Theo lời chỉ dẫn của Rena, hai người Bùi Kiêu quả thật đã tìm được nơi
phát ra ‘mùi’ của thanh Thiên Sinh Vũ Khí loan đao kia một cách dễ dàng… Đây là một phố đèn đỏ, cũng tức là nơi có thể hoạt động mại dâm một
cách hợp pháp. Cả con đường đầy các hộp đêm và quán bar, ngoài đường
thì đứng đấy các người đẹp ăn mặc vô cùng nóng bỏng. Vậy nên, dù không
được giới thiệu thì chỉ cần nhìn qua, người ta cũng sẽ hiểu ngay con
đường này là nơi thế nào.
Khi tới nơi này, Bùi Kiêu, Dương Đỉnh Thiên và Rena đương nhiên đều đang trong trạng thái linh hồn bình thường. Vậy nên người sống sẽ không nhìn thấy bọn họ, thế nhưng phía sau ba người lại có mấy trăm tên Tự Do Linh Hồn đi theo… và đương nhiên là còn có mấy trăm nhân viên người sống của tổ chức linh hồn. Mà tất nhiên là đám nhân viên người sống này chẳng
thể có khả năng tàng hình hay gì gì đó. Vậy nên, khi đám nhân viên người sống đó ùn ùn kéo đến thì lập tức, cả con đường lặng ngắt như tờ. Thậm
chí, một vài kẻ có giấu ma túy trong người còn lặng lẽ lùi vào trong
bóng tối, nghĩ rằng nếu thấy không ổn thì sẽ chuồn ngay lập tức.
Bùi Kiêu cũng chẳng để ý tới đám đông sau lưng, hắn vẫn vừa bế Rena, vừa đều đều tiến bước, Dương Đỉnh Thiên thì vẫn theo sát phía sau. Đi theo
sự chỉ đường của Rena, hai người đã đi về hướng một quán bar nhỏ không
mấy bắt mắt. Sau khi tới trước cửa quán bar, Rena mới nghiêm mặt nói
nhỏ: “Anh để tôi xuống đây đi. Người mà anh cần tìm đang ở ngay trong
chỗ này.”
Bùi Kiêu cười cười, nhẹ nhàng đặt Rena đứng xuống một bên. Sau đó, hắn
nói với Dương Đỉnh Thiên: “Dương Đỉnh Thiên, ngươi ở đây bảo vệ cô ấy
một chút nhé. Ta vào đó lôi bọn kia ra đây để Rena chỉ ra kẻ nào đã từng chạm vào thanh loan đao ấy, để cho bọn chúng hết đường chối cãi.”
Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu, giơ lên thanh trường thương màu trắng bạc
trong tay rồi nói: “Ta sẽ canh ở đây. Dù ngươi có đi vào thì cũng sẽ
không kẻ nào chạy thoát khỏi cửa quán bar đó được đâu.”
Bùi Kiêu cũng chẳng nói nhiều, lập tức quay người đi tới cửa ra vào của
quán bar. Trước lúc đi vào, hắn còn cố tình quay lại nhìn về phía đám
đông mấy trăm Tự Do Linh Hồn và người sống ở phía xa xa rồi lạnh lùng
nhếch mép cười, có vẻ như thực sự chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Nhìn từ bên ngoài thì quán bar này có vẻ cũng không lớn, nhưng không
gian bên trong thì lại có vẻ rộng rãi hơn nhiều. Ngoài sảnh chính có đặt quầy bar thì còn mấy lối đi nhỏ dẫn tới một vài phòng khác. Sau khi Bùi Kiêu đi vào sảnh chính, trong ánh đèn lờ mờ của quán bar, hắn thấy
tại các bàn ở bốn phía đều có những cặp nam nữ đang quấn lấy nhau, thậm
chí có đôi còn đang quan hệ ngay tại chỗ. Hắn hơi nhíu mày, sau đó liền
bắt đầu thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, khiến mình hiện hình trong mắt
người sống.
Chỗ Bùi Kiêu đang đứng khá là tối tăm nên dù hắn bỗng nhiên xuất hiện
cũng không ai để ý. Vậy nên, hắn lập tức vẫy tay gọi một cô nàng mặc đồ
hầu gái rất mát mẻ gần đấy. Cô nàng kia cũng cười duyên dáng rồi lướt
tới cạnh hắn.
“Tôi có hẹn với bạn ở đây. Bọn họ đã tới trước, là một đám người mặc áo
choàng màu đen ấy. Họ ở phòng nào vậy?” Bùi Kiêu mỉm cười rồi nói với cô nàng hầu gái này bằng tiếng Anh.
Cô hầu gái vẫn giữ nguyên nụ cười duyên dáng của mình. Cô chỉ nhìn
thoáng qua nhìn Bùi Kiêu vài lần, thấy quần áo hắn mặc tuy có vẻ rất
bình thường, nhưng trong mắt của người thanh niên này lại có một loại
khí chất kỳ lạ mà cô mới chỉ thấy được vài lần ở một số rất ít các vị
khách tới đây. Những vị khách đó đều là những danh nhân nổi tiếng hoặc
đại gia giàu có, mà khí chất của những người đó lại còn kém xa so với
chàng thanh niên nhìn như rất bình thường trước mắt này. Với một người
từng trải cuộc đời như cô hầu gái này thì cặp mắt nhìn người sẽ rất
chính xác, vậy nên dù chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng cô đã thầm khẳng
định Bùi Kiêu là người có địa vị vô cùng cao. Vậy nên cô chẳng hề nghĩ
tới việc Bùi Kiêu đang nói bậy bạ để lừa mình. “Mời ngài đi theo tôi.
Bạn của ngài đang ở phòng VIP số 2.” Cô hầu gái xoay người đi vào một
lối đi nhỏ, còn Bùi Kiêu thì không nhanh, không chậm theo sau, giống như hắn chỉ đang nhàn nhã dạo chơi vậy.
Không lâu sau, hai người đã đi tới cửa của căn phòng số 2 kia. Lúc này,
bên trong đó đang liên tục vang lên đủ loại tiếng rên rỉ. Thế nhưng,
những tiếng rên này lại không phải là tiếng rên sung sướng, mà nó thể
hiện một sự thống khổ nào đó. Ngay cả một người từng trải cuộc đời, luôn tươi cười duyên dáng như cô hầu gái nghe thay những âm thanh đó cũng
phải biến sắc. Nhưng phản ứng của cô cũng cực nhanh, nụ cười tươi tắn
lập tức lại xuất hiện trên môi. Sau đó, cô đưa tay gõ cửa.
Vài giây sau, cánh cửa kia mở ra. Một gã đàn ông khoác trên người tấm áo choàng đen xộc xệch đi ra, gầm gừ với giọng điệu đầy tức tối: “Cút!”
Tiếng nói còn chưa dứt thì cái đầu của gã đã rời khỏi cổ. “Cốp!” Cái đầu rơi xuống một bên, phát ra âm thanh của vật chất va chạm, thế nhưng
trên cái cổ không đầu lại chẳng có giọt máu nào rơi ra.
Mà không ngờ chấp niệm của gã đó cũng khá là mạnh mẽ, trúng phải một đao như vậy mà cũng chưa tiêu tán. Xem ra tên này cũng không phải là một Tự Do Linh Hồn bình thường rồi.
Người ra tay đương nhiên là Bùi Kiêu. Sau khi hắn tiện tay chém một đao
thì lập tức gõ nhẹ vào sau ót cô nàng hầu gái kia một cái, để cô ta tự
ngã sấp ở một bên. Gõ xong một cái, Bùi Kiêu liền sút ngay một phát vào
cái đầu đang nằm dưới đất, đồng thời lại vác cả cái thân hình không đầu
kia lên rồi cất bước đi vào trong phòng.
Cả căn phòng này đều chìm trong bóng tối. Mà sau khi Bùi Kiêu chém ra
một đao thì những tiếng rên rỉ trong phòng cũng lập tức ngừng lại và
trong mắt của những kẻ có phản ứng nhanh nhất cũng đã lóe lên những tia
sáng đủ màu sắc (1). Đến khi Bùi Kiêu đá bay cái đầu lâu và vác theo cơ
thể không đầu của gã đàn ông kia đi vào phòng, thì cả chín tên mặc áo
choàng đen đều đã rút Thiên Sinh Vũ Khí của mình ra và đồng loạt chĩa về phía Bùi Kiêu. Về phần những cô gái còn lại trong phòng, một nhóm thì
dường như còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một nhóm thì bắt đầu
gào lên một cách kinh hãi.
Một gã người da đen trong bọn nghe thấy thì bực bội. Hắn đang cầm hai
cây rìu giống y như nhau. Một cây rìu trên tay hắn vung lên, cái mũi của một cô gái đang la hét bên cạnh lập tức bị chém đứt, khiến cô ta ngã
sang một bên, co quắp toàn thân.
Tới lúc này thì tất cả những cô gái ở đây đều đồng loạt rơi vào hoảng
loạn, vừa gào thét chói tai, vừa vội chạy về phía cửa phòng, ngay cả
việc mình chưa mặc quần áo cũng quên mất, chỉ còn biết chạy bán sống bán chết. Vậy là chỉ sau mấy giây, căn phòng đã trở lại yên tĩnh như
thường, có điều là phía sảnh bên ngoài thì lại vang lên rất nhiều những
tiếng la hét.
Đến lúc tất cả những cô gái kia đều đã chạy rồi thì Bùi Kiêu mới không
nhanh không chậm, chọn bừa một chỗ ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng: “Vì sao lại đánh lén Jenny?”
Cả chín kẻ trước mắt đều đang nhìn chằm chằm Bùi Kiêu không chớp mắt.
Một kẻ trong số đó từ từ cúi xuống, đưa tay lần về phía cơ thể không đầu của gã đàn ông kia. Đến khi tay của hắn chạm vào cơ thể của tên kia,
một ánh hào quang bỗng chốc lóe lên trên tay hắn. Lúc những tia sáng đó
lóe lên, cái đầu của gã mở cửa liền biến thành một làn khói rồi chui vào bên trong cơ thể của hắn. Không lâu sau, gã đàn ông mới bị chặt đầu đã
có thể ngồi dậy, trên mặt đầy vẻ uể oải, những ánh mắt nhìn về phía Bùi
Kiêu thì lại tràn ngập căm hận. Bùi Kiêu thấy không ai trả lời câu hỏi
của mình thì khẽ nhíu mày, lại hỏi một lần nữa: “Tại sao lại đánh lén
Jenny? Ta hỏi lại lần nữa.”
Mười kẻ này cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Gã linh hồn người da đen vừa chém cô gái người sống kia rống lên: “Bọn ông đây giết người như
giết kiến, biết thế mẹ nào được cái con Jenny mà mày nói là ai. Mà hôm
nay không phải chỉ có con Jenny kia đâu, cả mày cũng sắp bị bọn ông làm
thịt rồi!”
Bùi Kiêu gật đầu hỏi tiếp: “Ngươi nói vậy có nghĩa là: dù ngươi giết ai
thì ngươi cũng chẳng quan tâm? Chỉ cần muốn giết là cứ giết thôi đúng
không... Vậy thì đến vấn đề thứ hai: đao đâu? Thanh Thiên Sinh Vũ Khí
loan đao kia đâu rồi?”
Hai chữ ‘loan đao’ vừa bật ra khỏi miệng Bùi Kiêu thì ánh mắt của cả đám đều đồng loạt co rút lại. Tuy bọn chúng không trả lời nhưng vẻ mặt thì
đã nói lên hết thảy. Chính đám người này đã tấn công Jenny! Chính bọn
chúng là những kẻ ngửi thấy hơi tiền nên nổi máu tham và quyết định cướp lấy loan đao!
“Hiểu rồi...”
Từ lúc biết tin về cái chết của cả nhà Jenny, Bùi Kiêu đã luôn phải đè
nén nỗi phận nộ điên cuồng của mình từ khi còn ở Mỹ cho tới tận bây giờ. Lúc này đây, sự phẫn nộ đó đã hoàn toàn bùng phát mà không còn phải lo
ngại gì nữa. Bùi Kiêu không nói thêm một lời nào nữa, hắn đứng lên rồi
chân đạp mạnh, nhào về phía một cô gái ở gần hắn nhất.
Trừ kẻ bị Bùi Kiêu chặt đầu, sở dĩ chín tên còn lại không dám ra tay
trước là vì bọn chúng có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Chỉ
nhìn vào động tác và tốc độ của Bùi Kiêu thì bọn chúng đã biết ngay là
hắn rất mạnh. Cho dù Bùi Kiêu không tấn công bất ngờ mà chiến đấu trực
diện, thì cũng không một kẻ nào ở đây dám khẳng định rằng mình chắc chắn đỡ được một đao kia của hắn. Một đao đó có thể nói là không chút tỳ
vết. Dù là tốc độ, lực lượng, góc độ.v.v... cũng đều đã đạt tới một mức
cực hạn nào đó... Cực hạn của những kẻ dưới Chân Ma cấp! Nếu muốn tăng
lên tốc độ, lực lượng hay độ chính xác thì phải đột phá tới Chân Ma cấp
mới có thể làm được.
Mà đến khi Bùi Kiêu nói tới Jenny, rồi lại hỏi về thanh Trời Sinh Vũ Khí loan đao thì đám này đã hiểu ngay tại sao Bùi Kiêu lại tìm tới chúng.
Hơn nữa, đến lúc này thì một vài kẻ trong đám này cũng đã thấy được diện mạo của Bùi Kiêu nhờ vào ánh sáng lờ mờ xung quanh… Đó là gã Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín, một linh hồn người Trung Quốc tên là Bùi
Kiêu!
Khi thấy Bùi Kiêu bổ nhào về phía mình thì cô gái bị hắn chọn làm mục
tiêu cũng quát khẽ một tiếng, vung vẩy một thanh Thiên Sinh Vũ Khí có
hình thù kỳ lạ về phía Bùi Kiêu. Nhưng Thiên Sinh Vũ Khí của cô ta cũng
mới chỉ vung lên độ một nửa thì Bùi Kiêu đã vọt tới trước mặt, một tay
tóm lấy cổ họng cô ta rồi nhấc lên, tay kia vung vẩy Anh Dũng Súng như
bay. Sau mấy đao ‘doẹt doẹt’ chém xuống, toàn bộ tay chân của cô ta đã
bị chặt đứt. Bùi Kiêu cũng chẳng thèm nhìn ‘tác phẩm’ của mình hay sự
thống khổ của cô ta, hắn tiện tay ném cái ‘khúc thịt’ đó sang một bên
như ném một thứ rác rưởi, sau đó lại nhắc Anh Dũng Súng lên, chặn lại
mấy thanh Thiên Sinh Vũ Khí đang đánh về phía mình.
Trừ gã bị chặt đầu đang rơi vào chấn động chấp niệm thì toàn bộ những kẻ còn lại cũng đã không còn ý định đứng yên. Nhất là khi thấy Bùi Kiêu
lại mở màn tấn công trước trước, cả bọn lập tức hú lên những tiếng quái
dị, vung lên Thiên Sinh Vũ Khí trong tay, nhào về phía Bùi Kiêu.
Lúc này đây, Bùi Kiêu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lúc mới tiến vào Nam Bắc
Chiến Trường. Với sức chứa gấp bốn lần lượng chấp niệm, Bùi Kiêu đã mạnh hơn rất rất nhiều so với phần lớn thành viên của giới linh hồn!
Không chỉ sức chứa của chấp niệm tăng lên mà chất lượng của nó cũng trở
nên bền chắc hơn. Lợi ích của chuyện này không chỉ là chứa được nhiều
năng lượng tiêu chuẩn hơn, hay giảm được sự hao tổn khi sử dụng Giải
Phóng, mà còn ở sự nâng cao tố chất cơ bản của linh hồn thể, như lực
lượng, tốc độ, phản ứng… Biểu hiện của loại nâng cao tố chất này cũng
rất dễ nhận thấy, ví dụ như về sức lực khổng lồ lúc này của Bùi Kiêu,
nếu nói theo cách của người sống thì ‘xé xác hổ báo, vung tay ném đi’
cũng đều là chuyện đơn giản.
Nhất là khi thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn thì sức lực của hắn lại càng lớn tới mức khó tin. Tình hình của hắn lúc này cũng đang thể hiện điều
đó. Đối mặt với nhóm tấn công đầu tiên gồm bốn người, hắn lập tức thiêu
đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn, rồi tiện tay vung Anh Dũng Súng quét qua. Vậy mà cả bốn kẻ kia đều không chịu nổi lực đạo của hắn, bị hất bay ra
ngoài. Bùi Kiêu cũng không đứng yên đợi nhóm thứ hai tấn công đến, dưới
chân hắn lóe lên ánh chớp, một giây sau đã vọt tới trước mặt một trong
số bốn kẻ bị hất bay, cánh tay lại lần nữa chộp cổ nhấc lên. Sau đó, vài đao ‘doẹt doẹt’ vang lên, kẻ này cũng bị chém thành ‘khúc thịt’ tương
tự như cô gái đầu tiên.
Mà phải đến lúc này thì nhóm tấn công thứ hai gồm bốn kẻ khác mới đến.
Bùi Kiêu lại tiện tay vung súng quét ngang, chỉ nghe thấy mấy tiếng kim
loại va chạm vang lên, bốn kẻ này cũng bị đánh văng ra xa như mấy tên
trước. Thậm chí, một kẻ trong số đó còn không giữ được Thiên Sinh Vũ Khí của mình, để nó rơi văng ra đất.
“Chúng mày, sẽ không chạy thoát nổi, dù chỉ một đứa!”
Bùi Kiêu chẳng thèm để ý tới ánh mắt thù hận như muốn giết người của kẻ
mà hắn đang xách cổ như người ta xách con gà con, chỉ vừa cười lạnh lẽo, vừa bắt đầu chặt tay, chặt chân, biến gã đó thành ‘khúc thịt’ thứ ba,
sau đó lại ném sang một bên. Như vậy, trong số mười tên mặc áo choàng
đen ở đây, một tên đang rơi vào trạng thái chấn động chấp niệm, ba tên
bị Bùi Kiêu chẻ thành ‘khúc thịt’, sáu tên còn lại thì lao lên tấn công
như thể đã hóa rồ. Thế nhưng ngay cả thuộc tính đặc biệt của Thiên Sinh
Vũ Khí mà đám người này còn không sử dụng được thì làm sao có thể là đối thủ của Bùi Kiêu? Hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân là đám này không bay
ngược trở lại thì cũng ngã lăn ra đất, cơ bản là một chiêu của Bùi Kiêu
cũng không đỡ nổi, hoàn toàn không phải là đối thủ!
Đến khi lại thêm một tên bị gọt thành ‘khúc thịt’ thì năm kẻ còn lại
dường như cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm. Một gã mặt sẹo trong đám chợt
gào lên: “Mẹ kiếp! Đừng chấn chừ nữa! Tất cả chúng ta cùng sử dụng sức
mạnh thật sự đi!” Nói xong, trên người hắn đã bắt đầu tuôn ra những làn
khói đen kịt.
Bốn kẻ còn lại thấy vậy cũng chỉ còn cách nghiến răng làm theo, trên
người cũng bắt đầu tuôn ra những làn khói đen đặc như tên kia. Cũng đúng lúc này, Thiên Sinh Vũ Khí trên tay bọn chúng lại đồng thời phát ra đủ
loại hào quang, rõ ràng là đã bắt đầu sử dụng thuộc tính đặc biệt của
Thiên Sinh Vũ Khí. Bùi Kiêu thấy vậy thì liền cảm thấy rất thú vị. Thế
nên hắn cũng không vội vã tấn công mà đứng đấy chờ, để xem cái thứ gọi
là ‘sức mạnh thật sự’ mà năm tên này sẽ lấy ra là cái gì. Khi mà hắn còn đang khinh thường thì bỗng thấy mấy đám sương khói đen kịt kia đang
liên tục ngưng tụ lại. Chỉ sau chốc lát, chúng đã biến thành một thứ mà
Bùi Kiêu vô cùng quen thuộc... Đúng! Thứ đen kịt trên người năm tên này
chính là tội nghiệt!
Đến khi tất cả tội nghiệt đều đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể cả bọn,
sau lưng tất cả bọn chúng đều đã có thêm một đôi cánh màu đen... Không
phải là kiểu cánh dơi như của Ác Ma trong Nam Bắc Chiến Trường mà là
những đối cánh giống như cánh chim, chỉ có điều những đôi cánh này đều
một màu đen kịt.
Bùi Kiêu thấy vậy nhưng chỉ cười khẩy hắc hắc và cũng đã âm thầm đoán
được chuyện gì vừa xảy ra. Tuy hắn cũng chưa dám khẳng định nhưng cũng
là không sao cả. Dù sao thì hắn đã quyết tâm phải giết sạch đám trước
mặt này, thế bọn chúng có biến thành cái dạng gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của hắn.
Sau khi quyết định xong, trong mắt Bùi Kiêu bỗng có một luồng sáng vàng
kim chói mắt bùng lên. Ngay sau đó, một cây rìu khổng lồ màu vàng kim đã xuất hiện trên mặt đất. Đồng thời, trường khí thế phẫn nộ cũng xuất
hiện rồi bao phủ cả quán bar này lại. Khi năm kẻ trước mắt vừa mới hoàn
toàn mọc ra cánh chim màu đen thì ánh hào quang màu vàng kim của cây rìu khổng lồ bỗng bùng lên càng thêm chói mắt. Chỉ sau một, hai giây, khi
ánh sáng màu vàng kim kia dần yếu đi thì trong phòng đã xuất hiện một
quái vật thân người đầu bò, cao hơn mười mét, toàn thân màu vàng lợt.
Thậm chí, vì thân hình quá cao mà đầu của nó còn vươn ra ngoài căn phòng gian phòng bên ngoài. Trường khí thế phẫn nộ đúng là phát ra từ trên
người của quái vật đầu bò này.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên. Vừa thực thể hóa xong, Ngưu Đầu lập tức vung
tay đập một gã linh hồn ở gần nó nhất. Không chỉ gã linh hồn đó mà ngay
cả vách tường của căn phòng cũng bị đập tan tành. Cú nện này đã đánh cho gã linh hồn kia bay thẳng ra xa mấy trăm mét, đâm xuyên qua không biết
bao nhiêu căn phòng và kiến trúc, sống chết không rõ...