Từ lúc Bùi Kiêu bị Ngụy Ngưu Đầu ném bay ra xa hơn nghìn mét, sau đó
dùng Anh Dũng Súng trạng thái Giải Phóng chém đôi Centaur rồi cuối cùng
dùng Đạn Năng Lượng của Anh Dũng Súng hoàn toàn đánh chết nó, cả quá
trình chỉ diễn ra trong khoảng một, hai giây mà thôi, thật đúng là có
thể dùng ‘diễn ra trong chớp mắt’ để hình dung. Và cũng ngay lúc này,
con Ác Ma màu đỏ đã bắt đầu tấn công về phía hắn.
Lúc trước còn cách xa nên không cảm thấy rõ, nhưng lúc này khi đã tiến
lại khá gần hắn mới cảm nhận được áp lực cực kỳ khủng bố mà con Ác Ma
màu đỏ này phát tán ra. Ý chí của trường khí thế do nó phát ra là uy
nghiêm, hiệu quả thuần túy là tạo áp lực. Tuy trường khí thế đó không có tính công kích hay mê hoặc gì nhưng chỉ riêng cái áp lực đó thôi đã quá kinh khủng rồi.
Giờ phút này, Bùi Kiêu vẫn còn trong trạng thái người khổng lồ lôi điện, vậy nên theo lẽ thường, hắn có thể miễn dịch được nếu bị trường khí thế bao phủ. Nhưng lúc này, sau khi bị trường khí thế của Ác Ma bao phủ,
hắn lập tức cảm thấy tốc độ, lực lượng, tốc độ phản ứng, các tố chất
thân thể đồng loạt bị giảm xuống. Khi bị áp lực kinh khủng này áp chế,
ước chừng hắn chỉ có thể sử dụng được khoảng 70% thực lực. Đây thật đúng là chuyện không thể nào tin nổi!
Nhờ có ký hiệu phù văn lôi điện và lực lượng lôi điện trong cơ thể nên
dù là khi phải đối mặt với con Ngụy Ngưu Đầu Ma Vương cấp không hoàn
chỉnh thì hắn vẫn có thể triệt tiêu được tác dụng suy yếu do trường khí
thế của nó gây ra. Thế mà lúc này lại không thể nào miễn dịch được với
sự đè ép của trường khí thế do Ác Ma phát ra?
Sau phút chốc kinh sợ, Bùi Kiêu lập tức quyết định, rống lên ra lệnh cho Ngụy Ngưu Đầu tiến lên chặn đánh Ác Ma, còn hắn thì tập trung hết sức
để áp chế sự chấn động của chấp niệm, một chuỗi đòn vừa rồi đã làm cho
chấp niệm trong cơ thể hắn bắt đầu mất ổn định, có thể rơi vào tình
trạng chấn động bất cứ lúc nào.
Ngưu Đầu cũng thật khá! Chịu một tên đục xuyên qua cơ thể nhưng ngoài
việc làn da hơi nhạt đi thì vẫn có thể gào thét rất uy mãnh, trường khí
thế phẫn nộ lập tức quét qua, đụng mạnh vào trường khí thế uy nghiêm.
Tại nơi va chạm, trường khí thế màu đỏ kia lập tức rung chuyển dữ dội.
Tốc độ của Ác Ma màu đỏ nhanh, tốc độ của Ngụy Ngưu Đầu cũng không kém.
Mặt đất vang lên những tiếng nổ đùng đùng khi Ngụy Ngưu Đầu xông qua
ngay cạnh người Bùi Kiêu, như gió như lửa xông về phía trước và cùng lúc đó thì Ác Ma màu đỏ cũng chỉ còn cách Bùi Kiêu hai, ba trăm mét. Với
tốc độ của hai con quái vật này, chỉ sau chưa tới một giây, chúng đã đâm thẳng vào nhau. Một tiếng ‘uỳnh’ trầm đục vang vọng, một luồng sóng
chấn động lập tức lan tỏa ra khắp bốn phía từ nơi hai bên va chạm.
Ngụy Ngưu Đầu cao tới khoảng mười mét, nhìn giống như một ngôi nhà lầu
di động, to lớn đến mức làm người ta không dám thở mạnh khi đứng gần,
hơn nữa nhìn cái thân hình cơ bắp đó thì nó thật đúng chuẩn một gia hỏa
vô cùng bạo lực, mà sức lực của nó thực sự kinh khủng tới đâu thì Bùi
Kiêu chính là người hiểu rõ nhất. Và lúc này đây, nó đâm thẳng vào con
Ác Ma với thân hình cao khoảng hai mét. Thể hình hai bên chênh lệch năm
lần! Tới năm lần cơ đấy!
Nhưng sau cú va chạm đó, không ngờ Ngụy Ngưu Đầu lại bị đâm cho văng ra
hơn mười mét, còn con Ác Ma kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân thể chỉ
hơi run lên mà thôi. Cảnh tượng đó đúng là làm cho người nào nhìn thấy
cũng phải trợn tới lòi cả mắt. Nhưng như vậy cũng còn chưa hết, sau khi
con Ác Ma kia hơi run lên, nó liền phát ra một tiếng rít vô cùng chói
tai, như thể dao đâm thẳng vào tai người nghe... Sau khi tiếng rít chấm
dứt, trên tay nó chợt bùng lên một ngọn lửa dữ dội. Hai tay run lên, một thanh mã tấu rực lửa dài hơn hai mét đã xuất hiện trong tay nó. Ngọn
lửa của thanh mã tấu đó thuần một màu trắng rực sáng, có thể đoán được
nhiệt độ của ngọn lửa này cao tới mức nào!
Tuy Bùi Kiêu đang gắng hết sức để trấn áp sự chấn động của chấp niệm
trong cơ thể nhưng khi hắn thấy vậy thì cũng không dám ngồi yên tiếp
nữa. Lập tức, lôi điện chạy dọc toàn thân, một quả cầu sét đã bắt đầu
được ngưng tụ trong lòng bàn tay, đồng thời cũng thầm cảm thấy run sợ vì thực lực của con Ác Ma này.
Lúc này, theo kế hoạch thì phải lùi lại ngay, con Centaur kia đã bị diệt xong, mục tiêu cơ bản của lần tác chiến này đã hoàn thành. Vậy nên Bùi
Kiêu lập tức rống lớn không chút do dự: “Tất cả mọi người lùi lại! Để
tôi cản con Ác Ma này lại...
Thế nhưng hắn chỉ vừa dứt lời, thì không ngờ con con Ác Ma kia sau khi
rút ra thanh mã tấu rực lửa lại cũng không tấn công hắn hoặc Ngụy Ngưu
Đầu, mà ngược lại, nó từ từ vỗ cánh bay lên cao. Đồng thời, trường khí
thế của nó cũng co rút lại nhanh chóng, gần như chỉ còn bao phủ phạm vi
trăm mét xung quanh nó, ngưng tụ thành một tầng giống như khí lưu màu
đỏ, và ở ngay phía ngoài của tầng khí lưu đó đang hình thành khoảng hơn
một trăm quả cầu lửa màu cam sậm, mỗi quả lớn cỡ cái phễu!
“Ban đầu ta chỉ có ý định dung hợp với phương thế giới này, sau đó sẽ
biến thế giới này thành thế giới hòa bình mà ta vẫn hằng mơ ước. Đến lúc đó, sẽ có không còn cảnh tiếp tục đánh giết lẫn nhau. Ai ngờ đám người
sống các ngươi cứ hết tên này tới tên khác kéo tới bức bách ta! Ta phải
giết sạch toàn bộ các ngươi! Giết... giết giết giết!”
Khi Bùi Kiêu thấy con Ác Ma kia bắt đầu ngưng tụ quả cầu lửa thì hắn đã
định ném quả cầu sét trong tay vào nó, nhưng hắn không ngờ con Ác Mà này lại mở miệng nói... bằng tiếng Anh rất chuẩn! Không thấy có chút nào
giống như âm thanh chói tai của con dơi. Nghe giọng nói đó dường như là
của một người đàn ông tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, giọng nói tràn đầy uy nghiêm như vậy sao lại có thể thoát gia từ miệng một con quỷ quái được?
Có điều khi Bùi Kiêu còn đang ngây ra thì Ác Ma đã vung nhẹ tay. Hơn
trăm quả cầu lửa kia lập tức bay đi, trong đó có những quả bay về hướng
Bùi Kiêu và Ngụy Ngưu Đầu, cũng có những quả bay về phía Johnan sau lưng Bùi Kiêu. Hai người một bò bọn họ mỗi người được chia mười quả cầu lửa, về phần những quả cầu lửa còn lại... đang bay về khắp các nơi của trung tâm chiến trường. Chúng bay về phía hơn bảy mươi người đang chuẩn bị
chạy trốn sau khi nghe được lời Bùi Kiêu?!
Bùi Kiêu nhìn cảnh đó mà muốn nứt cả hốc mắt. Hắn hét lớn một tiếng, ném quả cầu sét trong tay bay đi rồi liền quay đầu nhìn bốn phía. Một tiếng nổ lớn vang lên ngay trên đỉnh đầu. Khi sóng xung kích quét tới thì
khắp bốn phía cũng liên tiếp vang lên những tiếng nổ lớn. Khi nhìn kĩ
thì có thể thấy khắp nơi đều có năng lượng tiêu chuẩn tán loạn khi vô số quỷ quái bình thường tiêu tán, về phần bảy mươi người kia thì đã không
nhìn thấy đâu nữa rồi...
“Đi cả nhà mày!” Bùi Kiêu rống lên phẫn nộ, trong đầu hiện lên hình ảnh
của hơn bảy mươi tên linh hồn kia. Tuy chỉ vừa mới tiếp xúc không lâu,
mà trong số bảy mươi người này cũng không thiếu kẻ nhát gan, nhưng dù
sao thì bọn họ cũng đều chiến đấu theo sự chỉ đạo của hắn. Cứ như vây... cứ như vậy mà chết cả rồi sao?
Sự phẫn nộ trong lòng Bùi Kiêu lúc này đã không thể nào hình dung nổi
nữa! Nhất là cảm giác bất lực khi không thể nào cứu người ngay trước mặt càng làm cho sự phẫn nộ trong lòng hắn càng sôi sục điên cuồng. Khi làn sóng xung kích trên bầu trời còn chưa tan hết, hắn đã liên tục đưa lực
lượng lôi điện và năng lượng tiêu chuẩn vào Anh Dũng Súng, đồng thời
rống lớn: “Johnnan! Anh còn dùng gió phong tỏa lần nữa được không? Chỉ
cần một giây thôi... không, chỉ cần nửa giây là được rồi! Khi nào tôi
nâng họng súng lên, hãy sáng tạo ra một cơ hội cho tôi!”
Johnan sau lưng Bùi Kiêu cũng đang kinh sợ tới ngây người. Tuy trước khi xuất kích hắn đã nghe David nói rằng con Ác Ma này rất lợi hại nhưng
hắn nào có tưởng tượng được nó lại lợi hại tới mức độ này? Phạm vi mười
mấy kilomet đều nằm trong tầm công kích bằng quả cầu lửa của nó à? Đây
đúng là một chuyện không thể nào hiểu nổi, nhất là con Ác Ma còn có
trường khí thế rất kinh khủng. Dưới sự đè ép của thứ đó, hắn thậm chí
còn không sử dụng được 40% thực lực, hắn đang càng lúc càng thấy tuyệt
vọng. Đúng lúc này, tiếng hét của Bùi Kiêu làm hắn chợt bừng tỉnh, nhớ
ra mình vẫn còn đang chiến trường, lập tức rống lên trả lời: “Hiểu rồi.. Tôi sẽ hết sức thử một lần! Nhưng trường khí thế của con Ác Ma này rất
quái lạ, tôi bị áp chế gấp đôi so với khi đối mặt với quỷ quái Chân Ma
cấp khác! Hơn nữa tâm trạng cũng rất dễ bị trường khí thế ảnh hưởng, vậy nên tôi chỉ có thể thử cố hết sức thôi!”
“Không phải cố hết sức... mà là phải làm được! Anh không muốn báo thù
cho đồng đội của mình sao?” Bùi Kiêu lại dường như chẳng hề để ý tới sự
phàn nàn của Johnan, hắn rống lớn rồi đưa Anh Dũng Súng lên hướng thẳng
vào màn sóng xung kích trên bầu trời, chỉ đợi cho sóng xung kích qua đi
thì sẽ lập tức Giải Phóng Anh Dũng Súng để cho con Ác Ma kia một đòn
thật ‘ngọt’!
Thế nhưng khi sóng xung kích trên bầu trời còn chưa tan đi hết thì một
luồng hào quang màu đỏ đã xuyên thẳng qua màn sóng xung kích vọt ra
ngoài. Tốc độ kia rất đáng sợ, chỉ vừa lóe lên thì luồng ánh sáng đỏ đó
đã vọt tới bên cạnh Ngụy Ngưu Đầu, sau đó thanh mã tấu rực cháy kia đã
đâm thẳng tới, xuyên qua lồng ngực Ngụy Ngưu Đầu!
Lúc trước Ngụy Ngưu Đầu đã bị trúng một tên phá thủng lồng ngực của
Centaur, sau đó lại va chạm rất mạnh cùng Ác Ma, vậy nên lúc này nó đang rơi vào trạng thái chấp niệm chấn động, khi một đao kia đâm tới, nó đã
không thể nào tránh được nữa, chỉ có thể dùng một tay để ngăn cản thanh
mã tấu rực cháy, cánh tay còn lại thì liều mạng vung đấm thẳng vào con
Ác Ma trước mặt này.
Nhưng chỉ vừa đỡ, một tiếng ‘xoẹt’ vang lên, như thể dao cắt vào mỡ
trâu, chỉ một nhát đâm nhẹ nhàng, cánh tay của Ngụy Ngưu Đầu đã bị chặt
rơi xuống đất, quả đấm còn lại của nó lại chỉ trúng vào cái bóng của đối phương mà thôi. Chỉ sau vài cái vỗ cánh, Ác Ma màu đỏ đã lần nữa bay
tới trên không trung, lần này Ngụy Ngưu Đầu đã không đánh trúng mục
tiêu.
Bùi Kiêu lúc này mới chợt hiểu ra, Chân Ma cấp đều có thể cảm ứng được
lẫn nhau. Vậy nên so với Ngụy Ngưu Đầu có được trường khí thế phẫn nộ
thì đám Bùi Kiêu và Johnan chẳng qua chỉ là hai tên Nhập Ma cấp mà thôi. Có lẽ, trong mắt của Ác Ma, bọn Bùi Kiêu chẳng thể đem lại cho nó bao
nhiêu uy hiếp. Thế nên nó đã tấn công Ngụy Ngưu Đầu trước! Với tốc độ và thanh mã tấu kinh khủng kia thì nó vừa vặn khắc chế được điểm mạnh về
sức lực của Ngụy Ngưu Đầu. Như vậy, Ngụy Ngưu Đầu quả thật đã trở thành
một món trang trí...
Không phải! Không phải vật trang trí!
Bản thân Bùi Kiêu biết rõ, nếu không có Ngụy Ngưu Đầu kiếm chế và trường khí thế phẫn nộ trung hòa trường khí thế uy nghiêm của đối phương thì
hắn và Johnan mới thực sự biến thành vật trang trí. Vậy nên dù thế nào
thì hắn cũng không thể để cho Ngụy Ngưu Đầu tiêu tán một lần nữa được!
“Con mẹ mày đấy!”
Bùi Kiêu giơ cao Anh Dũng Súng đã biến thành dài tới 7m, họng súng nhằm
ngay Ác Ma màu đỏ trên bầu trời, tinh thần tập trung tới cực độ, tốc độ
thời gian trôi xung quanh lại bắt đầu như dần chậm lại, giống như hình
ảnh quay chậm trong phim. Ngay cả con Ác Ma vốn có tốc độ vô cùng nhanh
cũng trở nên chậm chạp, mà cũng chính ngay nháy mắt này, Bùi Kiêu đã
hoàn toàn đưa Ác Ma vào trong tầm ngắm của Anh Dũng Súng!
“Ngay lúc này! Johnan!”
Bùi Kiêu lập tức rống lớn, ngón tay cùng lúc đè lên cò súng, họng súng
lập tức lóe lên ánh lôi điện. Trong nháy mắt, một chùm laser sáng lóng
lánh như tia điện phóng ra, nơi nó hướng tới... chính là con Ác Ma màu
đỏ với thanh mã tấu sáng rực lửa trắng trên tay!
Lời bình:
Liệu một phát súng này của Bùi Kiêu có làm gì được con Ác Ma đáng sợ
kia? Ác Ma không chỉ mạnh mẽ mà dường như còn biết suy nghĩ như người?
Liệu bọn Bùi Kiêu có thể sống sót dưới tay nó? Đón đọc chương mới nhất
của TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại facebook Vô Hạn Thế
Giới!
Cột laser như một cột vòi rồng quấn qua. Tốc độ cực nhanh của nó quả
thật đã vượt qua ‘động thị giác’(1) của con người, ngay cả với tốc độ tư duy lúc này của Bùi Kiêu mà cũng không thể thấy rõ. Hắn chỉ thấy ánh
sáng chói lòa lóe lên, rồi trước mặt đã là một màu trắng sáng, bên tai
vang lên tiếng nổ lớn vô cùng mãnh liệt, thân thể lập tức cảm nhận được
một lực tác động rất lớn. Chỉ trong tích tắc đó thôi – dù Bùi Kiêu đang
trong trạng thái người khổng lồ – hắn vẫn bị sóng xung kích thổi bay
mất, không biết đã bay đi nơi nào.
Một phát súng vừa rồi không thể so với phát đạn mà hắn đã dùng để bắn
Centaur. Vừa rồi Bùi Kiêu đã nạp đầy đủ lực lượng lôi điện và năng lượng tiêu chuẩn cho Anh Dũng Súng, thế nên uy lực chắc chắn đã ở mức cao
nhất, hoàn toàn có thể so với phát đạn hắn đã bắn con Ngưu Đầu Ma Vương
cấp trong ảo giới Phong Đô. Không đúng! Vì lúc này Bùi Kiêu đã mạnh hơn
khi đó rất nhiều nên uy lực của một phát súng vừa rồi cũng phải mạnh hơn nhiều so với trước kia.
Nhưng…
Khi Bùi Kiêu bị vụ nổ thổi bay ra xa, trong lòng hắn cũng thầm cầu
nguyện, cầu khẩn tất cả các vị Thần Phật mà hắn biết tên trên đời. Bởi
vì tuy uy lực của một đòn vừa rồi rất khổng lồ nhưng lại oanh kích chính diện Ác Ma, vậy thì liệu có thể đánh thủng trường khí thế của con Ác Ma đó hay không? Đó chính là trường khí thể có nhìn thấy bằng mắt thường,
cái thứ đó có thể hóa thành một tầng phòng ngự cho bản thân đấy!
Sau khi Anh Dũng Súng được Giải Phóng, phát đạn của nó cứ như biến thành một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ, gần như hơn nửa bầu trời đều bị sóng xung
kích của vụ nổ quét qua. Về phía Bùi Kiêu, sau khi hắn vừa chạm đất thì
lập tức thả ra năng lượng tiêu chuẩn trong U Minh Nhẫn. Một đòn vừa rồi
gần như đã tiêu tốn hết năng lượng trong cơ thể hắn, mà chấp niệm trong
cơ thể hắn lúc này cũng đang bắt đầu chấn động rồi. Lúc này đây, việc
duy nhất hắn có thể làm là cắn răng chịu đựng, ít nhất cũng phải biết
được con Ác Ma đó có còn sống hay không.
Chiến trường lúc này đã biến thành một đống lộn xộn, bốn phía đều là
năng lượng tiêu chuẩn tán loạn thì không cần đề cập tới, trung tâm chiến trường chỉ có bọn Bùi Kiêu và Ác Ma màu đỏ, về phần quỷ quái bình
thường thì đã bị trường khí thế của Ác Ma đẩy tít ra phía xa. Nhưng lúc
này, Ngụy Ngưu Đầu mất một cánh tay đang nửa quỳ trên mặt đất, cố sức đè nén sự chấn động của chấp niệm bản thân, Johnan thì không biết đã bị vụ nổ thổi bay đi nơi nào mà không thấy bóng dáng, cả trung tâm chiến
trường chỉ còn lại một mình Bùi Kiêu đứng thẳng sừng sững.
Lúc này, Bùi Kiêu cao tới mười mét, điện sét xẹt qua khắp thân, giống
như Titan trong thần thoại viễn cổ giáng lâm, tuy không có trường khí
thế nhưng một mình đứng giữa chiến trường cũng làm nên một cỗ uy thế
riêng.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp giăng khắp nơi, có thể nhìn
thấy sóng xung kích quét qua liên tục, cảnh tượng giống như bầu trời sắp sập xuống vậy. Bùi Kiêu không nhìn thấy con Ác Ma màu đỏ đâu, cũng
không cảm nhận được sự tồn tại của trường khí thế uy nghiêm, nhưng đồng
thời cũng không thấy năng lượng tiêu chuẩn hoặc Thiên Sinh Vũ Khí gì
xuất hiện, vậy nên con Ác Ma đó chắc chắn còn sống, chỉ không biết nó đã nấp đi đâu mà thôi.
Bỗng nhiên, liên tục có những âm thanh giống như tiếng dơi rít vang lên, như thể đột nhiên có hàng chục, hàng trăm con Ác Ma xuất hiện trong đám mây hình nấm rực sáng của vụ nổ. Âm thanh đó vang vọng, lan truyền mãi
ra xa. Trong đám mây lửa chợt bùng lên một cột sáng màu đỏ chói mắt,
trong tầm mắt Bùi Kiêu xuất hiện một quái vật khổng lồ cao tới khoảng
hai mươi mét, sau lưng có một đôi cánh dơi khổng lồ màu ngăm đen, tay
cầm một thanh mã tấu dài tới mười mét rực cháy lửa màu trắng, tay kia
cầm một ngọn roi dài cũng đang bốc cháy ngùn ngụn. Con Ác Ma màu đỏ kia
bỗng chốc đã biến thành một quái vật khổng lồ, giương cánh bay lượn trên cao khoảng trăm mét.
Không chỉ có hình thể thay đổi, áp lực mà trường khí thế của nó gây ra
cho người ta cũng càng thêm kịch liệt: cho dù Bùi Kiêu đang trong trạng
thái người khổng lồ lôi điện nhưng lúc này hắn ước chừng mình cũng chỉ
có thể phát huy được 50% lực lượng và tốc độ phản ứng, còn nếu một linh
hồn chưa đạt tới Chân Ma cấp thì nhiều lắm cũng chỉ phát huy được 20% -
30% thực lực. Trường khí thế kia quá mức khủng khiếp!
Nhưng đương nhiên, đã trúng một đòn toàn lực của Anh Dũng Súng thì Ác Ma cũng không thể nào bình yên vô sự được: toàn thân cháy đen là điều hiển nhiên, đặc biệt là trên ngực trái có một vết thương liên tục bùng lên
tia lửa điện, nhìn vào đó thậm chí có thể thấy được trái tim của nó. Tuy thân thể Ác Ma đang khôi phục liên tục với tốc độ nhìn thấy được bằng
mắt thường, nhung đó chắc chắn vẫn là vết thương nghiêm trọng nhất. Vì
vết thương có tia lửa điện nên tốc độ hồi phục chậm hơn bình thường rất
nhiều, hơn nữa, tuy áp lực mà trường khí thế của Ác Ma gây ra kinh khủng hơn trước nhưng lúc này thì đã không thể nhìn thấy được trường khí thế
đó bằng mắt thường nữa rồi.
Khi Bùi Kiêu nhìn thấy hình dạng của Ác Ma lúc này thì hắn lập tức hiểu
được chuyện gì sắp diễn ra. Trước kia hắn đã từng nghe Cung Diệp Vũ nói
tới tình huống này: đó chính là “quỷ quái cũng biết sử dụng Giải Phóng”.
Rõ ràng rồi! Lúc này đây, con Ác Ma kia đã sử dụng Giải Phóng.
Tình huống này làm cho Bùi Kiêu thực sự không biết nên cảm thấy đáng
mừng hay đáng lo nữa. Ác Ma sử dụng Giải Phóng hiển nhiên sẽ khiến cho
uy lực của nó tăng mạnh, sự kinh khủng của nó chắc chắn sẽ càng khó
tưởng tượng. Nhưng đồng thời, sử dụng Giải Phóng cũng có nghĩa là đang
tự tiêu hao sức chiến đấu của mình, thời điểm mà Ác Ma tiêu hao hết thời gian sử dụng Giải Phóng thì cũng là lúc nó phải bại vong!
Thế nhưng, Bùi Kiêu liệu có chờ nổi tới lúc đó không?
Trong lòng Bùi Kiêu cảm thấy nặng nề khó mà tưởng tượng. Nhìn con Ác Ma
kinh khủng kia bay liệng trên bầu trời, hắn chỉ có thể nắm thật chặt Anh Dũng Súng trong tay, hai tay siết chặt. Hiện tại, hắn chỉ muốn có thể
đánh trả được vài đòn khi Ác Ma công kích mình. Tốt nhất là có thể làm
nó bị thương, nếu không thì đúng là hắn có chết cũng không nhắm mắt,
cũng hổ thẹn với hơn bảy mươi người đã tin tưởng mà cùng theo hắn xuất
kích kia.
Nhưng ai ngờ, con Ác Ma màu đỏ kia căn bản chẳng hề liếc hắn. Ngược lại
nó vỗ mạnh cánh một cái, vọt tới Ngụy Ngưu Đầu cách đó không xa. Tuy vì
thể hình trở nên to lớn nên tốc độ di chuyển khi bay có chậm lại một
chút, nhưng tốc độ của Ác Ma vẫn nhanh như chớp. Khi Bùi Kiêu còn chưa
kịp tỉnh táo lại thì nó đã vọt tới trước mặt Ngụy Ngưu Đầu. Thân hình
cao tới hai mươi mét của nó so với chiều cao khoảng bảy, tám mét khi
đang nửa quỳ của Ngụy Ngưu Đầu, lúc này ngược lại Ngụy Ngưu Đầu mới
giống một đứa trẻ.
“Khốn kiếp!” Bùi Kiêu lúc này mới giật mình sực tỉnh, vụt đi như tia chớp, cầm Anh Dũng Súng phóng tới sau lưng của Ác Ma.
Ác Ma màu đỏ lại chẳng hề đề ý tới việc Bùi Kiêu đang dần áp sát sau
lưng mà nó giơ cao thanh mã tấu rực lửa của mình lên, chém thẳng xuống
cái đầu bò của Ngụy Ngưu Đầu. Đồng thời cũng cất tiếng bằng giọng của
một người đàn ông tầm bốn mươi, năm mươi tuổi: “Tại sao lại muốn tấn
công ta? Tại sao?”
Trong tiếng hét lớn, thanh mã tấu rực lửa của Ác Ma đã bổ thẳng xuống
đầu của Ngụy Ngưu Đầu, còn Ngụy Ngưu Đầu thì lúc này vẫn đang trong cơn
chấn động chấp niệm, vậy nên nó không thể nào tránh né hoặc đánh trả gì
được. Một tiếng ‘rẹt’ vang lên, cả cơ thể Ngụy Ngưu Đầu đã bị thanh mã
tấu rực lửa bổ làm hai nửa từ đầu xuống tới chân, sau đó lại ‘xẹt’ một
tiếng, hai nửa cơ thể lập tức hóa thành năng lượng tiêu chuẩn tràn ra,
mà trong đám năng lượng tiêu chuẩn tràn ngập đó, rõ ràng hiện ra một cây rìu khổng lồ màu vàng xám xịt, ảm đạm không chút ánh sáng.
Sau khi Ác Ma chém cho Ngụy Ngưu Đầu tiêu tán, nó cũng không thèm quay
đầu lại nhìn Bùi Kiêu mà chỉ vung mạnh ngọn roi bốc cháy của mình về
phía sau. “Ba” một tiếng, một bức tường lửa cao hơn mười mét đột ngột
xuất hiện trước mặt, chặn đứng bước tiến của Bùi Kiêu còn Ác Ma thì từ
từ cúi xuống, cầm cây rìu khổng lồ màu vàng lên. Sau đó, ngay trước mặt
Bùi Kiêu, nó há miệng nuốt chửng cây rìu lớn giống như người bình thường ăn đồ ăn! Mặc dù không nhai nuốt, nhấm nháp gì nhưng chỉ vài giây sau,
cây rìu màu vàng khổng lồ đã biến mất trong miệng của nó.
Cảnh tượng đó đã làm Bùi Kiêu thực sự kinh sợ. Con Ác Ma kia đã cắn nuốt mất Bạo Viêm Cự Phủ ngay trước mặt hắn? Món Thiên Sinh Vũ Khí cấp Ma
Vương mới vừa thể hiện uy lực? Vậy sau này làm thế nào hắn có thể triệu
hoán Ngụy Ngưu Đầu được nữa?
Lời bình:
Chỉ còn một mình Bùi Kiêu đối mặt với Ác Ma? Làm thế nào để hắn có thể
sống sót? Trận chiến đã dần đi tới giai đoạn cuối cùng và cũng là giai
đoạn khốc liệt nhất! Cùng theo dõi những diễn biến cực kỳ kịch tính của
TVKD được nhóm Vô Hạn Chi Tâm thực hiện tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế
Giới!
Chú thích:
1. Động thị giác: Thị lực của con người chia làm động thị giác và tĩnh
thị giác. Tĩnh thị giác là khả năng nhìn thấy vật ở các bao xa, còn động thị giác là khả năng nhìn thấy vật di chuyển nhanh đến tốc độ nào.
Đầu óc Bùi Kiêu như nổ tung! Hắn lập tức rót năng lượng tiêu chuẩn vào
Anh Dũng Súng một lần nữa. Giờ phút này sự liều mạng trong hắn đã điên
cuồng sôi sục tới cực độ. Dù sao cũng phải chết! Nếu không có Bạo Viêm
Cự Phủ thì kế hoạch nhanh chóng trở nên mạnh mẽ của hắn chắc chắn sẽ bị
gián đoạn, vậy thì đến năm 2012 cũng vẫn sẽ phải chết. Vậy thì chẳng thà đánh cược đi! Vì bên trong Bạo Viêm Cự Phủ có lưu giữ một phần chấp
niệm của Bùi Kiêu, mà chấp niệm của hắn thì lúc này đã vô cùng cứng cỏi
nên chắc hẳn con Ác Ma kia cũng không thể nào tiêu hóa ngay lập tức
được. Vậy nên, nếu lúc này có thể nhanh chóng đánh bại, rồi moi bụng nó
ra, có khi sẽ lấy lại được Bạo Viêm Cự Phủ.
( Không thể oanh kích từ ngoài được! Sức công phá không đủ để phá vỡ lớp phòng ngự của nó. Vậy nên bằng mọi giá phải đâm sâu vào cơ thể nó rồi
mới nổ súng, uy lực bộc phát khi đó sẽ đủ để cho nó đi chầu trời. )
Bùi Kiêu nảy ra một ý tưởng hung ác, sau đó liều mạng phóng qua bức
tường lửa chắn trước mặt, những tia điện sét bên ngoài thân thể chớp
giật dữ dội khi hắn nhảy qua bức tường đó. Nhưng ngay khi hắn vừa xông
qua bức tưởng lửa thì đã có ngay một thanh mã tấu rực lửa chém thẳng
xuống đầu. Tình huống khẩn cấp, hắn chỉ kịp đưa Anh Dũng Súng lên ngăn
một đòn này. Một tiếng nổ ‘đùng’ vang lên. Một luồng lực khổng lồ cùng
với ngọn lửa nóng rát ập thẳng tới, đánh cho Bùi Kiêu bay thẳng ra xa
mười mấy mét. Khi Bùi Kiêu đứng vững lại được, hắn ngước nhìn thì thấy
Ác Ma cũng đang đối diện nhìn thẳng vào mình.
“Ta có một giấc mơ! Một giấc mơ tới giờ vẫn chưa thành!”
Ác Ma bỗng nhiên phát ra tiếng nói với giọng uy nghiêm: “Không hiểu sao
từ trước tới giờ đầu óc ta vẫn luôn mê muội, chỉ biết mình là chỉ huy
của quân phương Bắc. Ta là George McClellan - người muốn chiến thắng
quân đội phía Nam!”
Ác Ma nói xong những lời đó thì hai cánh sau lưng bật mở ra, bay vọt tới trước mặt Bùi Kiêu, thanh mã tấu trong tay lại chém xuống lần nữa, và
cũng đánh bay Bùi Kiêu mười mấy mét thêm lần nữa. Và thêm một điều làm
cho Bùi Kiêu càng thấy kinh hãi là lớp chấp niệm màu bạc phủ bên ngoài
Anh Dũng Súng đang càng lúc càng mỏng đi. Ngọn lửa của thanh mã tấu kia
thật khủng khiếp!
“Thế nhưng tại sao ta lại ở chỗ này? Tại sao ta lại phải đánh trận? Tại
sao lại có chiến tranh với quân đội phía Nam? Và vì sao tên của ta lại
là George McClenllan? Ta không biết một chút gì cả! Chỉ biết lang thang
khắp nơi một cách mê muội, chỉ là một hồn ma trong suốt, chỉ biết nhìn
cuộc chiến tranh sẽ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt này.”
Ác Ma màu đỏ bỗng nhiên thét lớn. Ngọn roi bốc cháy của nó vung lên, tốc độ nhanh như một con rắn điện. Bùi Kiêu thậm chí không kịp phản ứng đã
bị một roi quất cho ngã nhào, ngay sau đó là một đao rực lửa lại chém
bồi xuống. Bùi Kiêu chỉ kịp lăn một vòng sang bên, nhưng từ vai trái của hắn lập tức dấy lên sự đau đớn vô cùng khi linh hồn bị xé rách. Toàn bộ cánh tay trái của hắn đã bị thanh mã tấu rực lửa chặt đứt từ vai trở
đi.
“Mãi tới khi bọn họ đến… Bọn họ cũng giống như ngươi, rất khác so với
chúng ta. Bọn họ cho ta trí nhớ và ý thức. Từ đó, ta đã có thể suy nghĩ
và nhớ lại ký ức như lúc này. Có thể nhớ lại những gì ta từng có…”
Ác Ma màu đỏ bỗng nhiên gào lên phẫn nộ. Âm thanh của nó lại không giống tiếng của một con rơi chút nào, mà lại là một tiếng thét đầy uy nghiêm
của một người đàn ông tầm bốn mươi, năm mươi tuổi. Và trong tiếng gào
thét ấy, ngọn roi rực lửa lại lần nữa vung lên, lại một bức tường lửa
nữa được dựng lên, vây lấy Bùi Kiêu vào chính giữa.
“Còn nụ cười trên môi các chiến hữu của ta, còn những thuộc cấp theo ta
vào sinh ra tử, còn cả những lời ta được nghe từ ngài Lincoln, về quyết
định phải giải phóng nô lệ của ngài. Còn có… Mary dắt tay bé Jack đứng ở cửa khu vườn nhỏ, chờ để thấy nụ cười của ta trở về. Còn có những giọt
nước mắt lo lắng khi ta xuất chinh và tiếng gọi ‘cha’ của bé Jack.”
Ác Ma màu đỏ đột nhiên lại gầm lớn. Thanh mã tấu và ngọn roi dường như
cũng cảm thụ được cảm xúc mãnh liệt của nó, ngọn lửa của chúng cũng đồng thời rực cháy hừng hực. Ác Ma đưa cao thanh mã tấu rực lửa rồi phóng
qua bức tường lửa, bổ mạnh xuống một đao.
“Đó không phải là ngươi! Người đó đã chết rồi! Ngươi chẳng qua chỉ là ý
niệm trong đầu chúng sinh tập hợp lại mà thôi! Bây giờ cũng không còn là thời kỳ nội chiến nước Mỹ nữa, đó đã là chuyện của hơn một trăm năm
trước. Ngươi không phải là tướng George McClellan của quân đội miền
Bắc.”
Một giọng đáp trả từ bên kia bức tường lửa. Nghênh đón thanh mã tấu rực
lửa là một chùm sáng lập lòe trên họng Anh Dũng Súng. Đạn Năng Lượng đã
sẵn sàng khai hỏa!
“Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ ảo ảnh! Ngươi chỉ là một quỷ hồn mà thôi!”
Trong tiếng rống lớn của Bùi Kiêu, cột năng lượng được phóng ra, đánh
thẳng vào thanh mã tấu sắp chém xuống kia, đẩy văng nó cùng Ác Ma bay ra xa. Trong ánh sáng chói lòa, không biết Ác Ma đã bị bắn tới nơi nào,
ngay cả bức tường lửa bao vây Bùi Kiêu cũng bị sóng xung kích từ chùm
laser quét sạch. Nhưng sau khi bắn ra chùm laser đó xong, Bùi Kiêu cũng
không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể ngã quỵ xuống đất. Vừa phải
chịu đựng nỗi đau khi linh hồn bị xé rách, lại vừa phải chịu thống khổ
vì chấp niệm chấn động nên ngoại trừ mắt vẫn còn nhìn được thì hắn đã
không thể cử động nổi dù chỉ là một ngón tay nữa rồi.
Bùi Kiêu cứ nhìn chằm chằm về phía vụ nổ kinh khủng ở xa đang làm mặt
đất chấn động, trong lòng thầm cầu khẩn cho nó có thể tiêu diệt được con Ác Ma kia.
Nhưng rồi hắn nhận ra đó chỉ là ảo tưởng xa vời. Trường khí thế màu đỏ
vẫn chưa bị tiêu hao hết. Quả nhiên, Anh Dũng Súng oanh kích từ bên
ngoài không thể đánh tan được trường khí thế đó! Từ trong đám mây lửa
hình nấm của vụ nổ, thân hình khổng lồ của Ác Ma từ từ bước ra, vẫn một
tay cầm mã tấu, một tay cầm ngọn roi dài, thân hình khổng lồ tản mát ra
vô tận uy nghiêm.
“Nếu như ta chỉ là một cái ảo ảnh, nếu như ta chỉ là một quỷ hồn, vậy thì tất cả trí nhớ này của ta từ đâu mà ra?”
Ác Ma màu đỏ không bay lên mà bước từng bước tiến lại gần Bùi Kiêu, vừa
đi nó vừa nói bằng giọng khàn khàn: “Những kẻ ban cho ta ý thức nói cho
ta biết: chỉ cần ta có thể hấp thu được phương thế giới này, thì ngày
sau sẽ có thể không ngừng bắt giết những linh hồn giống như ngươi để cải tạo lại thế giới và rồi cũng sẽ có một ngày ta thực sự trở thành chúa
tể của phương thế giới này. Lúc đó, ta có thể biến đổi nó thành thế giới mà ta vẫn hằng mơ ước.”
“Căn phòng gác mái, khu vườn nhỏ, trà chiều, cà phê, mùi thuốc lá… có
thể cùng cười vui bên các chiến hữu, còn cả ngài Lincoln đáng kính. Và
cả Mary và bé Jack, nụ cười và nước mắt của họ, bàn tay và khuôn mặt của họ.”
“Vì bọn họ, vì tất cả những kí ức này, ta thà hóa thân thành ác ma, săn đuổi những kẻ đã từng là đồng loại các ngươi.”
Trong giọng nói của Ác Ma màu đỏ dường như chứa đựng sự mệt mỏi vô cùng. Tuy vậy nhưng động tác của nó lại không hề chậm lại, từng bước nhìn như chậm mà tốc độ thực ra lại rất nhanh. Nó ngạo nghễ đi tới trước mặt Bùi Kiêu rồi nâng thanh mã tấu khổng lồ lên chuẩn bị chém xuống.
Bỗng nhiên, một thứ gì đó mang một màu thuần trắng sáng bay nhanh tới.
Một tiếng ‘keng’ vang lên nó đã chém trúng vào thanh mã tấu rực lửa,
đánh cho Ác Ma phải lùi lại vài bước. Đến lúc này Bùi Kiêu mới có thể
thấy rõ vật màu sáng trắng đó là gì. Đó không ngờ cũng là một thanh mã
tấu khổng lồ, nhìn to như một cái cánh cửa.
Cùng lúc đó, ở ngoài rìa của trung tâm chiến trường, có một nam một nữ
xuất hiện không một tiếng động. Cả hai đều là người da trắng trẻ tuổi và Bùi Kiêu đã từng gặp qua người nam giới. Chính là người đứng đầu Tổ
Chức Linh Hồn nước Mỹ - Cao Đẳng Tránh Thoát Giả Varotian!