Nhưng Hạ Ly lại không đi chơi với người đàn ông nào —— trừ Liễu Nghiêu.
Đều cho rằng Hạ Ly đổi tính, muốn yêu nghiêm túc. Chỉ có chính cô biết, cô
chỉ tạm thời chán ghét qua lại với người đàn ông khác mà thôi. Liễu
Nghiêu là một người vô cùng thức thời, những năm nay hình như cũng yêu
không ít, cho nên đặc biệt hiểu được tâm tư của phụ nữ. Cô không nói,
anh ta không hỏi. Ngược lại Hạ Ly, cứ như là con gái anh ta lôi kéo anh
ta hỏi linh tinh, hỏi Liễu Nghiêu như có vẻ cô rất quan tâm cảm giác của anh ta.
Trong vườn nho đã hơi đỏ. Quả nho không chua, Hạ Ly bắt
đầu muốn ăn, mỗi ngày đều vào vườn chọn lựa trái chín rồi lén ăn hết.
Hàng năm đến mùa thu hoạch, chỉ còn những chùm rất nhỏ. Hầu như mấy quả
lớn đã bị cô ăn gần hết.
Quả có thể giơ tay hái được rất ít. Hạ Ly mím môi nhảy lên, nhưng với không đến.
Trong góc tường nhà gỗ nhỏ có một chiếc thang gấp do mẹ của Hạ Ly mua cho Hạ
lão phu nhân, chính vì bà cụ không có phương tiện dọn dẹp giàn nho nên
mới mua. Cho đến nay đã giữ chức công cụ trộm nho của Hạ Ly. Theo thường lệ Hạ Ly mang thang ra, chuẩn bị đứng dưới gốc cây hái ăn.
"Hạ
Ly." Cái thang gấp mới vừa được chuyển qua dưới tàng cây, chỉ nghe thấy
có người gọi cô. Hạ Ly lau mồ hôi, quay đầu lại, là Tiêu Phượng Nam.
Kể từ lần đó trong lúc vô tình thấy khăn tay ở trong túi anh, về sau cô
bắt đầu phòng bị Tiêu Phượng Nam. Ban đầu Lâm Tranh nói anh tên là
Lamia, Hạ Ly còn thầm buồn cười: là con trai, vậy mà tên giống nữ như
thế. Hôm nay lại không cười nổi.
Trong thần thoại Hy Lạp, Lamia
là nữ yêu đầu người thân rắn, nửa người trên là cô gái xinh đẹp, nhưng
nửa người dưới là rắn. Vốn là một vị nữ vương Libi xinh đẹp, Zeus yêu cô ta nên trao cho ánh mắt có ma lực tiêu diệt hoặc biến đổi.
Tiêu
Phượng Nam. . . . . . Rốt cuộc anh có ma lực gì, khiến người ta nói ra
tình cảm đã giấu mười năm, để cô kể ra tâm sự nhếch nhác xé rách ra nó
cho người thấy!
"Anh thật sự đến à." Hạ Ly rõ ràng lạnh nhạt, cô trèo lên thang, đưa tay hái một chùm nho đỏ tím xuống: "À, cái này cho anh."
"Cám ơn." Tiêu Phượng Nam nhận lấy, nhưng không ăn.
Hạ Ly khiêu khích nhìn anh. Rất khó tưởng tượng Tiêu Phượng Nam ném mất
hình tượng trèo thang ăn nho như cô sẽ thành như thế nào.
"Anh
thật sự sẽ đến! Nửa tháng trước còn chưa ăn được." Hạ Ly nói: "Ha, tôi
đang mặc váy. Nếu anh là quân tử, thì không nên đứng ở dưới cái thang."
"Tôi chưa từng nói tôi là quân tử." Tiêu Phượng Nam vịn mép thang: "Ngược lại cô, mặc váy mà vẫn dám leo lên, không sợ té à."
"Nhà họ Hạ chúng ta không phải nhu nhược, leo cao bao nhiêu cũng sẽ không sợ đâu!" Hạ Ly nghễnh đầu thật cao, đứng dưới tán lá xanh biếc. Ánh mặt
trời sáng rỡ rọi xuống bóng dáng cô.
"Hạ Ly, có người nói cô rất
giống nữ vương phải không?" Tiêu Phượng Nam ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời
chói mắt khiến anh mở mắt không được, hoặc nói hào quang của Hạ Ly khiến anh mở mắt không được. Không phải cô gái này bình thường thích cảm giác cao cao tại thượng.
"À, có phải có người nói anh rất giống hoa
thủy tiên không?" Hạ Ly hất cằm nhìn anh. Vậy mà, cô cảm thấy Tiêu
Phượng Nam hơi híp mắt nhìn cô lại đẹp trai như thế, không, cái này
không nói là đẹp trai, có lẽ tuyệt mỹ thì chính xác hơn.
"Không có." Tiêu Phượng Nam đỡ thang: "Cô có muốn leo xuống rồi nói không? Tôi cảm thấy nó đang lắc lư."
"Buồn cười! Hàng năm tôi đều leo lên leo xuống, cho đến bây giờ cũng —— a ——"
Tiêu Phượng Nam sớm chuẩn bị, lúc cô rớt xuống một khắc đã giang tay đỡ eo
cô, cái tay khác đẩy thang sắp ngã ra. Sau khi sự hốt hoảng qua đi, anh
vịn vào một bên lưới sắt, đỡ tường. Ngược lại Hạ Ly, không mất một sợi
lông nào.
"Ngã xuống chưa?" Hạ Ly hơi cổ quái nhìn Tiêu Phượng
Nam le lưỡi: "Thật khủng bố! Rõ ràng tôi đứng vững như vậy, sao cái
thang đột nhiên lại ngã xuống vậy?"
"Bị trầy da tay một chút, không sao." Tiêu Phượng Nam ho khan hai tiếng: "Đã nói cô không nên mặc váy ——"
Váy hoa lệ của Hạ Ly bị rách thành một cái miệng, nửa đoạn trên đầu gối cao thấp không đều, nửa đoạn dưới đầu gối lung lay sắp rớt. Hạ Ly chẳng hề
để ý bộ phận từ đầu gối trở xuống ‘xoạt’ một cái xé toang, hơn nữa xé
rất có tạo hình.
Dù là Tiêu Phượng Nam khá hiểu sự cường hãn của Hạ Ly, vẫn không khỏi bội phục. Vậy mà ——
"Cô nhìn đi." Tiêu Phượng Nam chỉ vào chiếc thang bị ngã lệch một bên: "Chân của cái thang kìa."
Hạ Ly cạo xuống một lớp bột sắt vụn từ cái thang: "Ăn sắp mòn hết rồi!"
"Nhưng mà, bề ngoài nhìn vẫn còn rất mới." Anh cầm mảnh vải mà cô xé từ váy ra quấn tay: cũng không phải như anh nói, chỉ rách một chút da thôi. Cả
bàn tay rách da thấy rõ thịt bên trong, trông trắng bệch. Anh bóp chặt
cổ tay để giảm bớt đau đớn, sờ cái cọc nhỏ trên tường khắc hoa: "Cái
này, dùng để làm gì?"
Hạ Ly nói: "Một ít nho có côn trùng, buổi
tối cần giết côn trùng, đáng tiếc ban đầu lúc xây vườn hoa vì muốn đẹp
mắt, nên không treo đèn lồng bên cạnh giàn nho. Ông nội nói nếu treo đèn như vậy, ánh đèn sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của nho, nên cho người treo nhiều cọc gỗ trên tường, để có thể tháo đèn lồng xuống bất cứ lúc
nào."
"À." Tiêu Phượng Nam đồng ý, trong lòng đã hiểu đại khái:
"Hôm nay thật may vì tôi tình cờ bắt gặp. Nếu vườn hoa không có ai, cô
ngã bị thương thì sao?"
"Oáp! Nhưng đã được anh cứu một lần rồi
đấy. Từ nhỏ đến lớn không biết tôi đã bị ngã bao nhiêu lần, đã quen rồi. Thấy lầu ba phòng tôi không, ngày trước tôi có thể bò từ cây vào
phòng!" Hạ Ly kiêu ngạo kể về thời huy hoàng của mình, không chú ý đến
máu tươi của anh đã nhuộm đỏ váy.
"Hạ Ly, tôi nghĩ chúng ta nên. . . . . ." Giọng nói Tiêu Phượng Nam càng ngày càng yếu, đột nhiên ngã
xuống. Hạ Ly nhìn Tiêu Phượng Nam ngã xuống, trong lòng chợt cảm thấy
đau. Cô siết áo, cảm thấy trái tim đập thình thịch liên hồi.
Hạ
Ly nghĩ, cô không có ưu điểm gì, chỉ có nhân phẩm tốt. Cho nên, sự đau
lòng không giải thích được có lẽ là vì nhân phẩm cô tốt.
Vừa nghĩ thế, lương tâm lo lắng của Hạ Ly lại bình tĩnh lại. Hơn nữa còn cảm thấy tự hào vì mình có nhân phẩm tốt.
"Không sao, cần phải xét nghiệm vết thương trên tay, xác nhận xem có phải bị
nhiễm độc không. Loại độc này rất thường gặp, khiến máu chậm đông lại.
Nếu truyền máu trễ thì có thể chết vì mất máu quá nhiều." Bác sĩ nhà họ
Hạ không biết Tiêu Phượng Nam: "A Ly à, không thể đối xử với bé trai này như vậy. Lần trước thiếu chút nữa đã thiến thiếu gia nhà họ Tôn rồi, vì trách anh ta hạ lưu. Nhưng đứa bé này không giống người như vậy. Ai da. . . . . . Tính khí như vậy, bé trai nào dám ở cùng con chứ."
"Đã nói không phải con mà, sao lại không tin. Làm như con có thù với đàn
ông không bằng?" Hạ Ly bĩu môi. Cái cọc gỗ này khiến tay anh thảm như
vậy, thế nhưng anh lại không nói tiếng nào. . . . . . Thật sự ít người
đàn ông có nghị lực như vậy. Nhưng mà, chuyện nhiễm độc. . . . . .
"Bác sĩ Phạm, chuyện này vẫn không nên nói cho anh ấy biết! Bị thương ở nhà
họ Hạ chúng ta, hơn nữa còn nhiễm độc. . . . . . Chuyện như vậy truyền
đi sẽ rất thảm, mặc kệ nói thế nào người này vì đến tìm con mới bị
thương chứ sao." Hạ Ly thấy Tiêu Phượng Nam vẫn hôn mê, càng nói càng
nhỏ: "Xem ra rất thê thảm, cậu nhóc đáng thương."
"Biết đau lòng
là tốt rồi." Bác sĩ Phạm dọn dẹp hòm thuốc: "Biết đau lòng là được rồi.
Yên tâm đi, bác sẽ không nói . Ai nha. . . . . . Người tuổi trẻ bây giờ, vì tình yêu mà cứ thương tổn đến thân thể của mình. Thời gian trước
nghe nói tiểu thư nhà họ Chu chơi SM gì đó ở nhà, người bị cấp cứu khắp
người đều là máu, thê thảm không nỡ nhìn."
Hạ Ly bày ra vẻ mặt kích động.
Còn có thể liên tưởng đến SM của nhà người ta, rống, bác sĩ gia đình hơn 30 năm của nhà cô có phải tâm tính còn rất trẻ tuổi không vậy? Hạ Ly cô
là loại. . . . . . Là loại người. . . . . . Đó sao?
Tiễn bác sĩ
xong, Hạ Ly nhìn Tiêu Phượng Nam ngủ mê man. Hai người bèo nước gặp
nhau, trong không khí tràn ngập sự mập mờ khiến cô khó thở. Lamia, thật
sự có ma lực khiến người ta không biết làm sao ư?
"Đi rồi hả?" Tiêu Phượng Nam giơ tay chặn ánh mặt trời chiếu vào ánh mắt.
"Anh giả bộ ngủ à?" Hạ Ly nhíu mày: "Trên tay còn đau không?"
"Không sao. Bây giờ hơi tê. Vô ý nghe hai người nói chuyện, xin lỗi. Tôi nghĩ
nếu tôi tỉnh lại, cô có thể khó giải thích hơn nữa." Tiêu Phượng Nam
nhìn vết thương được băng bó cẩn thận của mình.
Hạ Ly cười khan
nói: "Có tiêm thuốc tê, bởi vì giải phẫu đơn giản, cho nên may vết
thương lại. May vì trong nhà còn túi máu. . . . . . Thật muốn dọa chết
tôi." Cô đỡ anh lên. Bây giờ Tiêu Phượng Nam mới ý thức được, anh đang
nằm trong khuê phòng của Hạ Ly, ngủ trên giường cô.
"Tôi tự làm
được." Áo sơ mi trắng của anh bị máu nhuộm bẩn, đã được bác sĩ cởi ra,
đổi thành áo ngủ của Hạ tiên sinh. Vải tơ tằm, vừa đúng hiện lên trạng
thái bán trong suốt dán vào thân thể, lộ rõ đường cong. Mặc hay không
mặc thật sự không có gì khác nhau.
"Anh ngủ thêm lát nữa, chờ tan thuốc, áo của anh sẽ được giặt sạch." Hạ Ly đưa lưng về phía anh, nén
cười: người này ngượng thì không dám ngẩng đầu! Nhưng vóc người này quả
nhiên thật cực phẩm, Hứa Lâm Tranh tuyệt đối không thể sánh được! Một
cực phẩm như vậy không biết sẽ bị ai lừa mất!
"Hạ tiểu thư, hình
như cái áo này khó giặt sạch lắm ——"Quy củ nhà họ Hạ, chỉ cần cửa không
khóa, ai cũng có thể vào. Chị Tần đang chuẩn bị giặt quần áo bỗng chốc
như bị đóng đinh tại cửa, tiến thoái lưỡng nan.
Xong đời!
Được rồi, coi như ngày trước Hạ Ly có hơi nhiều bạn trai, nhưng không hề
mang ai về chính thức giới thiệu. Hôm nay, một người đàn ông mặc áo ngủ
vẫn còn ngái ngủ phong cách mê người đang ngồi hoa lệ trên chiếc giường
KING-SIZE của cô, vai nửa lộ, trên chiếc giường màu vàng còn có dấu máu
màu đỏ. . . . . . Cô còn có thể nói gì?
"Chiếc áo đó phải giặt
tay." Tiêu Phượng Nam đang giả ngốc. Hạ Ly chắc chắn anh đang giả ngốc!
Đáng chết, lại có thể tỉnh bơ sai khiến chị Tần nhà cô, phải giặt tay!
"À, à, vậy tôi sẽ giặt tay. . . . . ." Chị Tần nhìn thấy ánh mắt giết người của Hạ Ly, run rẩy lui về phía sau. Mặc dù nhà họ Hạ trả tiền lương khá cao, cô cũng không muốn chết trên tay đại tiểu thư đang thẹn quá hóa
giận vì bị bắt gian tại giường.
"Vậy thì tôi ngủ thêm một lát nữa, chờ thuốc tan hết."
Thuốc. . . . . .
Đối thoại mập mờ đến đáng chết—— Tiêu Phượng Nam đùa bỡn cô!