Ta và hắn đang bay
gần đến nơi ở của bọn InuYaSha. Hắn có vẻ rất khó chịu khi phải gặp đám
người ấy nên ta đề nghị hắn thả ta xuống để ta kéo Jaken về rồi hắn đợi ở nơi xa một chút để cùng đi về luôn.
- Có mùi của Sesshomaru và một con người đang tiến đến - InuYaSha nói.
- Cái gì? Không phải hắn rất ghét con người sao? - Kagome trả lời.
Miroku và Sango không hỏi vì bọn họ mấy lần trước đã nhìn thấy dù chỉ là bóng
lưng. Đại sư Miroku đã cảm nhận được đứa bé đó không hề có yêu khí nhưng hắn nghĩ cô bé đó dùng một đặc thù gì để giấu đi yêu khí thôi chứ không phải là con người. Sesshomaru là một kẻ ghét cay ghét đắng con ngườ
mài.
Sesshomaru ôm ta bay lên trên cao đến gần bọn họ thì ta dùng một khối lụa đỏ kéo ra quấn vào tay hắn rồi cầm lấy đầu bên kia để nhảy xuống. Bình thường độ cao này không làm khó dễ được ta, đặc biệt là khi có thêm huyền lực nữa. Giờ thì ta thậm chí yếu hơn ngay cả khi ở thế kỉ XXI nữa nên dùng cách này là tốt nhất. Sau khi ta tiếp đất thì thu lại
mảnh lụa, còn Sesshomaru thì bay đi xa một chút để chờ bọn ta.
Đám người InuYaSha đều nhìn lên trời xem ta. Thật là... đâu phải minh tinh đâu mà tiếp đón nồng nhiệt dữ vậy...
Ta nhìn quang cảnh trước mắt và đã hiểu đây là lúc mà Jaken trộm thiết
toái nha trong phim. Jaken đang cầm một đầu áo của InuYaSha và đầu kia
thì buộc thanh thiết toái nha vì Jaken không thể chạm vào nó. Đám
InuYaSha đang đuổi theo Jaken.
- Jaken... trả kiếm và đi về thôi - Ta nói.
- Không... không... ta phải đưa nó cho đại nhân Sesshomaru - Jaken.
- Ta nói đưa kiếm đi về - Ta nghiêm giọng... thấy Jaken còn đang lưỡng lự - Jaken... hắn sẽ không cần thủ đoạn hèn hạ để lấy kiếm... đưa đi...
Jaken dường như đang làm ra quyết định của mình, hắn phân vân một lúc rồi lắc lắc đầu, nhắm mắt quăng thanh kiếm cho InuYaSha. Ta dẫn hắn đi đến chỗ
Sesshomaru thì bị gọi lại:
- Khoan đã, ngươi là ai? - InuYaSha nói.
- Ngươi không đủ tư cách để biết - Ta không thừa hơi nói chuyện với người khác, ta chỉ nói với Sesshomaru mà thôi, nói với người ta không quan
tâm một câu cũng đã là thừa rồi. Ta vừa nói vừa bước về phía Sesshomaru. Dừng một chút đủ làm tốn thời gian của ta, điều đó không cần thiết.
- Này, đứng lại... ta muốn hỏi vì sao... - InuYaSha muốn hỏi vì sao một cô bé lại đi theo Sesshomaru.
InuYaSha bay đến chắn trước mặt Rin và định nắm vai Rin lại không cho đi nữa.
Tuy nhiên, Rin bỗng làm ra động tác né tránh sự đụng chạm của hắn. Rin
lắc người qua một bên. Đầu bỗng nhức kinh khủng làm cho thăng bằng không giữ được. Lúc tưởng hôn thân mật với đất mẹ thân yêu thì một bàn tay
giữ lại. Thanh kiếm Nanh Quỷ bay đến chỗ InuYaSha làm cho hắn phải lùi
về phía sau để né và làm cho câu hỏi bị đứt đoạn.
Sau khi ta đứng vững thì bị Sesshomaru ôm lên tay. Ta rất ghét những ai đụng chạm đến
ta. Người đụng đến ta phải chết. Nhưng hắn lại là InuYaSha, em cùng cha
khác mẹ của Sesshomaru. Dù Sesshomaru có ghét hắn đến cỡ nào thì cũng là anh em, ta không thể giết chết hắn làm thay đổi tình tiết truyện cũng
như làm bất kì điều gì để Sesshomaru khó xử được.
- InuYaSha...
chỉ một chút nữa ngươi đã phải gặp tử thần rồi, lần sau phải biết rằng
không được lại gần ta quá năm bước, không được đụng đến ta, nếu không ta không ngại tiễn ngươi xuống địa ngục đâu - Ta cảnh cáo hắn.
InuYaSha kinh ngạc vì sát khí khổng lồ từ một đứa trẻ khoảng 6, 7 tuổi. Hắn tin
nếu lần sau hắn còn đụng chạm thì hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Rốt cuộc đứa trẻ này là ai vậy? Một đứa bé tóc bạc trắng, con ngươi hai
màu vàng và xanh lá, bộ đồ kimono màu đỏ làm tôn lên khí chất vương giả, khí chất của một vị thần. Đứa bé hoàn toàn không giống những người
trong gia tộc lánh đời. Khí chất của bọn họ cũng là những kẻ ở trên cao
nhìn xuống, tuy vậy nó lại tục không chịu được.
- Em có thể cho chị biết mình là ai và tại sao lại đi theo Sesshomaru không? - Kagome nhẹ giọng nói.
- Thứ nhất, ta chỉ có một mình chưa bao giờ có ai làm chị em cả nên đừng
gọi thân thiết thế. Thứ hai, ta không còn nhỏ, thậm chí hơn tuổi có thể
hơn đám con người các ngươi nên đừng nâng mình lên cao như vậy mà nói
chuyện với ta. Thứ ba, ta đã nói rồi, không cần thiết phải biết, chuyện
của ta không cần các ngươi lo - Ta nói xong thì giật nhẹ chiếc đuôi của
hắn để hắn bước đi.
Sesshomaru không ngờ Rin lại là người khó
gần như vậy. Hắn đã nghe Thanh Long nói nhưng hắn cũng bán tín bán nghi
vì Rin ở bên cạnh hắn lúc nào cũng đùa giỡn, dù có nghiêm khắc, dù có
giết người khác, yêu quái khác với thủ đoạn tàn nhẫn, máu tươi thì cũng
chỉ là đứa bé luôn ỷ lại vào hắn, luôn ở bên hắn tìm kiếm sự an toàn và
tin tưởng mà thôi. Hắn cứ tưởng Rin sẽ không khó gần đến mức này nhưng
có vẻ hắn sai rồi. Thế nhưng hắn không buồn... Một niềm vui nho nhỏ len
lỏi lên trong lòng hắn. Thì ra hắn là người đặc biệt với Rin như vậy.
Sesshomaru chuẩn bị bay đi... Bỗng nhiên, "Keng..." - âm thanh cực nhỏ như cái gì bị rơi xuống.
- Ngươi bị rớt thứ gì kìa Rin - Sesshomaru nói.
Ta quay đầu nhìn lại thì thấy mảnh đá từ đen thui vào tay ta lại biến
thành trong suốt như pha lê mà ta nhặt được ở Vực Yêu Lan rơi xuống.
Chắc tại vì Tiểu Băng đang thu dọn những căn phòng trong vòng tay không
cẩn thận điều khiển không gian nên bị rơi ra đây mà. Kì thật không phải
như vậy. Không gian vòng tay bỗng dưng bị bóp méo. Tiểu Băng lật đật bay đến xem thì mảnh ngọc ấy tự động bay ra ngoài rồi. Tiểu Băng trong vòng tay đang ra sức tìm hiểu tại sao dị tượng ngày cảng nhiều. Còn ta ở
ngoài đây định bỏ đi không cần nhặt thì ta thấy mảnh đá lại biến thành
màu hồng phấn sáng lấp lánh... Thật kì lạ... Bỗng Kagome nói: