Vu Nữ Trần thở nhẹ ra một hơi. Quả thật mọi hành động, cử chỉ của nàng đều toát lên vẻ thanh tao, lịch lãm, dù chỉ là động tác thở ra một hơi như
vậy mà cũng đẹp tới nỗi làm người ta hoa cả mắt. Có lẽ đây chính là cái
thể cách mị hoặc trời sinh, giống như nàng Tô Đát Kỷ đẹp đến hại nước
hại dân thời xa xưa.
Nàng cười nhẹ: “May mà anh còn là người biết suy nghĩ như vậy... Tính
cách của Cung Diệp Vũ nhà tôi anh cũng đã biết, mà tôi cũng rất thích
tính cách của hắn, vậy nên sẽ không bao giờ nghĩ tới việc thay đổi tính
cách đó. Đấy là còn chưa nói tới việc chính tính cách đơn thuần như đứa
trẻ nhỏ của hắn là nguyên nhân khiến hắn có thể đạt tới thực lực mạnh
nhất thế giới như ngày hôm nay. Đó cũng là phương pháp quan trọng nhất
để đảm bảo hắn được an toàn, vậy nên tính cách của hắn chỉ có thể như
vậy mà thôi... Trước kia tôi vẫn luôn thầm lo lắng, vì tính cách của hắn cứng rắn như vậy nên sợ rằng sớm muộn sẽ có một ngày hắn và chính phủ
xảy ra xung đột không thể hòa giải nổi nữa. Lúc ấy thì kết quả chỉ có
thể là “lưỡng bại câu thương (1)” mà thôi, chắc chắn không thể cứu vãn
được. Vì vậy mà mấy ngày nay tôi ăn không ngon, ngủ không yên, mắt càng
lúc càng thâm quằng...” Nói đến đó, Vu Nữ Trần liền đưa tay lên sờ sờ
mắt mình như thể vẫn còn sợ hãi vậy. Đôi mắt nàng rất đẹp, hai mắt to,
tròn, ươn ướt như thể phủ một màn sương mù, nhìn lại có phần giống như
mắt của những nhân vật nữ xinh đẹp trong manga vậy. Đôi mắt đó không
giống như những đôi mắt nhỏ dài hay là hai mí của các cô bé mà là một
đôi mắt vừa lớn, vừa tròn lại như thể luôn hơi ướt, nhìn đúng là đẹp
không tả nổi.
Thậm chí cả Bùi Kiêu cũng ngây ra nhìn nàng, nhưng dù sao thì Bùi Kiêu
cũng không có tà niệm gì hết, phản ứng của hắn chỉ là loại bản năng khi
đứng trước cái đẹp mà thôi. Hơn thế nữa, tính cách của hắn cũng rất cứng cỏi và nghị lực, vậy nên chỉ sau giây lát thì hắn đã thu hồi ánh mắt,
rồi tiếp tục nghe thiếu nữ giải thích.
Vu Nữ Trần lại liếc nhìn Cung Diệp Vũ bên cạnh, rồi nàng lại nói tiếp:
“Chính vì vậy nên muốn giải quyết mâu thuẫn giữa Cung Diệp Vũ và chính
phủ thì cần phải có lực bên ngoài tác động mới được. Nhưng thứ lực bên
ngoài này lại phải là nội lực của chúng ta, không thể là tổ chức linh
hồn nước ngoài hay Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của quốc gia khác, nếu không thì có thể sẽ khéo quá hóa vụng... May mà trời xanh còn thương, cuối
cùng thì anh đã xuất hiện. Thật ra, anh chính là nhân vật quan trọng
nhất để có thể phá vỡ cái cục diện đáng sợ này.”
Bùi Kiêu nhẹ gật đầu, hắn nói: “Trước kia tôi đã thấy điểm này không
đúng. Theo như tôi thấy thì các tổ chức linh hồn nước ngoài đều được đặt dưới sự khống chế của chính phủ. Nhưng tổ chức linh hồn nước ta lại
giống như là một nước tự trị trong lòng một nước lớn vậy, có đường lối
và hành động của riêng mình. Không những thế, còn có thể xảy ra xung đột giữa chính phủ và chúng ta... Ví dụ như chuyện của tôi, sự việc kiểu
như vậy rất không ổn, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ nguy hiểm. Trên
thực tế, sau khi tôi báo thù xong thì mọi hành động nhằm hàn gắn quan hệ mà chính phủ thực hiện đều được tôi tiếp nhận. Dù sao thì tôi cũng
không thể hoàn toàn tách khỏi quốc gia được, thật ra thì trước kia, tôi
cũng chỉ có mâu thuẫn với quốc gia về mặt phương pháp hành động mà thôi, thế nhưng tôi cũng không hề nảy sinh dã tâm hay là muốn làm phản chính
phủ gì đó, bởi vì mâu thuẫn này còn có thể hòa giải được. Mà bây giờ thì cả tôi và quốc gia đều đang làm việc này, tôi nghĩ là sau khi tôi nhận
lấy cái biệt thự này thì chính quyền cũng đã hiểu được rằng: tôi là kẻ
biết suy xét đạo lý.”
Vu Nữ Trần mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Tình trạng bây giờ đúng là nhu thế, vậy nên tôi mới cho rằng anh là người có thể thay đổi được cục diện
chết chóc này. Một là tính cách và phương châm hành động của Cung Diệp
Vũ không thể dao động được, hai là cũng phải quan tâm tới thể diện và
lợi ích của quốc gia, mặt này nhất định phải được anh thực hiện... Cho
nên tôi mới nói là, sau này phải nhờ anh chiếu cố cho Cung Diệp Vũ nhà
tôi đấy.” Nói xong, không ngờ nàng lại đứng lên rồi nghiêm túc hướng về
phía Bùi Kiêu mà khụy gối một chút, hạ thấp cơ thể, làm động tác “thi
lễ”(2) của phụ nữ Trung Quốc thời cổ.
Bùi Kiêu vội vàng đứng lên nói: “Tôi không dám nhận đâu... Đây là lời
thật từ đáy lòng tôi. Tôi có thể báo thù rồi bình yên đứng ở chỗ này đều là nhờ có Cung Diệp Vũ làm chỗ dựa và ủng hộ cho tôi. Vậy nên sau này,
khi hắn cần tôi báo ơn thì tôi chắc chắn sẽ làm mà không chút nhíu mày.
Con người tôi tuy không thể gọi là hiên ngang lẫm liệt gì, chỉ là một
người bình thường trong ngàn vạn người trên đời, nhưng tôi tự thấy mình
vẫn còn là một kẻ “có ơn phải trả”. Vậy nên cô cứ yên tâm đi, sau này
cho dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ đứng về phía Cung Diệp Vũ.
Nếu có một ngày phải kề vai tử chiến... thì tôi sẽ đem cái mạng này ra
trả lại cho hắn là được chứ gì? Ơn cứu mạng, nghĩa giúp báo thù, không
một giây, một phút nào tôi dám quên!”
Vu Nữ Trần lại liếc nhìn Cung Diệp Vũ thì thấy mặt hắn lúc này lại chẳng có tẹo biểu cảm nào. Nhưng thực ra, ai thân quen hắn cũng đều biết là
lúc này trong lòng hắn đang vô cùng cảm động, chỉ tại hắn luôn cho rằng
đàn ông thì không được làm bộ dạng “cô bé yếu đuối”(3), thế nên mỗi lần
xúc động mạnh là hắn lại cố làm ra cái bộ dạng “mặt không cảm xúc” này,
nhìn thì còn tưởng hắn lạnh lùng hay đang suy ngẫm điều gì ấy chứ.
Vu Nữ Trấn liền cười hì hì rồi nói: “Từ hôm nay, tôi sẽ luôn ở lại bên
cạnh hắn, cho tới khi nào quan hệ của hắn và chính phủ hoàn toàn thay
đổi thì thôi... Như vậy thì việc đầu tiên mà bây giờ hai người phải làm, cũng là bước đầu tiên để làm hạ nhiệt trong quan hệ với chính phủ...”
“Tôi thấy hai người nên lập tức triệu tập nhân thủ để tiến vào Phong Đô. Hơn nữa còn phải chiến đấu với mục tiêu là mở rộng vùng kiểm soát, ít
nhất phải dọn dẹp sạch sẽ vùng bên ngoài. Không chỉ vậy, Thiên Sinh Vũ
Khí và tư liệu thực tế đều phải giao vô điều kiện cho chính phủ... Nếu
như chính phủ đã muốn lấy lòng hai người thì “có qua có lại mới toại
lòng nhau”, hai người cũng phải có đại lễ để đáp lại chứ.”
***
Và như vậy, trong những ngày sau đó, Cung Diệp Vũ và cô bạn gái Vu Nữ
Trần của hắn đều tới sống trong căn biệt thự này. Mà căn biệt thự này có tổng cộng bốn tầng lầu với mấy chục gian phòng, cho nên có thêm hai
người cũng chẳng thể nào thấy chật nổi. Mà thực ra là ở đây cũng chỉ có
Bùi Kiêu và em gái hắn sống, mẹ của hai anh em họ vẫn còn đang phải điều trị trong bệnh viện, chưa biết tới khi nào mới có thể khôi phục được ý
thức.
Vì Vu Nữ Trần cũng muốn sống trong biệt thự này nên trong hai ngày tiếp
theo, nàng ta bắt đầu trắng trợn sửa lại bố cục của biệt thự. Tuy Vu Nữ
Trần luôn hành động lễ phép, dịu dàng, nhưng dù sao nàng cũng sinh ra
trong gia đình đại phú đại quý, vậy nên khó tránh khỏi việc nàng hơi khó tính. Trong mắt ba người còn lại thì nơi này đã quá đẹp rồi, chỉ có
nàng là liên tục bĩu môi, nói tên thiết kế cái biệt thự này đúng là vô
dụng, chỗ nào cũng thấy sai. Toàn bộ nội thất đều làm cho người ta có
cảm giác nơi đây là nhà của một kẻ nhà giàu mới nổi. Vậy nên ngay ngày
hôm sau, nàng liền bắt tay vào việc thay đổi cách bài trí đồ dùng trong
nhà, còn Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ thì lập tức biến thành cu li, bị sai
chạy qua chạy lại hai ngày liền, cùng với đó là tài khoản của Cung Diệp
Vũ cũng bốc hơi mất mấy triệu nhân dân tệ.
“Cũng may mà ta là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, chứ nếu không thì đúng là
không nuôi nổi “thiên chi kiều nữ”(4) này.” Cung Diệp Vũ vừa lái xe vừa
lẩm bẩm.
Sau hai ngày được mời làm công nhân bốc vác, lúc này hai người đã được
tạm nghỉ để đi tới tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc một chuyến.
Lại nói, đây là lần đầu tiên Bùi Kiêu đi đến tổng bộ của một tổ chức
linh hồn. Lúc ở nước Mỹ, hắn đã muốn đi để mở mang kiến thức một lần,
nhưng rồi không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện đến thế, vậy nên sau mười
ngày, giờ mới là lần đầu tiên hắn tới tổng bộ của một tổ chức linh hồn.
Bùi Kiêu đang ngồi ở ghế bên cạnh Cung Diệp Vũ, cả hai đều đang thiêu
đốt năng lượng tiêu chuẩn, vậy nên nhìn qua thì không khác gì người bình thường. Theo như lời Cung Diệp Vũ nói: “Là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì không cần phải quan tâm tới việc tiêu hao bao nhiêu tiêu chuẩn năng lượng, chỉ cần nghĩ cách tăng cường thực lực của mình là được.”
Bùi Kiêu cười nói với Cung Diệp vũ: “Dù sao thì ngươi cũng có thể xếp
vào hàng ngũ những kẻ có tiền mà. Chưa cần nói tới trợ cấp mỗi tháng
quốc gia cho ngươi, chỉ riêng việc tiến vào ảo giới kiếm lấy một cây
Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng khoảng 50 thôi thì cũng đã kiếm được một
khoản hơn mười triệu đô-la Mỹ rồi, tiền trong thẻ tín dụng của ngươi có
khác gì vô hạn đâu? Sao lại sợ không nuôi nổi nàng?”
Cung Diệp Vũ ha ha cười: “Thế là ngươi chưa thấy đại tiểu thư con nhà
đại gia tiêu tiền rồi. Ngươi chưa thấy thì chưa thể biết được, hai ngày
này có tính là cái gì chứ? Lần trước đi Paris xem trình diễn thời trang
với nàng, sau đó nàng mua vài mẫu thiết kế và một ít đồ trang điểm. Kết
quả: không ngờ ta không đủ tiền trả. Thế là ta phải gọi tổ chức trong
nước chuyển tiền tới gấp, nếu không thì ta đúng là mất hết cả thể diện
rồi, chắc đám Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mà biết được thì bọn chúng sẽ
cười tới đứt cả ruột mất.”
Bùi Kiêu cũng cười, nhưng nụ cười của hắn lại có cái gì đó ảm đạm. Cung
Diệp Vũ lại như đã đoán được những điều trong lòng hắn từ lâu, mở miệng
hỏi: “Làm sao vậy? Nhớ tới bạn gái của ngươi đấy à? Ngươi có dự định gì
không?”
Trước khi chết, Bùi Kiêu cũng có bạn gái, nhưng dù sao thì hai người vẫn chưa kết hôn, mà còn vì vấn đề công việc nên phải sống xa nhau, vậy là
tình cảm cứ dần phai nhạt như thế. Sau khi Bùi Kiêu chết, bạn gái hắn có tới thắp nhang cho hắn một lần, sau đó cũng không tới lần nào nữa, tình duyên hai người xem như đã hết. Khi chính phủ biết Bùi Kiêu là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì đã đi điều tra cặn kẽ về hắn, cả tư liệu về bạn gái hắn cũng đầy đủ. Hóa ra trước khi Bùi Kiêu chết thì bạn gái hắn đã có
bạn trai mới, đó là cấp trên ở công ty của nàng ta. Có lẽ dù không có
biến cố gì đi nữa, vài tháng sau, nàng ta cũng sẽ yêu cầu chia tay Bùi
Kiêu mà thôi.
Bùi Kiêu nghe vậy mới cười nhẹ một tiếng, nói: “ Đã qua rồi! Giờ đã
không còn tình cảm gì nữa. Chỉ là trong đầu vẫn còn hình ảnh khi mới lần đầu gặp mặt nàng. Lúc đó ta còn đang học đại học, tình cờ gặp gỡ nhau
rồi từ đó cùng chung bước. Khi ấy nàng còn để mái tóc đen dài, luôn mỉm
cười dịu dàng, ai ngờ chỉ sau mấy năm tiếp xúc với xã hội mà nàng đã
thay đổi nhanh như vậy… Người đàn ông theo đuổi nàng thậm chí hơn nàng
tới hai mươi tuổi, là một gã trung niên đã hơn bốn mươi rồi.”
Bộ dạng tươi cười phóng khoáng của Cung Diệp Vũ cũng biến mất, hắn chỉ
yên lặng lái xe, cả nửa ngày sau mới thấy hắn nói: “Thế gian như lò,
quyền thế như than, tiền tài như lửa, người trần đều bị lửa than thiêu
đốt, mài luyện, cho tới khi chỉ còn là một quả cầu sống, không một chút
bản sắc. Cho dù ngươi là anh hùng hào kiệt, là bá vương kiêu hùng thì
cuối cùng cũng sẽ được mài nhẵn thành công, không còn lại chút “bản
ngã”(5) nào, hoặc nói là “đã lạc mất bản ngã”… Có biết vì sao Trung Quốc hơn một tỷ, gần như chiếm một phần tư dân số thế giới mà lại chỉ có hơn mười Tránh Thoát Giả và một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả duy nhất là ta, có biết vì sao lại ít đến vậy không?”
Bùi Kiêu kinh ngạc, hắn vội vàng tập trung tinh thần, sắc mặt nghiêm túc nói: “Vì sao vậy? Thật ra ta cũng tò mò cái này! Mấy ngày nay ta vẫn
đang đọc tài liệu về tổ chức, ta thấy chúng ta có tất cả mười ba Tránh
Thoát Giả và một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả là ngươi, số lượng như vậy
thật đúng là quá ít. Cho dù trong dân gian có thể có Tránh Thoát Giả
không được phát hiện giống như ta, nhưng cũng không thể ít tới mức như
vậy mới đúng chứ.”
Cung Diệp Vũ cười khổ nói: “Điều này thì phải nói tới cách lý giải trước kia của ta: tinh thần của một người thường sẽ được thể hiện nhiều nhất ở bản sắc cá nhân. Giống như là bản tính trời sinh vậy, khi người trẻ
tuổi còn chưa bước vào xã hội, còn chưa bị xã hội ma luyện thì thứ khí
phách, ý chí cá nhân này vẫn còn, nhưng rồi vì ý chí không phù hợp xã
hội mà phải chịu thiệt, thất bại hết lần này đến lần khác. Vậy nên cuối
cùng không thể không tự điều chỉnh, mài nhẵn chính bản thân mình để có
thể tiếp tục tồn tại, mang tính cách chân chính của mình che đậy, cất
giấu hoặc vứt bỏ. Cứ như vậy mà tạo thành một xã hội liên miên bất tận
những cái xác đang sống, người như vậy làm sao có đủ tinh thần và ý chí
để giãy thoát khỏi tội nghiệt? Làm sao có thể để tinh thần và ý chí của
mình cùng hòa vào chấp niệm để có thể trở thành Tránh Thoát Giả và Cao
Đẳng Tránh Thoát Giả đây? Không thể nào!”
Nói tới những lời sau cùng thì tiếng nói của Cung Diệp Vũ đã trở nên
kịch liệt, hắn lớn tiếng: “Tuy ta rất không muốn thừa nhận, nhưng về mặt giải phóng cá tính, thể hiện cá tính và thậm chí là tôn trọng cá tính
thì quốc gia của chúng ta không thể so được với các nước Âu Mỹ giàu có.
Thậm chí nước ta thực sự là nơi tàn phá bản tính, cá tính, hoàn toàn đập nát mọi khí phách, cá tính trời sinh! Trong hoàn cảnh như vậy thì dù có hơn một tỷ dân làm cơ sở cũng có thể sinh ra được bao nhiêu Tránh Thoát Giả đây? Có thể có bao nhiêu Cao Đẳng Tránh Thoát Giả đây? Trời ạ!
Ngươi có thấy không? Khi sóng điện từ ngày càng gần tới điểm giới hạn
thì tỷ lệ xuất hiện Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả càng
lớn, mà chính vì vậy… mà chênh lệch giữa tổ chức linh hồn nước ta và các tổ chức linh hồn nước ngoài ngày càng lớn!”
Lời bình:
"Nếu có một ngày phải kề vai tử chiến... thì tôi sẽ đem cái mạng này ra trả lại cho hắn…"
"Thế gian như lò, quyền thế như than, tiền tài như lửa, người trần đều
bị lửa than thiêu đốt, mài luyện, cho tới khi chỉ còn là một quả cầu
sống, không một chút bản sắc…"
Cuộc đời liệu có được mấy người sẵn sàng cùng ta nhảy vào nơi núi đao
biển lửa? Ai có trái tim rực cháy khi nghe được những lời ấy lại không
sôi trào nhiệt huyết? Mời đón đọc những chương tiếp theo đầy nhiệt huyết và cảm xúc của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên
Bạch Ngọc Sách!
Chú thích:
1. Lưỡng bại câu thương: vì dồn đối phương vào chỗ chết mà ngay cả bản thân cũng không giữ an toàn được nữa.
2. Động tác thi lễ của phụ nữ Trung Quốc xưa: giống như động tác gập
người để bật nhảy, nhưng trong tâm chỉ hạ một chút, đầu gối hơi gập. Ai
xem phim TQ cổ chắc đều từng thấy.
3. Cô bé yếu đuối: nguyên tác “tiểu nhi nữ”, ý nói là sướt mướt, ủy mị.
4. Thiên chi kiều nữ: ý chỉ con gái nhà đại gia, cành vàng lá ngọc.
5. Bản ngã: có thể hiểu là phần nhân cách chân chính, là những gì thuộc
về nhân cách trời sinh chứ không phải được tạo ra, được ngụy trang
thành.