Trong suốt hành trình chuyến bay đến Đảo Phục Sinh, ba người Bùi Kiêu
không hề nói cho ai khác biết những gì mà họ đã thảo luận. Ngay cả Dương Đỉnh Thiên và Trương Hằng mà Bùi Kiêu cũng không nói. Dù sao thì những
điều đó cũng chỉ là phỏng đoán của bọn họ mà thôi, trong đó thì suy luận về văn minh thượng cổ có đủ cơ sở để thành lập hay không cũng còn khó
nói. Chưa kể chuyện này còn liên quan tới giả thuyết về ngày tận thế, để truyền ra ngoài sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp. Có điều là cuộc thảo luận này cũng khiến ba người nảy ra một vài ý tưởng, nếu là có cơ hội
thì cả ba rất muốn vào di tích văn minh thượng cổ đó để xem xét, biết
đâu sẽ có phát hiện gì mới.
Tạm gác lại những chuyện đó, rạng sáng ngày hôm sau, cả đoàn đã tới được đích đến của chuyến đi - Đảo Phục Sinh. Ba chiếc chuyên cơ lần lượt đáp xuống một sân bay ở phía đông nam của hòn đảo. Sân bay này có treo quốc kỳ của Trung Quốc, thể hiện rằng nơi đây là một phần lãnh thổ của Trung Quốc, nằm ở một phần sáu Đảo Phục Sinh do Trung Quốc sở hữu.
Hòn đảo này nhìn qua có vẻ rất rộng lớn, đủ để có thể thu xếp cho ít
nhất một trăm nghìn người sinh sống hoàn toàn thoải mái. Đương nhiên,
nếu không cần lo tới vấn đề nhu yếu phẩm và hoàn cảnh sống thì một triệu người cũng có thể xắp xếp được!
Trước khi hạ cánh xuống đảo, Bùi Kiêu đã nhanh chóng xem xét diện tích
cũng như địa hình của đảo. Tuy địa hình cả hòn đảo vô cùng thuận lợi,
hầu như không có khu vực nào quá dốc hay quá gồ ghề, gần như đều là dạng địa hình thoai thoải dốc hoặc bán sơn địa (1), rất thích hợp để xây
dựng các loại công trình kiến trúc, thế nhưng cái chính là hòn đảo vẫn
quá nhỏ. Nếu đảo này có thể lớn cỡ Australia thì đã không cần lo lắng về vấn đề tị nạn khi tận thế rồi, nhưng rất tiếc, hòn đảo này cùng lắm là
xắp xếp được chỗ ở cho hơn một trăm nghìn người mà thôi! Như vậy thì có
lẽ ngay cả toàn bộ chính khách, nhà khoa học, nhà văn hóa, danh nhân, tỷ phú trên thế giới cũng không chứa hết được, đâu ra còn chỗ cho người
bình thường nữa đây?
Lúc chuyên cơ bay đến trên bầu trời Đảo Phục Sinh, trên máy bay liền
vang lên một thông báo: “Các vị linh hồn xin chú ý! Chúng ta sắp tiến
vào khu vực Đảo Phục Sinh, xin mời lập tức dừng mọi hành động xuyên qua
vật chất và trở về vị trí ghế ngồi của mình. Xin lặp lại một lần nữa…”
Thông báo này lặp đi lặp lại ba lần rồi mới ngừng.
Bùi Kiêu lập tức nhìn về phía Dương Húc Quang rồi hỏi với vẻ kinh dị:
“Không phải trước kia có linh hồn đã bị mắc kẹt trong vật chất đấy chứ?”
Dương Húc Quang cười khổ trả lời: “Chính xác, những linh hồn đầu tiên
đặt chân tới Đảo Phục Sinh không hề biết gì về tính chất đặc biệt của
nơi này. Nên lúc ở trên máy bay, vẫn có một vài linh hồn đang đi xuyên
qua kim loại. Kết quả là những linh hồn đó đều bị mắc kẹt lại trong kim
loại. Mặc dù sau đó đã lập tức rời khỏi khu vực Đảo Phục Sinh, nhưng
những linh hồn kia lại lập tức tan biến, dường như chưa từng tồn tại
vậy...” Nói đến đây, Dương Húc Quang bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó,
trợn trừng hai mắt thật to.
Không chỉ có hắn, cả Bùi Kiêu và Vu Nữ Trần ngồi bên cạnh cũng trừng to
hai mắt. Ba người trợn mắt nhìn nhau không nói gì như vậy một lúc thật
lâu. Cũng không biết bao lâu sau, khi một loại cảm giác kỳ lạ bao phủ
Bùi Kiêu và Dương Húc Quang, hai người mới như bừng tỉnh khỏi cơn khiếp
sợ, nhưng Vu Nữ Trần thì lại dường như không hề cảm nhận được loại cảm
giác kỳ lạ đó, cô vẫn trầm ngâm im lặng như cũ.
“Chẳng lẽ đó mới thực sự là bộ mặt thật của hợp kim điện từ ư?” Bùi Kiêu lắc đầu, hắn nói: “Chỉ có một số rất ít quốc gia là có thể chế tạo được loại hợp kim điện từ này, mà không chỉ có vậy, trong giới linh hồn cũng không hề có một chút phương pháp nào liên quan tới việc chế tạo thứ
này. Có thể thấy chính phủ thế giới khống chế bí mật này nghiêm ngặt tới mức nào! Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân sao? Phải làm cho linh hồn
hòa tan vào trong kim loại thì mới có thể chế tạo ra được thứ đó?”
Dương Húc Quang nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Trước mắt không nên vội
vã đưa ra những kết luận như vậy. Dù sao thì cũng không ai biết quá
trình chế tạo thứ hợp kim điện từ này thật sự ra sao. Có khi chính phủ
đã dùng quỷ quái để thay thế cho linh hồn cũng nên. Nói tóm lại, không
nên tùy tiện nói cho Cung Diệp Vũ biết những phỏng đoán này… Ít nhất là
trước khi chúng ta tìm ra sự thật thì không nên nói cho hắn biết.”
Hai người còn lại đương nhiên là hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc này. Ngay cả Vu Nữ Trần cũng gật đầu đồng ý.
Thực tế, sự kiện này đúng là quá sức kinh thế hãi tục! Nếu như chính phủ thế giới thật sự sử dụng linh hồn để làm nguyên liệu chế tạo hợp kim
điện từ, vậy thì đã có thể giải thích tại sao sản lượng hợp kim điện từ
trên thế giới lại thấp đến vậy. Nhưng nếu đó là sự thật, vậy thì đó
chẳng phải là mưu sát sao! Không phải, còn kinh khủng hơn cả mưu sát, đó là tàn sát! Chẳng khác nào hành động ăn thịt người! Tuy linh hồn đã
không còn là người sống, nhưng bọn họ vẫn còn có trí nhớ và ý thức của
người sống, quả thực vẫn có thể coi là con người. Vậy mà lại sử dụng bọn họ để làm nguyên liệu... Nếu chuyện đó là thật, vậy thì toàn bộ giới
linh hồn sẽ chao đảo, thậm chí là cả thế giới người sống cũng sẽ chao
đỏa. Lúc đó, sẽ không còn con đường nào khác cho chính phủ thế giới
ngoài bị lật đổ.
Mang theo phỏng đoán nghiêm trọng như vậy, ba người cùng với hơn trăm
tên linh hồn còn lại cùng bước xuống chuyên cơ. Quả nhiên là chỉ cần đi
qua ranh giới vô hình xung quanh Đảo Phục Sinh thì linh hồn đã có trạng
thái giống như cơ thể mình bằng vật chất, đồng thời cũng không thể nào
đi xuyên qua bất kỳ vật chất hay trôi nổi bồng bềnh trong không khí nữa. Linh hồn thể dường như đã thất sự biến thành người sống, một lần nữa
trở thành thực thể!
Hiển nhiên là có rất nhiều người trong đám hơn một trăm Tự Do Linh Hồn
này lần đầu tiên được tới Đảo Phục Sinh. Bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi
cảm nhận thế giới xung quanh. Theo như lời bọn họ nói thì ở nơi này có
cảm giác giống như đang ở trong ảo giới vậy. Có điều, so với sự lo lắng
và cảm giác nguy hiểm mà ảo giới mang lại thì nơi này hiển nhiên là an
toàn hơn rất nhiều. Vậy nên đám linh hồn càng có thể yên tâm để thoải
mái cảm giác tất cả những gì xung quanh. Vậy là trong thoáng chốc, cả
đoàn bắt đầu trở nên lộn xộn.
Ở phía xa xa bên kia, chiếc chuyên cơ của các nhà lãnh đạo đã đáp xuống
trước bọn Bùi Kiêu hơn mười phút, những người trên đó giờ này đã được
lực lượng quân đội đóng trên đảo đón đi từ lâu. Sân bay có vẻ vô cùng
trống trải, trừ ở phía xa xa có vài nhóm binh sĩ đang thao luyện thì
không còn ai khác. Lúc này, cả hòn đảo còn đang chìm trong màn sương mù
buổi sớm, khiến không gian có vẻ rất tĩnh mịch mà thầm lặng. Xem ra,
chính đám linh hồn ồn ào này lại là tác nhân phá vỡ sự yên bình nơi đây. Phải đến cả nửa ngày sau, nhờ có sự chỉ huy của Dương Húc Quang mà đám
linh hồn này mới trật tự lại, mà lúc này, Vương Trạch Hằng cùng với vài
tên quân nhân từ đâu tiến tới chỗ mọi người.
Cầm đầu đám quân nhân là một người đàn ông mang quân hàm thiếu tướng
khoảng năm mươi tuổi, bộ dạng có phần phúc hậu nhưng quân phục trên
người thì thẳng tắp không một nếp nhắn, nhìn qua đúng là rất có khí chất nhà binh. Hắn đi tới trước mặt mọi người, không hề khách sáo gì mà chỉ
nhìn hơn trăm Tự Do Linh Hồn rồi nói: “Đầu tiên các người hãy đi nhận
nơi ở. Ngay sau đây, thượng tá Vương Trạch Hằng sẽ dẫn các người đến
đó. Nơi này không giống với thế giới bên ngoài, thế nên các người không
thể làm việc theo quy củ của tổ chức linh hồn. Từ tám giờ tối bắt đầu
giới nghiêm, đặc biệt nghiêm cấm đi đến những khu vực quân sự và các
phòng nghiên cứu quang trọng. Nếu làm trái, xử bắn tại chỗ bất luận lý
do!”
Nói đến đây, vị thiếu tướng này hơi dừng một chút, tựa như đang đợi mọi
người tiêu hóa hết những gì hắn mới nói, rồi hắn nói tiếp: “Nói thật, ta thà tin tưởng binh lính của ta, còn hơn là đặt niềm tin vào đám bình
dân bình thường chuyển biến thành Tự Do Linh Hồn các ngươi. Nhưng rất
tiếc, cấp trên vẫn quyết định giao chức trách phòng ngự hội nghị cho các ngươi. Trong mười bảy nước, các ngươi là đội ngũ đến nơi đây muộn nhất. Ba giờ chiều ngày hôm nay, đội ngũ của mười sáu nước khác và các ngươi
sẽ có cuộc thảo luận về công tác bố trí phòng ngự tại phòng hội nghị
lớn. Đến lúc đó, các ngươi cần phải tham gia đúng giờ, đừng có làm mất
thể diện của quốc gia chúng ta.” Nói xong, người đàn ông này dường như
đã không còn đủ kiên nhẫn để có thể đối mặt với hơn một trăm tên linh
hồn trước mặt này nữa, lập tức quay người đi về phía xa, đám quân nhân
đi cùng cũng theo hắn đi mất, chỉ có Vương Trạch Hằng là đứng lại.
Hơn một trăm người có mặt dường như đều sững sờ vì những gì vừa nghe
được. Một hồi lâu về sau, trong đám bỗng có người mắng ầm lên, hiển
nhiên đó đều là những người đã quen tự do tự tại, giờ không chịu nổi
kiểu đối đãi như vậy. Hơn nữa, những lời mắng chửi của bọn họ càng ngày
càng trở nên khó nghe, đến mức Bùi Kiêu cũng không chịu được, phải nhíu
mày.
“Tất cả câm miệng hết cho lão tử!”
Bùi Kiêu vừa quát lớn, vừa phóng ra trường khí thế của hắn rồi nói tiếp: “Nếu như kẻ nào cảm thấy bất mãn, vậy thì hãy tự quyết định xem bản
thân có muốn tuân thủ quy tắc ở đây hay không. Nếu có ai cảm thấy những
quy tắc này xâm phạm tới tự do hoặc lợi ích của mình, vậy thì cứ việc
không tuân thủ là được, nhưng có hậu quả gì thì hãy tự mình gánh lấy.
Các ngươi cũng tự mình con mẹ nó suy nghĩ một chút đi, đừng có như một
bọn nhu nhược, người ta đi rồi mới tỏ ra hùng hùng hổ hổ. Đừng tưởng
rằng Cung Diệp Vũ không có ở đây, thì sẽ không ai quản chế được các
ngươi. Có gan thì cứ gây chuyện đi, để xem ta có nhu nhược hơn Cung Diệp Vũ nhiều lắm không?” Bùi Kiêu nhìn hơn một trăm Tự Do Linh Hồn ở đây,
nói lớn rồi cười lạnh.
Sau khi nói xong, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đám linh hồn này sẽ phản
ứng ra sao, quay sang nói với thẳng Vương Trạch Hằng: “ Vậy thì hãy đưa
bọn ta tới chỗ ở đi. Hi vọng không phải quân đội đóng ở đây cố tình làm
khó dễ rồi phân cho bọn ta một nơi ở cực kỳ đơn sơ đấy.”
Lời bình:
Dường như vừa đặt chân lên đảo thì đã có rắc rối tìm tới với bọn Bùi
Kiêu. Mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn biến ra sao? Đón đọcTử Vong Khai Đoan
được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm
Chú thích:
1. Bán sơn địa: loại địa hình vừa có đồi núi vừa có những vùng bằng phẳng.