Bùi Kiêu bị vỗ một cái thì giật nẩy người, bừng tỉnh từ trong dòng suy
tư. Cái vỗ này vỗ vào sau lưng của hắn, hơn nữa còn là bị Varotian vỗ,
điều đó khiến cho Bùi Kiêu cảm thấy rất cực kỳ mất tự nhiên, không tự
chủ mà lại hiện ra ba chữ ‘đồng tính nam’ trong đầu… Thế nhưng hắn vẫn
lập tức hỏi: “Muốn trở về nước Mỹ à? Đi một mình thôi sao? Anh không sợ
cái thằng Rocky kia lại chạy đến ám sát lần nữa à?”
Bước chân Varotian thoáng ngừng lại, nhưng rồi lại lập tức bước về phía
trước. Hắn vừa đi vừa nói: “Không sao. Mặc dù Rocky là Kẻ Sa Đọa, nhưng
bản chất của Chân Ma cấp chắc hẳn vẫn sẽ không thay đổi. Trừ khi bản tâm chính là ‘lừa đảo’, nếu không thì Chân Ma cấp sẽ không nói dối… Nếu như hắn đã nói là không giết tôi nữa, vậy chắc hẳn sẽ không ám sát một lần
nữa đâu. Nếu có giết, thì có lẽ cũng chỉ giết trong chiến đấu khi chúng
tấn công Đảo Phục Sinh thôi.”
Thấy hắn đã sắp bước ra khỏi phòng, Bùi Kiêu lại vội vàng hỏi với theo: “Vấn đề mà Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước muốn thảo luận là gì? Tại sao lại phải chọn một nơi quan trọng như Đảo Phục Sinh để họp? Chỉ vì
sợ đám Kẻ Sa Đọa quấy rối sao? Chắc anh phải biết chủ đề của hội nghị
này là cái gì chứ?”
Varotian lại hơi dừng lại, đến khi hắn đã bước ra khỏi phòng, giọng nói mới đều đều truyền lại:
“Kế hoạch quân đội linh hồn…”
Kế hoạch quân đội linh hồn… Đó là cái loại kế hoạch gì vậy?
Xế chiều ngày hôm đó, Bùi Kiêu đến nhận từ anh chàng linh hồn đặc thù
mập số Thực Phẩm Chấp Niệm khoảng 4500 đơn vị. Rồi cũng ngay tối hôm đó, hắn và Dương Đỉnh Thiên lên máy bay chuyên dụng do Lý Lâm điều khiển,
cùng nhau trở về Trung Quốc.
Ngồi trên máy bay, Bùi Kiêu vẫn đang không ngừng suy nghĩ xem kế hoạch
quân đội linh hồn kia là cái dạng kế hoạch gì. Nếu như chỉ nhìn vào
nghĩa đen của mặt chữ, thì quân đội linh hồn có lẽ là để chỉ việc tiến
hành huấn luyện quân đội hóa với Tự Do Linh Hồn. Trước kia, đã từng có
quốc gia tiến hành huấn luyện linh hồn theo hình thức quân đội, để có
thể thống nhất hành động của linh hồn theo sự chỉ huy, nhưng kết quả là
không giải quyết được gì vấn đề gì. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là không có vũ khí đồng bộ để sử dụng.
Thiên Sinh Vũ Khí có số lượng rất thưa thớt, mà lại có rất nhiều kiểu
dáng, loại hình khác nhau, phần lớn lại là vũ khí lạnh, nếu là vũ khí
nóng thì còn có loại tầm gần, tầm xa. Hơn nữa, linh hồn cũng chẳng thể
dùng cách rèn luyện thân thể để nâng cao thể chất. Bởi vì bản chất của
linh hồn thật ra chỉ là một luồng tư tưởng mà thôi, rèn luyện thân thể
cơ bản là không có ích lợi cái rắm gì cả.
Hơn nữa, sự mẫn cảm của linh hồn thể còn lớn hơn nhiều so với người
sống, sự chi phối của cảm xúc với hành động cũng càng dữ dội hơn người
sống nhiều. Nên nếu muốn huấn luyện bọn họ thành những cỗ máy chỉ biết
tuân theo mệnh lệnh thì độ khó đúng là đã lớn đến mức không thể nào
tưởng tượng nổi. Vậy nên kế hoạch này đã không giải quyết được một vấn
đề gì cả.
Vậy nên, một kế hoạch như vậy không thể nào là nội dung bàn thảo chính
của một hội nghị gồm mười bảy nước và được tổ chức tại một nơi chuyên
dùng để phòng ngự quỷ quái và linh hồn như Đảo Phục Sinh. Do đó, có thể
khẳng định chắc chắn rằng: chủ đề của hội nghị này không thể đơn giản
như vậy được.
“Dương Đỉnh Thiên, và cả các vị, các ngươi hiểu như thế nào về ‘sức
chiến đấu của quân đội’ ?” Bùi Kiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía
Dương Đỉnh Thiên bên cạnh và năm tên thành viên của tổ hậu cần rồi hỏi.
Dương Đỉnh Thiên dường như đang suy nghĩ về những điều Varotian nói lúc
trước về năng lực của mình, làm sao để có thể dùng chấp niệm của Thiên
Sinh Vũ Khí này để làm tăng lên chấp niệm cho Thiên Sinh Vũ Khí khác?
Đang nghĩ tới ngây người thì đột nhiên nghe Bùi Kiêu hỏi vậy, hắn cũng
thuận miệng trả lời:
“ Hiểu thế nào về sức chiến đấu của quân đội à? Kỷ luật và đồng bộ ư?”
Năm người kia cũng đều hơi ngạc nhiên một chút, mỗi người trong số đó đều có giải thích của riêng mình:
“Huấn luyện nghiêm khắc và kỷ luật nghiêm minh.”
“Phối hợp công thủ rõ ràng.”
“… sử dụng vũ khí quy mô lớn và đồng loạt.”
“…”
Các loại đáp án được đưa ra tầng tầng lớp lớp, nhưng Bùi Kiêu lại tinh ý nhận ra một điểm chung trong số đó… chính là số lượng! Một người đương
nhiên không thể nào là quân đội! Mười người cũng không được… trăm người, nghìn người, cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của quân đội mà thôi. Phải là
những đội ngũ hàng chục nghìn người, thậm chí trăm nghìn người trở lên
mới có thể được gọi là quân đội! Hay nói cách khác, như vậy mới có thể
phát huy được sức chiến đấu khi tác chiến theo đơn vị hàng tập đoàn…
“Đúng vậy! Chính là số lượng rồi.”
Bùi Kiêu thì thào lầm bầm mấy câu này. Sau đó, hắn đột nhiên như hoảng
sợ, lập tức suy nghĩ lại thật kỹ về mối quan hệ của kế hoạch quân đội
linh hồn và ‘số lượng’. Càng suy nghĩ, sắc mặt của hắn càng trở nên khó
coi hơn. Một lúc thật lâu sau, hắn bỗng ngẩng đầu, nói với Dương Đỉnh
Thiên: “Lần này, sau khi trở về Bắc Kinh, ta muốn lập tức hấp thu Thực
Phẩm Chấp Niệm, cũng không đi ảo giới Phong Đô hoặc ảo giới có độ khó
cao khác nữa. Đến khi lượng chấp niệm đạt tới 500 đơn vị, ta sẽ lập tức
bắt đầu dung hợp ý chí vào trong chấp niệm… Cứ lựa chọn ý chí phẫn nộ
đi, dù sao thì uy lực của nó cũng lớn nhất, chỉ là độ phù hợp với bản
tâm có hơi thấp mà thôi. Nhưng đó cũng không phải là vấn đề gì quá lớn,
sau này ta chỉ cần thường xuyên có cảm xúc phẫn nộ nhiều hơn là được.
Rồi sẽ có phương pháp để tăng độ phù hợp lên thôi!”
Dương Đỉnh Thiên thoáng sửng sốt nói: “Chẳng phải ngươi làm như vậy thì
sẽ ảnh hưởng không tốt đối với sự phát triển sau này của mình sao? Thật
ra, ta nghĩ ngươi cũng không cần lo lắng quá mức về những điều Varotian
đã nói đâu. Dù tập đoàn Kẻ Sa Đọa có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng chỉ có ba, bốn tên Chân Ma cấp là cùng, phe chúng ta cũng có ba cường giả Chân Ma cấp, mà còn có Kẻ Đứng Đầu là Cung Diệp Vũ trấn giữ, ngươi lại có cả một con quỷ quái Chân Ma cấp là Ngụy Ngưu Đầu nữa, vậy nên có thêm
ngươi thì cũng chỉ làm chiến đấu nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi. Ngươi
mà dung hợp bây giờ, về sau có khi sẽ phải hối hận đấy! Thậm chí ta còn
nghi ngờ Varotian cố ý xui dại để ngươi nhanh chóng dung hợp đó. Làm sao mà việc tập đoàn Kẻ Sa Đọa tấn công Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước
lại có thể mang tới nguy hiểm lớn đến vậy chứ?”
Nhưng Bùi Kiêu lại lắc đầu cười khổ: “Không phải, lúc trước chúng ta đều đã hiểu sai ý của Varotian. Hắn đâu có nói là nguy hiểm đến từ sự tập
kích của tập đoàn Kẻ Sa Đọa? Rõ ràng là hắn đang cố nói rằng… Hội Nghị
Thượng Đỉnh mười bảy nước, hay nói cách khác là mười bảy quốc gia có tổ
chức linh hồn mới là mối nguy hiểm thực sự!”
Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn về phía năm tên nhân viên của tổ hậu cần,
rồi mới quay lại nói với Dương Đỉnh Thiên: “Ta nói thật nhé, tuy đây mới chỉ là phán đoán trước mắt của ta, nhưng nếu như cái tên kế hoạch ‘quân đội linh hồn’ mà Varotian nói cho chúng ta biết là chính xác – mà khả
năng hắn nói lung tung ra cái tên đó là không hề lớn, thế thì: quân đội! Đương nhiên là phải có số lượng thành viên đủ lớn thì mới có thể tạo
thành quân đội, mà ngươi nghĩ thử xem: hiện tại trên thế giới có tất cả
bao nhiêu Tự Do Linh Hồn? Làm thế nào mà huấn luyện bọn họ thành quân
đội được? Thế nên, khả năng nêu trên là không thể tồn tại, vậy thì chỉ
còn lại một khả năng khác… Đó chính là: chính phủ thế giới, rất có thể
đang nắm trong tay một phương pháp để chế tạo linh hồn đặc thù ở quy mô
lớn, nhưng vì một nguyên nhân hoặc thiếu sót nào đó, khiến trước đây bọn họ không dám sử dụng loại phương pháp này. Và lúc này đây, bọn họ đang có ý định sử dụng loại phương pháp này để chế tạo quân đội linh hồn…”
“Cái gọi là kế hoạch quân đội linh hồn, rất có thể chính là việc dùng
linh hồn làm cơ sở để phát triển binh khí! Bọn họ đang có ý định biến
linh hồn thành vật phẩm tiêu hao và nguyên vật liệu đó!”
“Nếu như chuyện đó là có thật… Vậy thì trước khi hội nghị bắt đầu, ta
nhất định phải có được thực lực Chân Ma cấp! Ngươi cứ suy nghĩ một chút
đi: nếu chuyện này là thật, vậy thì phản ứng của Cung Diệp Vũ sẽ như thế nào?”
“Đến lúc đó, ta tất sẽ phải cùng tiến, cùng lùi với hắn!”