Tiêu Phượng Nam mấy ngày nữa sẽ phải đi công tác, cố ý gọi điện thoại hỏi Hạ Ly muốn gì. Hạ Ly không chút do dự một
câu kinh người: "Máy bay tư nhân có muốn hay không?" Tiêu Phượng Nam
mãnh liệt lau mồ hôi, cuối cùng gật đầu: "Cùng đi."
Dĩ nhiên,
cùng đi cũng chỉ có thể là nguyện vọng mà thôi. Công ty Tiêu Phượng Nam
đã đặt vé máy bay, máy bay tư nhân cũng không dùng được. Vậy mà không
biết truyền thông làm sao lại biết tin này, truyền tới truyền lui biến
thành "Thiên kim nhà giàu ném một cái càn khôn vì lam nhan" —— lam nhan
là chỉ Tiêu Phượng Nam.
Quen cuộc sống nói chuyện yêu đương dịu
dàng tĩnh lặng với Tiêu Phượng Nam như vậy, Hạ Ly đối với Liễu Nghiêu
theo đuổi lại có chút không chịu nổi. Cô bắt đầu chê anh không có tình
điệu, thật ra thì không có cảm giác, dù chuyện lãng mạn thế nào cũng đều biến thành không có tình điệu.
Liễu Nghiêu gần đây đặc biệt chịu khó chạy đến nhà họ Hạ, nghĩ đến cuối cùng từ giữa bi thương chênh lệch giàu nghèo khôi phục như cũ, cảm thấy giàu có của nhà họ Hạ cũng không
có gì đáng xấu hổ.
Nhưng mà anh thấy vẻ mặt của Vân Trinh Uyển
vẫn mang theo khinh thường. Không giống ánh mắt khinh thường của Hạ Ly.
Vân Trinh Uyển xuất phát từ ơn cứu con gái, cũng không thể ra vẻ bất
mãn, không thể làm gì khác hơn là lắp bắp núp ở nột bên sắm vai mẹ kế
hiền thục của bà, nói năng chừng mực.
Ngược lại Vân Yên, vừa nhìn thấy Liễu Nghiêu liền thét chói tai. Đại khái còn chưa từ trong bóng ma bị bắt cóc đi ra, Liễu Nghiêu xuất hiện gợi lên nỗi lòng của cô ta?
Mặc kệ nói thế nào, Liễu Nghiêu rất nhanh thân quen với nhà họ Hạ, quan hệ
thân thiết từ trên xuống dưới. Hạ Ly mắt lạnh nhìn, đối với năng lực làm quen nhanh nhạy nhiệt tình của Liễu Nghiêu cảm thấy buồn cười: Liễu
Nghiêu chính là hiệp khách hiện đại hào sảng rộng rãi như vậy sao? Với
ai anh cũng có thể bắt chuyện, có tính là đàn ông có sức hấp dẫn hay
không?
Nghĩ như vậy, Hạ Ly vô cùng có lòng tin với phong nguyệt vô biên của mình!
"Công chúa, đang suy nghĩ gì vậy?" Liễu Nghiêu thình lình vỗ vào vai cô, khiến Hạ Ly đang thất thần giật nảy mình.
Hạ Ly bĩu môi nhéo anh, cắn răng nghiến lợi: "Sau này không được đột nhiên xuất hiện từ sau lưng tôi, anh là họ mèo à, bước đi cũng không có âm
thanh!"
"Bị dọa rồi, ha ha!" Liễu Nghiêu nháy nháy mắt: "Này, có muốn đi chơi hay không?"
Hạ Ly vừa xóa tin nhắn mập mờ xa lạ, vừa nói: "Chờ tôi xem một chút." Cô
thuần thục điều tra lời dặn dò của Tiêu Phượng Nam, vừa lắc đầu: "Hôm
nay sợ rằng không được! Hôm khác đi!"
"Niềm vui mới à?" Liễu Nghiêu sáp vào muốn xem, bị Hạ Ly đánh một quyền vào trên sống mũi. Liễu Nghiêu bịt mũi rên rỉ.
"Cái gì mà niềm vui mới tình yêu cũ, anh ấy là bạn trai tôi!" Hạ Ly che che
giấu giấu, nói: "Liễu đại soái ca, cũng đã nói với anh, tôi có người
trong lòng rồi, cho nên, nếu như anh muốn chơi với tôi, thì không cho
phép quấy rối tình yêu của tôi!"
"Nhưng người trong lòng của em
không phải hắn!" Liễu Nghiêu nhận lấy khăn giấy Hạ Ly đưa, lau máu mũi:
"Em xuống tay cũng quá tàn nhẫn rồi!"
"Tàn nhẫn lắm sao?" Hạ ly
bĩu bĩu môi, làm bộ như xem thường: "Tôi chính là bộ dáng như vậy. Cho
nên mới khuyên anh không nên lãng phí thời gian ở trên người tôi." Vậy
mà, cuối cùng vẫn áy náy. Hạ Ly giật nhẹ góc áo của anh: "Này, tôi giúp
anh tìm một số phụ nữ xấu hơn tôi một chút nha?"
Liễu Nghiêu bất
đắc dĩ nhìn cô một cái, thở dài: "Tôi không phải cầm thú, không phải
loại đàn ông bên tay có một nữ nhân xinh đẹp sẽ ngây ngô sung sướng!"
Hạ Ly cảm giác mình thật ngốc. Nhưng mà, lúc này cô không thể không ngốc. Vì vậy, tiếp tục cười khúc khích.
"Công chúa, em thật sự đối với tôi một chút cảm giác cũng không có ư?" Liễu Nghiêu hung hăng vứt khăn giấy nhuốm máu xuống đất.
"Ách...... Anh nói cảm giác với tôi, cảm giác có ích gì đâu?" Hạ ;y tự giễu cười:
"Tôi có cảm giác với người đàn ông đính hôn với người khác, hiện tại lại bị chẳng biết tại sao hủy hôn. Bàn về cảm giác của anh, tôi nên châm
lại hy vọng của tôi sao?"
"Hứa Lâm Tranh tốt ở chỗ nào?" Liễu
Nghiêu bắt được cánh tay của cô: "Chỉ là tên đàn ông không có trách
nhiệm, em muốn hắn làm gì?"
Hạ Ly lạnh lùng nhìn hắn một cái, rút cánh tay ra: "Coi như không phải anh ấy, cũng không tới phiên anh. Liễu Nghiêu, có lẽ anh còn canh cánh trong lòng với trò chơi của chúng ta
lúc nhỏ. Như vậy anh cũng quá ngốc rồi! Tôi không yêu anh, d13n d4n l3
qu1 d0n một chút xíu cũng không yêu. Ban đầu lựa chọn anh làm bạn trai
của tôi, cũng chỉ là bởi vì khi đó tò mò về tình yêu. Được rồi, hôm nay
Hạ Ly căn bản không cần ‘ tình yêu thực tập ’ nữa, tác dụng của ngài
Liễu đại soái ca đến đây cũng có thể chấm dứt!"
Liễu Nghiêu kinh ngạc nhìn cô, thoáng như có biểu cảm cách một thế hệ.
Hạ Ly cắn môi, nghiêng đầu đưa lưng về phía anh: được rồi, nếu Hạ Ly trời
sinh là vĩ đại, như vậy ngại gì lại vĩ đại một lần nữa? Ha! Nhà họ Hạ
loạn đến như thế, ngay cả người ngoài như Tiêu Phượng Nam cũng thấy điều không yên ổn, như vậy...... Đối với một người đàn ông tốt mình không
thích, làm sao cô có thể hại anh đây?
Ah, trong lòng cô Liễu Nghiêu cũng trở thành đàn ông tốt sao!
Hứa Đan Thanh hẹn Hạ Ly cùng ăn cơm. Đây cũng là bữa cơm đầu tiên của hai
mẹ con có thời gian rảnh sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy. Bữa ăn
đặt ở một hàng gia đình, chính là nhà hàng lần trước Tiêu Phượng Nam nói muốn đến. Hạ Ly vốn đề nghị ăn nhúng lẩu, bị sắc bén trong ánh mắt của
Hứa Đan Thanh bóp chết.
"Ăn ít tempura!" Hứa Đan Thanh vẫn là
dáng vẻ yêu quái hoa hồng già xinh đẹp, hung dữ khiển trách Hạ Ly: "Bản
thân nóng trong người cũng không biết, chỉ biết ăn đến ngốc."
Hạ
Ly bĩu môi lưu luyến không rời để đũa xuống: "Mẹ à, mẹ tìm con chỉ vì
nói con nóng trong người?" Đôi môi Hạ Ly đỏ tươi, là dấu hiệu cô đang
tức giận. Trong đôi mắt cũng có tia máu, bị kính sát tròng màu nâu nhạt
che lại.
"Thời gian này qua lại với đứa nhỏ nhà họ Tiêu thật thân mật, thế nào, thật sự đang yêu đương" Hứa Đan Thanh đưa con hàu sữa
thẳng đến trong miệng Hạ Ly: "Chúng ta đầu tiên nói trước, con yêu đương thì yêu đương. Nếu như chơi đùa xảy ra chuyện gì mẹ không tha cho con!"
"Ôi chao biết rồi!" Hạ Ly ăn liên tục, dáng vẻ rất sảng khoái: "Mẹ à, Tiêu
Phượng Nam ở nhà họ Hạ bị thương, con đã nói với mẹ chưa?"
"Chuyện gì xảy ra?" Hứa Đan Thanh dừng đũa.
"Mẹ còn nhớ cái thang chuyên dụng của bà nội sau khi tu sửa cây nho sao?"
Hạ Ly nhấp một ngụm rượu: "Ngày đó miệng con tham, mang cái thang đi hái quả nho. Đúng lúc Tiêu Phượng Nam tới đây. Cái thang lại có thể ngã hoa lệ lệ, thật may là có anh ấy đỡ được con. Nhưng mà, tay của anh ấy bị
cọc gỗ đâm rách, miệng vết thương rất sâu. Hơn nữa —— trúng độc."
"Đứa nhỏ chết tiệt! Sau này nói chuyện với mẹ bỏ từ “hoa lệ lệ” đó đi! Thật
không biết học những ngôn ngữ này ở đâu." Hứa Đan Thanh nói: "Nói như
vậy là có người muốn hại con? Hư! Cho Vân Trinh Uyển một trăm cái lá gan cô ta cũng không dám!"
"Mẹ, không thể nói lời dứt khoát như vậy chứ." Hạ Ly bị cay xè, mãnh liệt rót đồ uống: "Cũng có thể là muốn hại bà nội?"
"Cho cô ta một vạn lá gan." Hứa Đan Thanh khinh thường nói.
"Cũng không nhất định là Vân Trinh Uyển." Hạ Ly nói: "Ai cũng có động cơ. Ha ha, chân tướng chỉ có một!"
"......" Hứa Đan Thanh lặng yên!
"Mẹ à, ít ngày trước con theo Tiêu Phượng Nam đến nhà họ Tiêu. Chậc chậc,
người gặp qua Mãn Thanh triều đại trước chưa? Đại khái chính là hình
dạng như thế rồi. Chén trà màu xanh ngọc bích hình đốt trúc, chén trà
xanh ngọc bích có khắc nhánh hoa, ngọc bội bạch ngọc vẽ hoa mẫu đơn, đế
cắm hoa bằng thủy tinh nâu có vẽ hoa mai..... Đế cắm hoa còn là xuất từ
tay Lục Tử Cương (nhà điêu khắc nổi tiếng thời nhà minh). Mẹ già à, mẹ
nói tại sao có thể có người có tiền lại giấu kín không lộ đến mức này?"
Hạ Ly mút lấy chiếc đũa nói.
"Như vậy đã gọi là có tiền?" Hứa Đan Thanh cười cười nói: "Đứa nhỏ chính là khoe khoang như vậy. Nhà cậu ta
có tiền hơn nữa cũng đều tiêu vào phương diện đồ cổ. Không có vốn lưu
động, tựa như mương máng không có nước chảy. Con nghĩ, giàu có như vậy
có thể chống đỡ bao lâu? Đồ cổ nói cho cùng vẫn là bày ra xem, so đo
cùng những đồ vật không làm được gì, đó mới là ngu đấy."
"Cũng đúng." Hạ Ly cũng cười: "Ông cụ nhà họ Tiêu, cũng là người rất có ý tứ. Nhưng mà ông ấy không thích con."
"Tiểu Ly, con để ý ánh mắt nhà họ Tiêu như vậy, chẳng lẽ con với Tiêu Phượng
Nam đó lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để yêu đương?" Hứa Đan Thanh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Gia thế nhà họ Tiêu tuy nói không tệ,
nhưng...... Tiêu Phượng Nam cậu ta không nuôi nổi con. Trừ phi cậu ta
chịu ở rể nhà họ Hạ, nếu không một làm người mẹ như ta kiên quyết phản
đối."
"Ách...... Mẹ, mẹ nói gì vậy!" Hạ Ly đang ăn lưỡi bò thoáng chốc trở nên vô vị tẻ nhạt. Giống như lúc mười mấy tuổi yêu đương,
người mẹ nhanh nhẹn dũng mãnh của cô cùng cô phân tích ánh mắt đàn ông
nhìn phụ nữ. Hay có thể là vì cô đẹp, vậy mà như vậy thật sự nói ra, dù
sao vẫn khiến người khác không tiếp thu nổi.
Tất cả tình yêu, trộn lẫn với ánh mắt của trưởng bối nhìn lại, đã cảnh còn người mất rồi.
"Đúng rồi, còn có đứa con trai gọi là Liễu Nghiêu đó, ông ngoại con rất không thích cậu ta. Tiểu Ly, thật ra thì mẹ không quan tâm con kết bạn với
ai. Bởi vì con luôn là đứa bé có chủ kiến. Thế nhưng Liễu Nghiêu không
thích hợp làm bạn trai con cũng là sự thật." Hứa Đan Thanh vỗ vỗ hai má
của Hạ Ly: "Đứa nhỏ lanh lợi, ông ngoại con già hồ đồ, Hàn Băng Tâm muốn Lâm Tranh theo đuổi con. Lâm Tranh không chịu, lại trốn đi nước ngoài.
Ai...... Thật không biết tạo cái nghiệt gì."
"Lâm Tranh ra nước ngoài...... Không phải là bởi vì từ hôn, mà là bởi vì con?" Hạ Ly mở to mắt: "Mẹ, mẹ đừng làm con sợ."
Hứa Đan Thanh cười híp mắt nói: "Mẹ không phải thích Lâm Tranh làm con rể. So sánh mà nói, vẫn là đứa bé nhà họ Tiêu tốt."
Hạ Ly quyết định bắt đầu từ bây giờ giữ yên lặng.
"Tiểu Ly à, anh họ con một mình ở nước ngoài, trải qua rất kham khổ. Nói là
dốc hết toàn lực ở khai thác công trạng, vậy mà căn bản không được thành tựu gì. Con có rảnh đi thăm nó." Hứa Đan Thanh nói. Hạ Ly trầm mặc như
trước.
Ăn một bữa cơm cũng không thoải mái.
Cô đi thăm
anh, cô lấy thân phận gì đi thăm anh? Em họ? Cô không cam lòng! Nhưng
mà, cô có thể nhịn được không quan tâm anh sao? Ngay cảm mẹ cô cũng nói
Hứa Lâm Tranh hiện tại trải qua không tốt, vậy còn không biết thảm đến
mức nào.
Hạ Ly là phái hành động, Tiêu Phượng Nam không có phúc khí dùng máy bay tư nhân, Hạ Ly dùng để bay đi thăm Hứa Lâm Tranh.