đồng thời còn có khả năng gặp phải dã thú nguy hiểm!
– Vừa rồi nghe bọn hắn nói, đợi mưa tạnh sẽ mang chúng ta ra khỏi thành. Đến lúc đó nhất định họ sẽ bán chúng ta.
– Không phải nói Huyện lệnh đại nhân đã phái người lục soát sao? Huyện
lệnh đại nhân nhất định sẽ cứu được chúng ta. Ta không muốn bị bán, nếu
bị bán vào kỹ viện vậy thì sống còn không bằng chết.
– Ta rất sợ. Bọn họ đều không phải con người.
– Bọn họ bắt nhiều người như vậy vẫn không bị bắt, hiện thời chúng ta làm sao có thể được cứu chứ?
Mấy người nữ tử co cụm lại, xem ra cũng khá rõ ràng tình cảnh của mình, ở một bên nhỏ giọng nói.
– Bị bán vào kỹ viện cùng lắm chính là mỗi ngày ngủ với mấy nam nhân, nếu các ngươi có thể học vài ngón nghề, hầu hạ nam nhân cao hứng, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Nhưng nếu các ngươi thà chết không theo, không
tiếp khách thì sẽ phải chịu hết mọi cực khổ.
Trong số đó có một nữ tử thấp giọng mở miệng nói.
Mấy nữ tử tò mò nhìn về phía nàng kia:
– Làm sao ngươi biết?
– Ta chính là từ đó đi ra, sao lại không biết?
Nàng kia tự giễu cười khổ, không ngờ mới từ kỹ viện trốn ra chưa lâu, hiện giờ lại sắp bị quẳng trở lại nghề cũ.– Ngươi không phải Nhã di nương ở Lưu gia sao? Sao ngươi lại bị bắt vào đây?
Một nữ tử từng gặp qua Nhã di nương, lúc này nghe thấy được giọng nàng cảm
thấy rất ngoài ý muốn. Dù sao Lưu gia cũng là gia đình khá giả trong
trấn!
Ở một góc khác Mộ Dung Thư nghe vậy, khẽ nhướng mày, nhìn
về phía đám người Nhã di nương. Trách không được tối hôm qua cảm thấy
giọng nói kia vô cùng quen tai, thì ra là Nhã di nương! Xem ra Nhã di
nương đã bị bắt mấy ngày, có lẽ là ngày ấy sau khi vào khách điếm đã bị
ca theo dõi.
Nhã di nương cười khổ xong cũng không nói thêm gì
nữa, xoay đầu sang một bên. Vừa xoay lại đã thấy Mộ Dung Thư đang ngồi
trong góc. Lúc đầu khuôn mặt nàng tràn ngập kinh ngạc tò mò, về sau lại
có chút nghi hoặc.
Ánh mắt Mộ Dung Thư không chút gợn sóng, thong dong bình tĩnh đối diện ánh mắt đánh giá của Nhã di nương.
– Ánh mắt ngươi rất giống một người!
Nhã di nương kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ánh mắt trấn định không chút gợn
sóng của nữ nhân này rất giống một người! Chính là xấu phụ mặt rỗ! Xấu
phụ mặt rỗ kia tuy rằng rất xấu nhưng một một thân khí chất cao quý tao
nhã không ai sánh bằng. Nàng chăm chú nhìn Mộ Dung Thư.
Giây lát, nàng lại hét to một tiếng:
– Ngươi chính là xấu phụ kia!
Mộ Dung Thư khẽ cong khoé môi cười nhạt, ánh mắt Nhã di nương này cũng không quá vụng về.
Những người khác nghe Nhã di nương kêu lên, đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung
Thư, trên mặt mỗi người đều hết sức khó hiểu. Rõ ràng nữ tử này là tiểu
mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, sao lại là xấu phụ chứ?
Mà trong mắt Nhã di nương vốn còn có hận ý và lửa giận, cũng không biết nghĩ tới điều gì lại thu hồi ánh mắt, yên tĩnh trở lại.
– Ngươi đẹp như vậy, nếu bị bán vào kỹ viện, thật sự là xong đời. Ta
nghĩ, nếu ngươi tiến cung, chắc chắn sẽ được Hoàng Thượng sủng ái. Thế
nhưng, nhìn kiểu tóc ngươi hẳn là đã gả cho người khác, quần áo trên
người cũng rất sang trọng, làm sao lại bị bắt tới đây?
Một nữ tử đi đến bên người Mộ Dung Thư, có vài phần tò mò hỏi.
Mộ Dung Thư quay đầu nhìn nữ tử này. Quần áo trên người nàng đã rất bẩn,
mà trên mặt cũng bị lem luốc, thấy không rõ dung mạo vốn có, nhưng một
đôi mắt lại ngời sáng, trên người như có một loại hương khí nhàn nhạt.
Con ngươi đen của Mộ Dung Thư chớp động, bị nhốt trong này mấy ngày,
không được tắm rửa, trên người không có mùi mồ hôi đã là rất tốt, nhưng
trên người nàng lại có mùi thơm. Hôm qua không chú ý, đến bây giờ nàng
mới phát hiện những nữ tử bên cạnh đều có mùi này. Mộ Dung Thư đè lại
nghi hoặc trong lòng, nhẹ giọng hỏi:
– Vì sao các ngươi lại không chạy trốn?
Đây là nghi hoặc vẫn lơ lửng trong lòng nàng từ hôm qua.
Nữ tử kia là người đơn thuần, nghe Mộ Dung Thư hỏi như thế, bĩu môi khinh thường nhỏ giọng thầm thì bên tai nàng:
– Chúng ta đều đã thử, nhưng chưa kịp chạy đến chân núi đã bị tóm lại.
Đến lúc đó sẽ bị ăn một trận đòn roi. Còn nữa, nếu ai không phải hoàng
hoa khuê nữ đều bị gã bắt cóc kia đùa bỡn. Trong đó có một nữ tử không
nghe lời, sau khi bỏ trốn bị bắt về, bị hãm hiếp ngay trước mặt chúng ta rồi giết. Về sau chúng ta cũng không dám chạy nữa. Khuyên ngươi một
câu, đừng nghĩ tới việc chạy trốn, không biết gã kia có yêu thuật gì,
bất kể chúng ta chạy hướng nào hắn cũng đều có thể tìm được.
Nghe vậy, con ngươi đen sáng ngời của Mộ Dung Thư tối sầm lại. Bỗng nhiên
nàng lại liên tưởng đến nghi vấn trên người các nữ tử này.
Nàng
lập tức đưa ống tay áo lại gần chóp mũi, cẩn thận ngửi, quả nhiên cũng
có một mùi hương, nhưng mà nếu so với những cô gái này thì tương đối
nhạt hơn.
Tên bắt cóc này tuyệt đối không phải người thường!
Trong đầu lại hiện lên thân hình của hắn, nhìn qua gầy yếu, nhưng lại có thể không cần tốn nhiều sức đã im hơi lặng tiếng khiêng nàng ra khỏi
nhà Trương Đức, không hề kinh động người nào. Gã này đến tột cùng là ai?
Đang lúc nàng có điều nghi hoặc, cửa phòng được mở ra.
Phương Dung Mai bước vào.
Hôm qua Mộ Dung Thư vẫn chưa cẩn thận xem xét tình trạng hiện tại của
Phương Dung Mai, cho nên khi nàng ta bước vào, tuy rằng trong lòng Mộ
Dung Thư đã đoán được vài phần, dù sao mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh ngô
nhỏ, nhưng khi nhìn thấy thân hình vàng vọt gầy trơ xương của Phương
Dung Mai, Mộ Dung Thư vẫn không nén nổi kinh ngạc!
Trước kia
Phương Dung Mai khí chất thanh tú, dáng người hơi tròn trịa. Nhưng hôm
nay lại là dáng vẻ khó coi thê thảm như thế! Nếu không phải sớm biết đây là Phương Dung Mai, e rằng khó có thể nhận ra!
Phương Dung Mai
cũng trước tiên nhìn về phía Mộ Dung Thư. Khi chạm phải ánh mắt lạnh
nhạt kia của Mộ Dung Thư, vẻ mặt nàng vô cùng phẫn hận, đã rơi vào tình
trạng này rồi mà nàng ta vẫn có thể lạnh nhạt như thế! Nhưng trong nháy
mắt, Phương Dung Mai lại lập tức thay đổi sắc mặt, nàng cười lạnh nhìn
Mộ Dung Thư, nói:
– Không thể tưởng tượng được ngươi còn có thể
bình tĩnh như thế! Ngươi cũng đã biết, ta hận nhất chính là sự bình tĩnh của ngươi. Giống như tất cả mọi chuyện ngươi đều nắm trong tay, không
cần tốn nhiều hơi sức là có thể thay đổi tình cảnh bản thân! Ngươi luôn
cao cao tại thượng, ngươi cho là thân phận ngươi tôn quý lắm sao? Hiện
thời, ngươi cũng không khác gì bọn họ, sắp biến thành đồ đê tiện!
Khi nàng nảy sinh ác độc nói ra những lời này, tưởng rằng Mộ Dung Thư sẽ
kinh hoảng, trấn định trong mắt sẽ sụp đổ. Nào ngờ Mộ Dung Thư lại vẫn
bình tĩnh ung dung như cũ, hơn nữa trong mắt còn có mấy phần lãnh ý nhìn về phía nàng. Phương Dung Mai lập tức nhíu chặt hai mi.
– Trước
kia ngươi không phải đối thủ của ta. Ngươi cho rằng, hiện tại ngươi đã
có thể xoay chuyển tình thế? Hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi, ngươi cũng
đã biết, hiện thời ai đang có mặt tại trấn Thượng Chí? Ngươi tuyệt đối
không phải kẻ ngu xuẩn, ngươi nên biết bản lãnh của hắn. Như vậy, khi ra tay với ta, ngươi nên nghĩ đến kết cục của mình trước!
Mộ Dung
Thư chầm chậm đứng lên, trên người vẫn chưa có bao nhiêu hơi sức, nhưng
nàng thẳng sống lưng, ánh mắt rét lạnh nhìn trực diện Phương Dung Mai,
những lời nàng nói ra quả nhiên làm cho Phương Dung Mai biến sắc!