“Tốt rồi, tốt rồi! Phát xong con mẹ nó rồi. Lão tử phải giữ lại một điếu cuối cùng này… Tóm lại, lần này coi như là chúng ta liều mạng một phen, nếu như thành công, chúng ta đi thẳng qua châu Âu ăn mừng một bữa no
nê! Nếu không thành công... Hắc hắc, lão tử sẽ đòi lại hết chỗ thuốc lá
kia cho mà xem!” Cung Diệp Vũ làm bộ dạng hung tợn trừng mắt nhìn mọi
người, rồi cẩn thận từng li từng tí bỏ gói thuốc lá vào trong ngực. Bùi
Kiêu ở bên cạnh hắn thấy rõ, gói thuốc lá kia chỉ còn lại có đúng một
điếu cuối cùng, chẳng trách bộ dạng của Cung Diệp Vũ lại có vẻ đau lòng
như vậy, cứ như là cắt mất của hắn miếng thịt không bằng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng, có người sốt ruột thì lập tức
đốt thuốc mà hút, có người thì lại do dự, rồi cẩn thận gói thuốc lá cất
đi, mấy cô gái thì chẳng cần suy nghĩ mà cất luôn đi. Theo Bùi Kiêu suy
đoán, có lẽ các nàng sẽ đem thuốc lá bán ra thị trường, loại thuốc lá có thể nâng cao lượng chấp niệm của bản thân này chắc chắn là không hề rẻ, tuy không so sánh được với cả một thanh thiên sinh vũ khí, nhưng chắc
hẳn giá trị cũng không chỉ mấy chục triệu đâu…Trong thị trường giao dịch của linh hồn chắc cũng có vài thứ hay ho, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết gì cả, nhưng khi nào có thời gian rảnh rỗi cũng muốn đi xem một chút.
Trong số mười lăm người ở đây, ngoại trừ Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ, còn
lại mười ba người đều là tránh thoát giả Trung Quốc. Nhưng làm lòng Bùi
Kiêu rung động là việc mấy tên kia lại dùng ngón tay để châm thuốc, ở
đầu ngón tay bọn hắn lóe lên một ngọn lửa xanh âm u, đây rõ ràng là phản ứng thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn của Linh hồn thể. Bùi Kiêu lại
không biết cái kỹ xảo này, xem ra hắn vẫn còn thiếu kinh nghiệm a. Lúc
này, điều quan trọng nhất đối với hắn vẫn là nắm giữ kỹ xảo và kinh
nghiệm.
Khi mấy tên Tránh Thoát Giả còn đang vội vàng hút thuốc, một thanh niên
ước chừng hai mươi, hai mốt tuổi đứng bên cạnh bỗng nhiên vừa cười vừa
nói: “Quá lãng phí, ngoại trừ người hút có thể hấp thu 80% chấp niệm của loại thuốc lá này, thì chấp niệm còn lại đều hóa thành khói thuốc tản
đi khắp nơi. Gian phòng này cũng không lớn, một lần hút hai điếu là tốt
nhất, như vậy ngoại trừ người hút có thể hấp thu tám phần chấp niệm thì
người khác cũng có thể hấp thu chấp niệm còn lại. Một lần mà hút nhiều
thuốc như vậy… đã lãng phí bao nhiêu là chấp niệm rồi.”
Nghe thấy vậy thì mấy người đang hút thuốc đều chần chừ, thuốc thì đã
đốt rồi, dập đi cũng không được, mà tiếp tục hút thì lãng phí, cả đám
nghệt mặt ra nhìn nhau. Cung Diệp Vũ liền cười mắng: “Thuốc đang hút dở
rồi, các ngươi không cần nghe cái tên Dương Húc Quang này nói hươu nói
vượn. Đã hút rồi thì cứ hút, bọn ông đây không cần phải tiết kiệm từng
ly từng tí như vậy.”
Dương Húc Quang cười lên ha hả, hắn cũng coi như trẻ trung tuấn tú, cười lên sảng khoái như vậy cũng tạo cho hắn một chút mị lực, mặc dù diện
mạo của hắn cũng chỉ cỡ trung bình. Hắn khoát khoát tay áo, nói: “Vâng
vâng, ngươi là lão đại, ngươi nói thế nào thì nó là như vậy… Nhưng làm
như vậy liệu có quá nhanh hay ko? Chúng ta mới điều tra rõ ràng được
khoảng tám phần khu vực bên ngoài. Đặc biệt là khu vực gần cầu Nại Hà,
lần trước chúng ta còn chưa tới đó đã gặp phải Đại Thủ Lĩnh. Ta sợ tại
cầu Nại Hà sẽ có Chân Ma cấp quỷ quái, chắc hẳn là quái vật cấp thủ lĩnh bảo vệ lối vào Phong Đô.”
Cung Diệp Vũ gật đầu nói: “Đúng là có hơi nhanh một chút. Nhưng đấy
không phải là vấn đề lớn, dù sao khu vực cầu Nại Hà chiếm diện tích cũng không rộng lắm. Trước tiên, chúng ta sẽ dọn dẹp phần lớn đại - tiểu thủ lĩnh ở bên ngoài. Sau khi xử lý xong, ta và Bùi Kiêu sẽ đi điều tra và
dẫn dụ quái tới, đây không phải là chuyện quá khó, dù sao thì hiện giờ
chúng ta có hai gã cao đẳng tránh thoát giả mà."
Dương Húc Quang nghe vậy thì liền nhìn về phía Bùi Kiêu, nói: “Nếu như
không tính trò cười ở sân bay thì có thể nói đây mới là lần đầu chúng ta chính thức gặp mặt. Xin chào, ta là Dương Húc Quang, ách, tạm thời là
quân sư của cái tiểu đội này, nhiệm vụ chính là xử lý tin tức và tình
báo.Thỉnh thoảng cũng thay mặt đội trưởng, tiến hành các phương diện
trao đổi cùng chính phủ.
Bùi Kiêu cũng vội nói: “Xin chào, ta là Bùi Kiêu. Ha ha, ta mới trở về
từ nước Mĩ, trước đây cũng chưa tham gia tổ chức linh hồn, cũng không
tham gia bất cứ nhiệm vụ nào, thế nên sau này có chuyện gì quan trọng
mong ngươi chỉ bảo ta một chút.”
Dương Húc Quang cười cười, rồi bỗng nhiên nói: "Vậy, mặc dù là thất lễ,
nhưng ta muốn hỏi một vấn đề... Thực lực của ngươi thế nào?"
Bùi Kiêu sửng sốt một chút, hắn nói: "Thực lực? Là chỉ thực lực khi đối
kháng quỷ quái sao? Cái này nên nói sao cho phải? Ước chừng nếu đối phó
quỷ quái bình thường thì có thể giải quyết bọn chúng rất nhẹ nhàng,
nhưng mà đối phó quỷ quái Chân Ma cấp thì không thể..."
Dương Húc Quang vẫn giữ nụ cười lúc trước. nhưng không biết có phải Bùi
Kiêu nhìn lầm không, hắn thấy được trong mắt người thanh niên này một
tia lạnh lùng như tỏ vẻ không tín nhiệm. Mà Dương Húc Quang vẫn vừa cười vừa nói như cũ: “Chỉ không thì luôn thiếu chính xác, không thấy tận mắt thì không nhận thức được chính xác. Vậy nên để chúng ta thấy tận mắt có phải là sẽ tốt hơn không? Đội trưởng Diệp Vũ thấy thế nào?”
Cung Diệp Vũ đang đĩnh đạc ngồi trên ghế,nghe vậy thì chăm chú nhìn Bùi
Kiêu, rồi lại nhìn mọi người trong phòng, sau đó mới nói: “Thực lực của
Bùi Kiêu không kém. Ít nhất là khi hắn đối mặt với Chân Ma cấp, trong
tình thế không thể chống lại được khí thế trường của đối phương mà vẫn
dám phản công. Ta tin tưởng thực lực của hắn tuyệt đối không yếu...Như
vậy đi, ngươi là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả cầm Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 đơn vị, để Nhâm Trăn đấu cùng ngươi một trận. Trừ ta ra, thì
nàng là người có thực lực mạnh thứ hai trong tiểu đội, có Thiên Sinh Vũ
Khí Chú Hồn dung lượng 300, lấy được từ trong tay một Hấp Huyết Quỷ ở
phía ngoài Ác Ma Thành. Hai người các ngươi có thể tỷ thí một trận.”
Cung Diệp Vũ nói xong thì nhìn về phía Bùi Kiêu, ánh mắt mang vẻ trưng
cầu ý kiến.
Trong lòng Bùi Kiêu cũng tự hiểu. Lúc trước hắn cũng đã nghĩ tới tình
huống này, dù sao thì hắn cũng là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả bỗng
nhiên xuất hiện, chưa bao giờ phối hợp làm nhiệm vụ cùng đoàn đội này,
thậm chí cũng không có chút kinh nghiệm làm nhiệm vụ nào, vậy nên bị
người khác hoài nghi cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao sức chiến đấu
của Tránh Thoát Giả cũng không phải chỉ là cường độ linh hồn nhiều hay
ít, đó chỉ là một tiêu chuẩn mà thôi. Sức chiến đấu chân chính phải bao
gồm cả Thiên Sinh Vũ Khí, kỹ xảo chiến đấu, thậm chí là các loại năng
lực đặc thù, đây mới là chiến lực thực sự.
Bùi Kiêu cũng không chậm trễ, dõng dạc nói: "Cũng tốt, ta cũng muốn thử
xem uy lực khẩu súng này ra sao. Nhưng chúng ta chỉ nên đánh ở mức độ
giới hạn, đừng để bị thương, làm chậm trễ hành trình đi Phong Đô."
Một thiếu nữ ngồi đằng xa chậm rãi đứng lên. Thiếu nữ này trước giờ vẫn
chưa nói một lời, lạnh lùng ngồi một góc xa. Nét mặt của nàng cũng lạnh
như băng, giống như mọi người nợ nàng mấy triệu vậy. Thế nhưng, dung mạo thiếu nữ này lại tuyệt đẹp, mái tóc đen dài bồng bềnh như gấm, dường
như làm cho toàn thân nàng tỏa sáng. Còn cả làn da nàng cũng trắng sáng
như thể trong suốt, làm cho người khác nhìn vào thấy cực kỳ choáng ngợp.
Thiếu nữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Kiêu, rồi mới lên tiếng: "Đi". Nói xong một chữ, nàng liền lập tức đi ra khỏi phòng họp.
Dương Húc Quang và Cung Diệp Vũ đều nở nụ cười khổ, Dương Húc Quang thậm chí còn thấp giọng nói: "Đội trưởng... ngươi làm vậy có hơi mạo hiểm
quá không? Sao lại để nàng đấu với Bùi Kiêu? Ngươi không sợ sẽ xảy ra
chuyện không hay à?”
Trên mặt Cung Diệp Vũ rõ ràng đã xuất hiện vẻ chần chừ, nhưng ngoài
miệng hắn vẫn cố nói: “Không sao, ta tin tưởng thực lực của Bùi Kiêu...
Có lẽ là vậy.”
Cứ như vậy, cả nhóm mười lăm người đều đi thang máy đến lầu hai mươi.
Sau khi ra khỏi thang máy thì Bùi Kiêu liền cảm thán một phen, rút cuộc
cũng thấy một nơi nhìn ra dáng tổ chức linh hồn. Chỗ này cũng giống như
khu phòng thí nghiệm dưới lòng đất bên dưới khu biệt thự xa hoa ở bên
ngoài ảo giới “Chiến Trường Nam Bắc” của nước Mĩ, mặt sàn là một lớp kim loại màu bạc sáng bóng. Từ cửa thang máy đi ra một đoạn là một cửa ngăn cách, ở đây phải có thẻ chứng minh thân phận và nhập vào mật mã mới vào được, đây mới phù hợp với định nghĩa về tổng bộ của tổ chức linh hồn
trong suy nghĩ của Bùi Kiêu.
Mọi người lần lượt đi qua, phía trước là một gian phòng kim loại rộng
rãi vô cùng. Những người khác đi về phía gian phòng quan sát bên cạnh,
còn Bùi Kiêu cùng thiếu nữ lạnh như băng kia thì đi thẳng vào giữa phòng kim loại.
Nhâm Trăn đứng cách Bùi Kiêu ước chừng ba mươi bước. Nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Kiêu một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Chú Hồn... Dung lượng
300 đơn vị, dung lượng ta có thể khống chế là 177 đơn vị, đã bổ sung
năng lượng 177 đơn vị..."
Bùi Kiêu đang tháo cây súng đeo sau lưng xuống, nghe thấy Nhâm Trăn nói
vậy thì nhất thời còn không kịp phản ứng, hỏi lại theo bản năng: “Nghĩa
là sao? Vì sao không bổ sung đầy năng lượng? Chỉ có thể khống chế 177
đơn vị là sao?”
Hắn chưa nói xong thì mắt trái Nhâm Trăn lóe lên hào quang màu lam u ám, một cây vĩ cầm màu lam nhạt xuất hiện trong tay nàng. Một giây sau,
tiếng đàn vĩ cầm du dương êm tai đã truyền khắp căn phòng...
Ngay khoảnh khắc đó, Bùi Kiêu cảm thấy nguy hiểm cực độ... Đúng vậy! Cái cảm giác mà hắn trải qua trong địa ngục.