Editor: Voicoi08
Beta: Lô Vỹ Vy Vy, Maria Nyoko
Tảo Tảo mất tích một ngày, A Y cũng nằm trên giường không biết gì một
ngày, hình phạt cho việc đánh người cũng đã có, A Y mắc phải lỗi nặng,
bị phạt đình chỉ học một năm, cả phòng 317 rối thành một nùi, Nghiêm
Bình là người duy nhất trong phòng còn sống sót thì tràn ngập trong tự
trách, tất cả mọi người trong phòng đều cùng nhau đi tìm Tảo Tảo, ngay
cả Lâm Tâm trong khoảng thời gian này luôn trong trạng thái nửa sống nửa chết cũng tham gia, Hồng Nhan lòng nóng như lửa đốt, lo lắng A Y không
ăn không uống tự trút giận lên bản thân, nhưng cô càng lo lắng cho Tảo
Tảo, con nhóc liều lĩnh đáng chết kia ngàn vạn lần đừng xúc động làm ra
chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó.
Trong khi mọi người đang rối thành một nùi thì Tảo Tảo lại đứng sau cánh cửa buồng điện thoại với vẻ mặt mờ mịt, cô đã đứng ở đây một giờ đồng
hồ, những ngón tay muốn gọi điện thoại lại như có sức nặng ngàn cân, run run nhưng mãi cũng không ấn được dãy số kia, lại có người đến, cô hành
động trong vô thức mà tránh sang chỗ khác, người đến với vẻ mặt vui vẻ
gọi điện thoại, hóa ra là sinh viên mới, gọi về gia đình nói về chuyện
sinh hoạt trong trường, thường xuyên làm nũng với mẹ ở trong điện thoại.
Trước mắt Tảo Tảo xuất hiện dáng vẻ mập mạp của cha cô, mỗi lần cô về
nhà, cho dù cô về rất muộn, thì cha cô đều đi xe đạp đến nhà ga đón cô,
lần trước, trên đường về nhà cô nhìn bóng lưng đạp xe của cha cô, cô
phát hiện lưng cha cô có chút còng rồi. Còn mẹ cô, từ nhỏ cô chính là
niềm kiêu ngạo của mẹ, tính cách sáng sủa hoạt bát, cô luôn dễ dàng
khiến người lớn vui vẻ, mỗi lần cô bắt nạt Lục Phong đến khóc, mẹ Lục
Phong vẫn trách mắng Lục Phong giống con gái, sau khi đi học, thành tích của cô luôn xuất sắc càng khiến cho mẹ cô nổi tiếng ở đơn vị. Nếu họ
biết cô….., cô không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Sinh viên nữ vừa gọi điện thoại xong cảm thấy thoải mái rời đi, Tảo Tảo
lại nắm lấy tai nghe thêm một lần nữa, cuối cùng cũng bấm số điện thoại
nhà họ Liễu.
“Alo….” Giọng nói trầm thấp của mẹ truyền đến qua tai nghe, giống y như trong tưởng tượng của cô.
Tảo Tảo cảm thấy trong mắt như có chút cay, cổ họng cô nghẹn ngào đến
sít sao, không nói được lên lời, trong tai nghe lại truyền đến giọng nói nóng ruột của mẹ cô: “Là Tảo Tảo sao, xảy ra chuyện gì rồi à con?”
Tảo Tảo nghe thấy giọng nói vội vàng của mẹ cô, cuối cùng cô không nhịn
được nước mắt, mà một khi nước mắt được mở van thì giống như dòng thác
mạnh mẽ không thể cứu vãn được.
“Mẹ, mẹ....” Tảo Tảo nghẹn ngào, không nói thành tiếng, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Cục cưng, con sao thế?” Mẹ thấy cô khóc, từ nhỏ Tảo Tảo là người đã
không khóc mà bây giờ lại gào khóc như vậy, mẹ cô rất lo lắng, ngay cả
nhũ danh đã lâu không gọi cũng gọi ra.
“Mẹ!” Tảo Tảo vẫn tiếp tục khóc nức nở, muốn nói lại thôi. “Mẹ ơi, không có chuyện gì đâu ạ, con, con nhớ nhà.”
Tảo Tảo cúp điện thoại, giọng nói cưng chiều của mẹ cô vẫn còn quanh
quẩn bên tai, Tảo Tảo mù mịt không biết phải làm sao, cô đi thẳng về
phía trước, không biết phải đi chỗ nào, cho đến bây giờ, mục tiêu trong
khoảng thời gian này hoàn toàn sụp đổ, là chính cô làm hỏng tất cả mọi
việc.
Tảo Tảo không biết đã đi bao lâu, mãi đến khi không thể đi được nữa,
trời cũng tối dần, cô vừa dừng lại thì thấy vô tình cô đã đi đến trên
đảo Hạ Vũ, cô đi vào đình nghỉ chân trên núi giả, ngồi trong đình ôm đầu gối.
Tiểu Dã lại đứng trên sân bóng rổ một lần nữa, anh không nhớ được đây là lần thứ mấy, từ đêm chia tay kia, chỉ cần anh tỉnh táo anh lập tức đứng đây
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20200226/lolem-50.png)